Quan Lộ Thương Đồ

Tạ Vãn Tình lúc này loại nổi lên nghi ngờ Trương Khác khả năng giả say, đưa tay ra nhéo lên ngực y một cái, hồi lâu không có phản ứng, mông nhè nhẹ cựa quậy trong bất an, lòng mỗi lúc một thêm ngứa ngáy, rồi sợ Hứa Tư phát hiện ra điều khác thường, nhích người ra ngoài một chút, tránh xa cái thứ làm người ta vừa hận vừa yêu đó, gạt tay Trương Khác đặt lên eo mình ra, một lúc sau cảm thấy Trương Khác trở mình về phía Hứa Tư, rồi chừng một phút lại cảm thấy Hứa Tư xoay mình ra bên ngoài.

Tạ Vãn Tình không thể khẳng định Trương Khác có phải giả say hay không, cô xoay người lại, trong bóng đêm lờ mờ thấy Trương Khác áp người vào lưng Hứa Tư, đợi một lúc có vẻ Trương Khác ngủ rồi, liền xoay lại tay đưa ra sờ tấm lưng nong nóng của Trương Khác, dần dần sờ xuống dưới, quả nhiên tên khốn kiếp này lại chọc thứ đó vào giữa mông Hứa Tư.

Hứa Tư bị Trương Khác quấy nhiều làm toàn thân ngứa râm ran, nhưng không tiện nói với Tạ Vãn Tình, bị thứ kia chọc vào mông khoái cảm nhè nhẹ len đi, nên cũng kệ y, lúc này cảm giác tay Tạ Vãn Tình sờ tới mới xấu hổ nhích mông tránh đi, than phiền: - Chị Vãn Tình, chị bảo tên nhóc con này nằm ở giữa chúng ta làm sao mà ngủ được.

- Lần này tha cho cậu ấy đi, lần sau còn dám uống nhiều như thế nữa thì ném xuống sàn nhà.

Hứa Tư nghe Tạ Vãn Tình nói thế thầm nghĩ chắc nam nhân uống rượu vào là như vậy.


Có đôi lúc cô và Trương Khác ôm nhau ngủ, đặc biệt là vào buổi sáng, thường xuyên bị cái thứ đó chọc tỉnh, còn Trương Khác vẫn ngủ say tít, nên không nghĩ nhiều, nhích người ra một chút, Trương Khác lại áp tới, Hứa Tư cảm thấy Tạ Vãn Tình lại xoay người, thầm nghĩ thôi kệ vậy.

Một lúc sau lại bị tay Trương Khác sờ lên hông, lần tới bụng rồi như con rắn nước lần xuống phía dưới áo ngủ của cô rồi bò lên trên, đến khi nắm lấy bầu ngực tròn căng của cô mới chịu dừng lại, cô cũng thường xuyên bị Trương Khác sờ chỗ đó khi ngủ, thấy thói quen này phải sửa mới được, lặng lẽ thò tay vào áo kéo tay Trương Khác ra, không ngờ tay Trương Khác như dính vào đó, kéo mấy lần không được, Tạ Vãn Tình còn nằm sau hai người, cô không dám cử động quá mức, chỉ đành dữ tay y lại không cho nó xoa nắn loạn bậy vú mình, còn gọi khẽ: - Chị Vãn Tình... Xác nhận Tạ Vãn Tình đã ngủ, chỉ cần không làm kinh động Tạ Vãn Tình là được, cô có chút dung túng Trương Khác, tuy trong lòng rất thẹn thùng.

Hứa Tư tưởng rằng cứ mặc kệ y là có thể an tâm ngủ, không ngờ tay Trương Khác bị cô giữ lấy, nhưng ngón tay vẫn cử động được, khẽ mân mê núm vú của cô ngoài áo lót, Hứa Tư lúc này có ngốc tới đâu chăng nữa cũng bắt đầu hoài nghi Trương Khác giả say giả ngủ, nghe hơi thở của Tạ Vãn Tình vừa đều vừa nhẹ, không dám đánh thức nữa, quay người lại muốn xem Trương Khác ngủ thật hay ngủ giả, vừa mới xoay người thấy ngay một đôi mắt sáng nhìn mình.

-... Hứa Tư trừng mắt lên, định đưa tay nhéo y, tay còn chưa chạm được vào Trương Khác thì cơ thể đầy đặn đã bị y kéo vào trong lòng, miệng phả hơi thở nóng rực thì thầm bên tai cô: - Đừng làm chị Vãn Tình tỉnh...

Câu nói này như thần chú vậy, Hứa Tư vốn còn định chống cự không cho tên khốn kiếp này thực hiện được mưu đồ, nghe vậy liền chiều ý để y ôm trong lòng, Trương Khác bắt đầu được nước lấn tới, mày mò tìm cách cởi áo lót của Hứa Tư, sờ quanh không thấy nút hay móc đâu cả, mà Hứa Tư lại chẳng chịu phối hợp, nhưng Trương Khác không vội, ngược lại còn cảm thấy trò này hết sức thú vị, vừa rò rẫm vừa trêu ghẹo bầu ngực mẫn cảm của nữ nhân trong sự phản kháng nửa vời mỗi ngày một yếu ớt của Hứa Tư.


Bóng tối đúng là đồng minh của tội ác, không chỉ làm suy yếu ý đồ phản kháng, có kích thích người ta khơi lên cảm xúc kỳ quái, cảm giác vụng trộm bao phủ đôi nam nữ, phấn kích, khẩn trương tràn ngập hai cơ thể, cái áo lót của Hứa Tư bị cởi ra dưới nỗ lực của Trương Khác và sự phối hợp vô tình của Hứa Tư là kết cục hiển nhiên.

Hai tay chạm vào con thỏ trắng béo mập, máu trong trong người chảy giần giật, xộc thẳng lên não, đầu óc mê muội, tay nắn liền mấy cái.

- Á! Hứa Tư cả người run rẩy, bật ra tiếng hô khẽ, Trương Khác bừng tỉnh, dùng miệng lấp kín miệng cô, y không dám có hành động gì nữa, nhưng không chịu rời tay ra, không phải sợ Tạ Vãn Tình phát tác, mà lo con mồi trong tay sợ quá chạy mất thì xôi hỏng bỏng không hết.

May mắn Hứa Tư không bỏ chạy, cô nằm im hồi hộp chờ đợi, không thấy Tạ Vãn Tình có phản ứng gì, cưỡng không lại được cái lưỡi ma quái của Trương Khác, hé miệng để lưỡi y luồn vào, cô cảm thấy lưỡi mình mút bởi lực hút rất mạnh, làm cô mất hết sức lực, hai bàn tay y một đưa lên, một đưa xuống, vuốt ve khắp tấm lưng nàng, hơi nóng từ tay y như truyền sang người đem lại cảm giác rạo rực khó tả, đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Trương Khác.


Bị đôi tay kinh nghiệm ve vuốt và nụ hôn nóng bỏng kích thích, núm vú Hứa Tư vươn lên, hạ thân ướt át, cả người nóng phát sốt, đầu óc mơ hồ, lâng lâng như bay bổng trong mây, cho dù chiếc quần lót mỏng tang bị Trương Khác kéo xuống đeo lủng lẳng một bên chân, dù áo ngủ chẳng biết bị y lột ra từ khi nào ném xuống giường, nhưng cô chưa quên Tạ Vãn Tình còn nằm bên cạnh, Hứa Tư cuộn chân lại, sống chết không chịu cho Trương Khác tách ra.

Trương Khác không chịu thua, một tay nắm đầu gối Hứa Tư, một tay lần ra sau chân nhích dần lên, khẽ vạch mép thịt đẫm nước kia, ngón cái còn như có như không khều khều lên trên...

Cơ thể của Hứa Tư hoàn toàn sụp đổ, chẳng những không còn sức lực nào kẹp chặt chân cố thủ, mà còn bị kích thích tới không kìm chế được phát ra tiếng rên nho nhỏ, lập tức nhớ ra trong bóng tối còn có những người khác, vội vàng ra sức kiềm chế. Có điều loại chuyện này quái ác ở chỗ dó, càng kiềm chế nó càng bốc lên mạnh mẽ, Hứa Tư căn bản căn bản không sao dập tắt được, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp, một lát sau toàn thân run rẩy, cảm thấy cao trào sắp tới rồi, vội đưa tay bịt chặt lấy miệng tránh cho tiếng rên rỉ dâm đãng phát ra, một tay khác ôn nhu vuốt ve gò má Trương Khác, cầu khẩn nỉ non: - Chúng ta sang phòng bên đi, chị Vãn Tình mà tỉnh, chị ấy cười chết tôi mất... Đột nhiên nghe thấy có tiếng cười trộm rất nhỏ, Hứa Tư mới nhận ra Tạ Vãn Tình "tỉnh" từ bao giờ, xấu hổ không để đâu cho hết, hờn dỗi kêu lên: - Chị Vãn Tình, mau kéo tên khốn kiếp này đi, cậu ta cưỡng bức em.

- Chị ngủ rồi, đang nói mơ đấy. Tạ Vãn Tình nói một tiếng rồi không động tĩnh gì nữa.

- Á.. Ư.. Lòng vừa thả lỏng, tiếng rên rỉ tiêu hồn đã tuôn ra như đê vỡ, Hứa Tư dạng hai chân, cả người ưỡn lên nghênh đón Trương Khác tiến vào, toàn run bần bật.

Tiếng rên rỉ và sự chủ động của cô kích thích Trương Khác dữ dội, y cuồng nhiệt hôn lên môi, lên ngực cô, đồng thời tấn công mỗi lúc một mạnh mẽ.


Trước từng đợt sóng khoái cảm liên tục vỗ bờ càng lúc càng mạnh, tay Hứa Tư cảm giác toàn thân muốn vỡ tung siết chặt ga trải giường, rên la da diết, mà thường ngày cô có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, người nảy lên từng nhịp công kích của Trương Khác, lúc vô tình quay mặt sang thấy đôi mắt sáng long lanh của Tạ Vãn Tình chăm chú nhìn bọn họ ân ái.

Hứa Tư hoảng hốt che mặt, định dừng lại, nhưng đúng lúc đó Trương Khác thúc tới mạnh mẽ, người cô như con thuyền nhỏ nhấp nhổ trên biển tỉnh cuộn sóng không sao tự kiềm chết được, rồi bị bị tình dục cuồn cuộn nhanh chóng nhấn chìm, chẳng còn để ý được tới Tạ Vãn Tình nữa, toàn thân bị một khoái cảm tột đình nghiền nát, cô ưỡn người lên một lần cuối cùng, tiếp đó suối ấm ào ạt tuôi chảy, nằm bẹp xuống giường, lúc này nhớ ra hôm nay không có biện pháp an toàn nào, lo Trương Khác uống rượu không khống chế được, vội vàng đẩy y ra: - Hôm nay không được bắn vào trong... Lí nhí nói thêm: - Tìm chị Vãn Tình ấy...

Tạ Vãn Tình chờ đợi lâu lắm rồi, nghe câu này của Hứa Tư liền vội vàng quấn lấy Trương Khác, độ tuổi của cô chính là thời khắc nữ nhân có khát khao cháy bỏng nhất trong đời,, giữa hai chân cô đã ướt đẫm nước rồi, nghênh tiếp Trương Khác không có chút trở ngại nào, tận tình rên siết hưởng thụ...

+++

Hết


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận