Quan Lộ Thương Đồ



Đường Thanh vội đưa tay lên môi làm động tác im lặng, đóng cửa thật chặt, mới thở phào, một tay chống hông, một tay giấu sau lưng, hung dữ trợn mắt lên: - Bị tên tiểu lưu manh bạn hại chết rồi.

Trương Khác vừa định hỏi mình hại cô nàng thế nào thì thấy Đường Thanh ném một cái hộp tới, né sang bên tránh, thấy một hộp Jissbon rơi vào bồn rửa mặt, Đường Thanh vẫn hung ác nói: - Mẹ mình nói, bạn không mang cái thứ này vào thì không cho bạn động vào mình... Bạn nói xem mẹ mình sắp thành bà lão rồi còn rãnh rỗi suy nghĩ mấy chuyện này làm gì?

- Oa, mẹ vợ muôn năm! Trương Khác hưng phấn vung tay hoan hô, thì ra vừa rồi mẹ vợ mình gọi cô vợ nhỏ của mình ra để dặn việc này, nhìn Đường Thanh xòe móng vuốt định nhào bổ tới, vội nắm lấy cổ tay trắng muốt của cô, ôm vào lòng: - Mình cảm thấy bà lão nhà bạn rất tuyệt vời, tốt hơn mẹ mình nhiều, sau này mình nhất định phải hiếu thuận với mẹ bạn hơn mẹ mình, Rồi nhặt hộp Jissbon lên, giơ trước mặt Đường Thanh: - Lát nữa chúng ta dùng mấy cái?

- Muốn chết à? Một cái cũng không được dùng, nếu không thế nào cũng bị cười chết. Đường Thanh cướp lấy cái hộp, lại hung dữ nhéo Trương Khác một cái, vùng thoát khỏi tay y chạy ra ngoài: - Buổi sáng mình còn phải len lén trở về phòng.

- Á, đừng tàn nhẫn với mình như thế.

Trương Khác vội vàng lau sạch mặt định đi ra thì Đường Thanh kêu khẽ: - Đứng lại!

- Hả?

- Quay người lại.


- Bạn định về phòng thật sao, mình hứa sẽ ngủ thật ngoan không động chân động tay gì hết. Trương Khác chỉ tay lên trời thề thốt:

Đường Thanh bực dọc dậm chân: - Bảo quay đi thì quay đi, lắm mồm làm gì?

- Được, được mình quay đi...

Trương Khác không biết cô nàng này bày trò gì, vừa rồi chỉ nói cho vui thôi, thừa biết Đường Thanh không quay về phòng nữa, hồi hộp quay đầu đi. Nghe tiếng cởi y phục sột soạt khe khẽ, tim Trương Khác nảy tưng tưng, không phải chứ? Cô vợ nhỏ của mình trở nên táo bạo như thế từ khi nào thế!

- Được rồi, giờ thì quay lại...

Nghe giọng Đường Thanh có chút xấu hổ gọi, Trương Khác vội vàng quay ngoắt lại, tức thì mồm há hốc, tí nữa trật quai hàm, té ra cô nàng về phòng không phải chỉ để lấy mỗi “áo mưa”.

Chỉ thấy Đường Thanh mặc một bộ trang phục cực kỳ gợi cảm, một chiếc áo đen bó sát người, trước ngực lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, khe ngực ẩn hiện mời gọi cám dỗ, ánh mắt Trương Khác hơi dừng lại rồi đi xuống dưới, chiếc rốn xinh lộ cả ra ngoài, rồi tiếp đó là chiếc quần lót cũng màu đen, ánh mắt y như đình trệ ở đó, nhưng còn chưa hết nối quần lót còn có sợi tua nối với chiếc tất lụa cũng màu đen nốt, đùi ngọc ẩn hiện dưới lớp tất lụa tràn ngập vẻ đẹp thần bí, tràn ngập mị lực hoang dã, tràn ngập phong tình vô hạn, hoàn toàn khác với cô thường ngày.

Trương Khác há hốc mồm, đứng chết cứng tại chỗ, Đường Thanh rất đẹp, hiển nhiên. Bộ y phục này cực kỳ khiêu khích nam nhân, không cần phải bàn cãi, điều làm Trương Khác động lòng nhất là điều cô bé ấy dám làm vì mình.. Gần hai mươi năm ký ức bên nhau thình lình ùn ùn kéo về, ngọt ngọt ngào ngào, nhõng nhõng nhẽo nhẽo, khóc khóc cười cười, cô bé ấy từ nhỏ lớn lên bên y, tự nhiên như không khí, đến khi không còn nữa, mới hiểu được không khí ấy quan trọng nhường nào. Cô bé ấy hết sức thông minh, hết sức nhạy cảm, biết hết tất cả nhưng cứ vờ hồ đồ, sùng bái yêu thương y, dù miệng nói những lời hờn dỗi, dù nước mắt có chảy ướt má, nhưng trong lòng thực sự không một lời oán trách, chỉ mong cả đời bên y.

Trương Khác chợt nhận ra, với cô bé ấy, chữ "yêu" nói bao lần cũng không đủ.


- Mình có đẹp không? Đường Thanh thích nhìn bộ dạng si si ngốc ngốc đó của Trương Khác, hỏi với chút kiêu ngạo:

- Đẹp chết người. Trương Khác chưa hết sửng sốt, từ từ đi lại gần Đường Thanh.

- Có đẹp bằng chị Hứa Tư không?

- Đẹp nhất trên đời. Trương Khác nín thở nói:

- Lừa quỷ ấy, câu này nói với bao nhiêu cô gái rồi?

Trương Khác ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi hơi vểnh lên, vẻ mặt tựa hờn tựa vui, kiều mỵ thấu tận xương tủy, đến giờ y mới thực sự hiểu được thế nào là thần hồn điên đảo: - Thế này sợ không đủ mất....

- Cái gì không đủ? Đường Thanh mở to đôi mắt ngây thơ hỏi: - Á, đồ đại sắc lang... Đã bảo không được dùng. Rồi cúi xuống nhặt lấy Jissbon, xấu hổ nhào lên giường, xoay tấm lưng trắng mịn về phía y.

Trương Khác vội vàng lột sạch bản thân, nín thở ngồi xuống giường, nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót xuống, lộ ra cặp mông tròn lẳn trắng phau phau uốn lượn lượn lên xuống nhịp nhàng, Trương Khác đưa tay nhẹ mơn chớn da mịn màng nõn nà khiến người ta không kìm nổi những ý nghĩ xấu xa ấy, hỏi: - Sao lại mua bộ đồ này?

Đường Thanh không quay lại, còn ngượng ngùng ôm lấy gò má nỏng hổi của mình, lí nhí nói: - Thịnh Hạ mua cho mình... bảo mình làm thế để bạn khỏi bị con yêu tinh khác bắt mất...


Nói thế là Trương Khác hiểu rồi, không ngờ cô nàng Thịnh Hạ bề ngoài tỏ ra lãnh đạm lại lắm tró như thế, không biết đôi gian phu dâm phụ ấy có chơi mấy trò kích thích như roi da, ngựa gỗ, nến chảy không? Cười hăng hắc: - Con yêu tinh nào chưa biết, nhưng mình bị con yêu tinh bạn bắt mất hồn rồi…

Đường Thanh xấu hổ không dám hoan ái với Trương Khác dưới ánh đèn, nhưng bị Trương Khác đè xuống dưới người, không thể tắt đèn, kéo lấy gối che mặt. Qua khe hở nhỏ, Trương Khác nhìn thấy đôi mắt mỹ lệ thâm tình nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau một lúc, lại xấu hổ nhắm lại, vừa ngây thơ lại quyến rũ, khuôn mặt ấy làm làm Trương Khác nhìn say mê. Đại khái cảm giác được Trương Khác si mê nhìn mình quá lâu, Đường Thanh nhân lúc y không chú ý xấu hổ vươn tay ra tắt đèn đi, thấy Trương Khác muốn bật đèn lên, tư chi như con bạch tuộc cuốn chặt lấy.

- Có đẹp bằng chị Hứa Tư không? Đường Thanh thỏ thẻ hỏi lại câu lúc nãy, trong mắt cô Hứa Tư là cô gái đẹp nhất trên đời.

- Hiện giờ bạn đẹp hơn cô ấy.

- Lừa ma ấy. Đường Thanh cười rúc rích, càng siết chặt lấy cơ thể Trương khác hơn, nhất quyết không cho y bật đèn.

Cho dù hai tay phải lần mò trong đêm tối, chỉ cần chạm vào đùi ngọc non mềm trơn mịn, u hương cơ thể đủ kích thích tình dục bừng cháy, người trẻ tuổi chẳng cần nhiều động tác mào đầu, mỗi nụ hôn đủ làm cơ thể tình dục dào dạt, Trương Khác vừa cuốn lấy đôi môi Đường Thanh, vừa tách cặp đùi tròn dưới ánh sáng mờ tối càng trở nên trắng như tuyết gác lên vai mình...

~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Cho dù buổi sáng Đường Thanh có lén lút trở về phòng mình thì lúc lên xe tới sân bay liên tục ngáp dài đã bán đứng cô nàng.

Tạ Vãn Tình còn bận việc, lần này không thể cùng ba tiểu nha đầu đi Perth được, chỉ có Đường Thanh, Phó Tuấn và Lý Minh Dư đi cùng, chuyển máy bay ở Hong Kong tới Perth tự có Địch Đan Thanh an bài, không cần phải lo lắng gì, Chu Thục Huệ thì quyến luyến cháu, cảm thấy cái quốc gia kia như cách mười vạn tám ngàn dặm vậy, nhìn Chỉ Đồng đi vào cổng an ninh, không kìm được nước mắt.

Tạ Vãn Tình ôm vai bà nói: - Nếu mẹ không nỡ xa Chỉ Đồng thì đi cùng nó tới Perth ở vài ngày, bên này trời băng giá, nghe nói lại là thời gian đẹp nhất trong năm ở Perth, mẹ bị viêm khớp, mùa đông tới nam bán cầu là tốt nhất.


- Giờ mẹ làm gì có cái phúc đó, muốn nghỉ ngơi cũng phải đợi ông nội Chỉ Đồng nghỉ đã rồi hẵng tính, Chỉ Đồng đi chơi mẹ chẳng có gì phải lo, chỉ là không nỡ xa nó. Chu Thục Huệ chưa lau khô nước mắt đã cười, hỏi: - Hôm nay con về Hải Châu à?

- 11 giờ có máy bay tới Kiến Nghiệp, con tiễn Tiểu Khác lên máy bay rồi tới Kiến Nghiệp. Tạ Vãn Tình trả lời, đợi tiễn Chu Thục Huệ, Cố Kiến Bình rời sân bay, cô cùng Trương Khác quay lại mua thêm một vé máy bay đi Bắc Kinh.

Thiên Nga Đen

Thiên Nga Đen

Thiên Nga Đen

Thiên Nga Đen

Thiên Nga Đen

Thiên Nga Đen

Thiên Nga Đen

Thiên Nga ĐenThiên Nga Đen


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận