Quan Lộ Thương Đồ

- Nghe thấy chị Đan Thanh đưa mình ra đỡ cho Tiểu Khác một dao, mới đầu không rõ tình cảm trong lòng thế nào, em chỉ nấp trong phòng khóc. Đường Thanh như con mèo nhỏ cuộn mình ở đầu giường, mép váy ngủ cuộn lên, đôi chăn dài đẹp đẽ tùy ý duỗi ra gác lên chăn, nhớ lại sự kiện bắt cóc xảy ra mà đông năm ngoái: - Về sau nghĩ lại, đổi lại là em cũng sẽ lao mình ra đỡ, chỉ là nói thì dễ, trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế, chẳng dám nắm chắc trăm phần trăm mình dám làm thế...

Hứa Tư chẳng bao giờ ngờ được lại có cơ hội cùng Đường Thanh ôm chặt ngồi trên giường tâm sự với nhau không có chướng ngại nào như thế, kéo chăn lên che quá đùi, nghĩ lại từng chuyện xảy ra cùng Trương Khác những năm qua, giọng có chút thương cảm: - Mùa he năm 94 ấy, cảm giác bản thân bị nhốt trong vực sâu tối tăm băng giá, không còn sức kháng cự. Giống như cỏ dại bị chặt đứt ném xuống bùn, nhìn có vẻ tươi tốt đấy, nhưng tự mình biết đã bắt đầu thối rã rồi... Nghĩ đi đi nghĩ, chị không thể kiên cường sống tiếp như Đan Thanh được. Đan Thanh một mình ở lại Perth cũng không phải chuyện chị làm được. Đôi khi chị nghĩ, cậu ấy chỉ cho chị một chút thôi, cũng hơn tất cả người khác có thể cho chị. Sự thực thứ cậu ấy cho chị không phải chỉ một chút, đôi khi nghĩ mình nấp vào một góc nào đó nhớ nhung cậu ấy là đủ rồi, chị luôn cảm thấy có lỗi với em... Hứa Tư co chân lên, mặt vùi vào giữa đầu gối.

-... Mùa hè năm 94 à? Em cảm giác trời đất đổ sụp xuống vậy, về sau cuối cùng trời không sập xuống... Đường Thanh cười khẽ: - Lúc 16 tuổi, có lẽ em sẽ ngốc nhếch tóm lấy cổ áo Tiểu Khác hỏi trên đời này bạn ấy yêu ai nhất, ôi, đã hai mươi tuổi rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh, hiện em chỉ quan tâm bạn ấy yêu em thực lòng là đủ rồi. Đột nhiên ngồi bật dậy: - A, em nghĩ ra rồi, nhất định tên đầu heo có một cái di động nữa trên người, mỗi khi có điện thoại gọi tới cái máy chúng ta giữ nó sẽ tự động để lại lời nhắn rồi chuyển thông báo cuộc gọi cho máy còn lại… Nói tới đó nghiến răng nghiến lợi hoàn toàn quên hết mấy câu phía trên: - Ít nhất có ba cô gái gọi điện cho tên đầu heo, nên mượn cớ vào nhà vệ sinh ba lần gọi điện lại, chị đoán xem ba cô gái đó là ai…

Hứa Tư không rõ kỹ thuật lắm, nghe chừng có khả năng, nhưng chủ đề này cô tham gia có vẻ không thích hợp cho lắm, cười nhẹ: - Chị không đoán được … nhỡ là điện thoại công việc thì sao, cậu ấy không muốn làm chúng ta mất vui, nên sang chỗ khác nghe.

- Không, nếu là công việc, tên đầu heo sẽ không gọi lại … em biết mà. Đường Thanh lắc đầu quầy quậy, suy đoán: - Một rất có thể là chị Đan Thanh.

-… Hứa Tư không nói gì, nhưng trong lòng cô cũng đoán thế.


- Tôn Tĩnh Mông! Lần này giọng Đường Thanh rất chắc chắn:

Hứa Tư nhìn ánh mắt đượm buồn của Đường Thanh, ngồi dậy ôm vai cô, an ủi: - Đừng đoán nữa, có lẽ đúng, có lẽ không đúng, nhưng trong đêm nay chắc chắn người cậu ấy muốn ở bên cạnh là em đấy …

- Hi hi em chẳng thèm buồn vì tên đầu heo, có điều người đó là chị mà, em chỉ chen ngang thôi … Đường Thanh kiêu ngạo nói: - Dù thế nào người ở cạnh tên đầu heo đêm nay là chúng ta. Dựa đầu vào vai Hứa Tư, im lặng một lúc lại lẩm bẩm một mình: - Còn một người nữa …

Hứa Tư không biết người khác, nhưng cô dám chắc, nếu Đường Thanh suy đoán đúng, một trong ba người sẽ có Tạ Vãn Tình. ~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~ Phòng ngủ cách âm rất tốt, Trương Khác không nghe thấy ở sát vách Đường Thanh và Hứa Tư đang nói chuyện gì, vừa rồi y tới ban công muốn nhìn họ qua cửa kính, nhưng bị Đường Thanh kéo rèm xuống che kín.

Bầu trời đêm hơi âm u, đèn đường bên hồ vẫn còn sáng, ánh sáng yếu ớt chiều vào, rạng sáng hẳng là có mưa, trừ những người lên Yến Quy Sơn ra, còn rất nhiều người ở bên hồ chưa trở về.


Trương Khác ngồi ở đầu giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác phòng bên vẫn còn nói chuyện, đầu suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại thì đã là 9 giờ sáng năm 2000, ngửi thấy tầng dưới có mùi cháo thơm phức, Trương Khác mở mắt ra, thấy cửa phòng khép hờ, chắc là Đường Thanh hoặc Hứa Tư có đi vào, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, ký ức vẫn như kiếp trước, chỉ có người ở trên núi mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời đầu tiên của thiên niên kỷ mới.

Trương Khác vươn mình rời giường, mặc áo ngủ, đi chân đất xuống lầu, Hứa Tư đang dọn dẹp, nhìn thấy y liền nói: - A, cậu tỉnh rồi, còn tưởng không kịp nói với cậu câu nào đã phải về Hải Châu... Đỗ Phi vừa gọi điện thoại tới, Đường Thanh nhận điện, hẹn buổi trưa cùng ăn cơm.

Vốn kế hoạch của Hứa Tư là ở cùng với Trương Khác đêm Thiên Hỉ rồi về Hải Châu, không ngờ lại ba người cùng ở với nhau, trong lòng không còn gì nuối tiếc nữa, Hứa Tư để Trương Khác ôm nhẹ một cái rồi mới tách ra, vỗ má y: - Râu cậu hơi dầy rồi đấy, không cạo đi sờ má cũng thấy ráp.. Thấy Đường Thanh trong bếp đi ra, nói: - Giao Tiểu Khác cho em đấy, mấy ngày thật vui nhé.

- Em muốn cả ba ngày đều ở đây, được không? Đường Thanh hỏi:


- Sao lại không được? Hứa Tư thân mật sờ má Đường Thanh, nhặt sợi tóc dính trên má cô bỏ đi.

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặc dù sự kiện hoa hồng và buổi biểu diễn pháo hoa đêm Thiên Hỉ sẽ còn được người ta say sưa nhắc đi nhắc lại trong thời gian dài, nhưng đêm Thiên Hỉ đã thành ký ức ngày hôm qua rồi.

Hẹn với Nghiêm Văn Giới, từ sáng sớm Lâm Tuyết đã tới tổng bộ Tinh Điển trong khu sản nghiệp phần mềm, một lát nữa còn xuống lầu tham gia cuộc họp BQT Hải Túc. Trước khi rời công ty, cô ta nghe thấy có nữ nhân viên trong văn phòng còn kể chuyện pháo hoa đêm Thiên Hỉ, quay đầu lại nhìn, không nói gì cả, nhưng ánh mắt ác liệt của cô ta làm người khác im như thóc.

Đêm Thiên Hỉ, Lâm Tuyết lẻ loi ôm gối trong biệt thự, đám người Sáng Vực Đông Đại đi khắp thành phố mua hoa, lại còn tổ chức biểu diễn pháo hoa, cô ta tất nhiên nghĩ ra được những thủ đoạn này đều do tên chết tiệt kia bày ra lấy lòng các cô bé.

Pháo hoa mặc dù rất đẹp, nhưng lại làm lòng cô ta sinh căm hận, đặc biệt là câu " Chúc người có tình thiên hạ, đêm Thiên Dạ đều thành quyến chúc" như sát muối vào tim, làm Lâm Tuyết một mình uống rượu trước cửa sổ hận bần gan tím ruột.

Đi vào thang máy, Lâm Tuyết nhìn cách thang máy làm bằng inox sáng bóng hiện lên khuôn mặt hung ác của mình, hỏi trợ lý bên cạnh: - Vừa rồi mặt tôi khó coi lắm phải không?


Trợ lý khéo léo đáp: - Đâu có, tôi thấy vừa rồi giám đốc Lâm suy nghĩ vấn đề quá tập trung thôi.

Lâm Tuyết mỉm cười với trợ lý qua vách inox sáng như gương, chỉ là nụ cười nặn ra như vậy khó làm bản thân cô ta hài lòng, ra khỏi thang máy, mặt đanh lại, vào phòng hội nghị nhìn thấy đám Nghiêm Văn Giới đều đã ngồi bên trong, mới nở nụ cười ngay bản thân cũng không rõ là thật hay là giả.

Đây là tòa nhà cao nhất trong khu sản nghiệp phần mềm, trừ địa ốc Tinh Điển, tổng bộ của Hải Túc cũng thiết lập ở đây, sau khi mua sản nghiệp quán nét của Sáng Vực, cũng đem cơ cấu quản lý của nó chuyển về chỗ này, ít nhất tòa nhà này làm chứng cho sự vồn vinh của Hải Túc, Tinh Điển.

- Tổn thất do sự cố Y2K gây ra cho mạng internet không như người trong nghề dự báo. Nhìn Lâm Tuyết đi vào, Vương Hải Túc đứng dậy mời cô ta ngồi xuống: - Thanh kiếm treo lửng lo trên đầu công chúng đã được nhẹ nhàng bỏ xuống, các chỉ số của cty công nghệ chủ yếu ở Mỹ trong mấy ngày qua đều tăng trưởng lớn, không khác so với dự đoán trước đó, hiển nhiên, vinh quang năm nay vẫn thuộc về mạng internet.

Nhìn trên bàn đã chuẩn bị sẵn tài liệu cho cuộc họp hôm nay, Lâm Tuyết ngồi xuống bên Nghiêm Văn Giới, vừa trò chuyện với hắn, vừa tranh thủ thời gian xem tài liệu.

Cô ta muốn nam nhân khác biết, không phải cô ta dựa vào dạng chân ra cho nam nhân chơi mới leo lên được vị trí ngày hôm nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận