Quan Lộ Thương Đồ

Cố Hiểu Mai không biết số di động của Trương Khác, chuyện này tạm thời không nên kinh động tới Trương Trì Hành thì hơn: - Trương Khác lái xe hướng đó, là chiếc việt dã Porsche..

- Porsche có xe việt dã à? Quý Bân nghi hoặc hỏi:

Cố Hiểu Mai giang tay, bà ta nghe Thành Dư Đông kể, gara chung cư Thanh Niên không khác gì triển lãm xe hơi, bà ta biết nửa vời, ngay xe Lương Cách Trân lái ở Tân Vu cũng chưa nghe qua: - Trương Khác ít ở Tân Vu, tôi không có cách liên hệ, hay là tôi gọi cho chủ nhiệm Lương?

- Không sao, biết xe là tốt rồi, cả Tân Vu có nổi mấy chiếc Porsche? Quý Bân biết phía trước có cảnh sát giao thông trực ban, không thể không chú ý tới một chiếc Porsche xa hoa: - Tôi đi tìm cậu ấy là được.

Cố Hiểu Mai tới đồn công an viết lời khai, còn mời hai người đi đường khác làm nhân chứng.

Chuyện rất đơn giản, phần còn lại tất nhiên tự có người xử lý, Cố Hiểu Mai từ đồn công an ra thì tuyết vẫn chưa ngừng, Vu Tinh ở đồn công an không dám nói gì, lúc này phùng má phàn nàn không ngớt: - Mẹ cũng thật là, sao không nói sớm, thì ra anh ấy là Trương Khác? Mọi người tới nhà anh ấy, sao bỏ con lại?

Cố Hiểu Mai bẹo má con gái, trêu: - Trông như cô bé béo vậy, chẳng đẹp chút nào.

- Không được chuyển đề tài. Vu Tình chống nạnh, rất đau khổ vì bỏ lỡ cơ hội được gặp Trương Khác: - Mẹ cố ý bỏ con ở nhà.

Tới cổng tiểu khu, thấy vợ chồng Trần Dục đi ra, Cố Hiểu Mai hỏi: - Đi đâu đấy?


- Mãi không thấy mọi người về, còn tưởng bị bắt cóc rồi, mọi người đi dạo ở đâu thế?

Cố Hiểu Mai nhìn thấy rất nhiều người trong tiểu khu hiếu kỳ ra ngoài xem đợt tuyết hiếm có ở Tân Vu, có lẽ họ đã đem chuyện vừa rồi kể cho vợ chồng Trần Dục nghe, vợ Trần Dục chép miệng: - Thái độ đội cảnh sát hình sự trước sau thay đổi lớn quá nhỉ?

- Thái độ trước đó gọi là nhân lực cảnh sát thiếu hụt, chỉ có thể quan tâm tới những vụ án có ảnh hưởng ác liệt, loại chuyện nhỏ nhặt này ai gặp phải chỉ có thể nhận là mình xui xẻo. Trần Dục cười giễu cợt: - Nhưng người gặp phải là công tử thị trưởng thì nó là vụ án có ảnh hưởng, tính chất ác liệt rồi, cục công an không coi trọng sao được.

Vu Vệ cảm khái: - Người có quyền có thế ở xã hội này luôn được chiếu cố chu đáo.

- Thôi đi ạ. Trần Dục đẩy Vu Vệ: - Nhà anh biến thành tiểu dân không quyền không thế bao giờ vậy? Anh không có lập trường nói câu này.

Vu Vệ chỉ cười, đấu khẩu với Trần Dục mấy chục năm rồi mà không đấu lại, ông ta đúng là không có lập trường mà cảm khái, 3 triệu người dân Tân Vu có được mấy cán bộ cấp chính xử? Vợ ông ta vừa được thăng lên cấp chính xử.

Cố Hiểu Mai bĩu môi: - Đây dù sao đây cũng coi như việc tốt, coi hai người các anh đứng đây oán giận kìa, có bàn lĩnh thì các anh đem bắt hết loại lừa gạt ấy đi.

- Í. Trần Dục nghi hoặc nhìn Cố Hiều Mai: - Trước kia ai có ý kiến với vị nha nội này nhiều nhất ấy nhỉ? Sao nghe giọng điệu cô như là đang bảo vệ cậu ta vậy, làm đương sai cho thị trưởng đại nhân chưa tới một năm đã bị hủ hóa rồi à?

- Nói ba lăng nhăng cái gì thế. Cố Hiểu Mai cười mắng: - Tôi không thể nói một câu công bằng được à?

- Đúng thế, đúng thế, mọi người thành kiến với anh ấy. Vu Tinh bất bình nói.

- Xem kìa, con bé nhà anh chị đúng là sinh ra để con trai hư lừa. Trần Dục ấn đầu Vu Tinh xoay sang phía khác, nói với Cố Hiểu Mai: - Đừng để Tiểu Tinh quen biết thằng đó, đây còn chưa quen mà đã thế rồi đấy, nếu quen rồi, nói không chừng bị người ta bán còn đếm tiền giúp.

- Cháu mà đẹp như chị Trần Ninh thì không cần anh ấy lừa, cháu sẽ đi quyến rũ anh ấy. Vu Tinh hùng hổ tuyến bố làm mọi người cười rộ lên.

Vợ Trần Dục cười ôm lấy vai Vu Tinh: - Cháu yên tâm, con gái càng lớn sẽ càng xinh đẹp, nhìn mặt cháu, mắt cháu, lớn lên nhất định là một đại mỹ nhân. Tiểu Ninh bằng tuổi cháu tóc hoe hoe, gầy gò, mặt vàng vọt, đến dì còn nghi ngờ không biết có phải nó do dì sinh ra hay không... Thấy con gái có vẻ trầm tư, liền đẩy một cái: - Sao trông con như mất hồn thế?

Cố Hiểu Mai lúc này mới chú ý Trần Ninh thi thoảng lại quay đầu nhìn, không tham gia nói chuyện: - Sao thế, có phải người không khỏe không?


- Không ạ... Trần Ninh nhoẻn miệng cười: - Chỉ là trước đó không biết Trương Khác mà mọi người nói lại là anh ấy, cháu và Vu Trúc đã gặp từ rất lâu rồi! Vu Trúc chắc là biết từ trước, nhưng không nói với cháu. Ngoẹo đầu sang hỏi Vu Trúc: - Mình nói đúng không?

Vu Trúc đâu biết nói dối? Bị đôi mắt trong veo của Trần Ninh nhìn một cái mặt đã đỏ lên, lắp ba lắp bắp: - Mình nghĩ có nói hay không cũng không sao.

- Các con gặp thằng đó ở trường thì có gì mà lạ? Trần Dục thắc mắc:

- Còn sớm hơn nữa kia. Trần Ninh hé môi cười, giọng êm dịu: - Kỳ nghỉ hè cao trung năm thứ nhất con và Vu Trúc đã gặp anh ấy rồi, khi đó anh ấy rất oai phong.

- Sao có thể được? Trần Dục ngạc nhiên:

- Hình như có thể đấy. Cố Hiểu Mai gật gù: - Kỳ nghỉ hè Vu Trúc, Tiểu Ninh cao trung thứ nhất là năm 96, mùa hè đó thị trưởng Trương vừa tới Tân Vu, anh còn nhớ đốm lửa gây ra vụ án La Quy Nguyên là ai không?

- A, cô nói cái chuyện thằng đó và con trai La Quy Nguyên tranh giành nha đầu khi ấy còn là phục vụ nhà chiêu đãi chứ gì... Trần Dục gãi đầu: - Đúng là có khả năng ấy, lúc đó chúng tôi vừa mới chuyển vào tiểu khu, Vệ gia thì ở đó, thằng đó đưa nha đầu Vệ gia về, có khả năng gặp Tiểu Ninh và Vu Trúc.

- Chị Trần Ninh, chị mau nói xem chị gặp Trương Khác thế nào? Vu Tinh chẳng hề muốn nghe mẹ và chú Trần suy đoán, cô bé nghĩ thế nào Trần Ninh gặp Trương Khác cũng lãng mạn hơn bọn họ nói.

- Chị cũng chẳng hiểu ra sao. Trần Ninh mơ màng hồi tưởng lại buổi chiều mưa hôm đó: - Hôm ấy chị và Vu Trúc đi về tiểu khu, cửa tiểu khu bị một đám người bao vây, hình như xã hội đen tụ họp vậy, chị bị tuột quai dép, bảo Vu Trúc buộc hộ, tên đại ngốc Vu Trúc, xấu hổ trước mặt người khác, không biết nghĩ xem, chị cầm ô thì làm sao mà cúi xuống buộc dép được. Vu Trúc dứt khoát không chịu... Rồi đột nhiên anh ấy bước ra, đi dưới mưa mà không có gì che hết, đám xã hội đen kia hình như rất sợ anh ấy, ra sức lùi về phía sau, anh ấy như tên ngốc ngồi xuống buộc dẹp cho chị, chị xấu hổ chết đi được, anh ấy còn nói một câu...

- Câu gì? Vu Tinh nhìn Trần Ninh không chớp mắt, hỏi vội:


- Anh ấy nói với tên ngốc Vu Trúc: Trời mưa, cô ấy cầm ô, lại mặc váy không tiện cúi xuống buộc dép, cậu nên giúp cô ấy mới đúng... Trần Ninh thuật lại câu nói của Trương Khác ba năm trước không sai một chữ, câu nói ấy in sâu vào trí óc cô giống như vừa nghe hôm qua.

- Á, chịu không nổi, chịu không nổi. Vu Tinh khoa trương ré lên: - Chua chết đi được, sao em không gặp được chuyện này. Chịu không nổi, ghen tị quá đi, không muốn nghe nữa. Còn bịt chặt tai lại.

- Con bé này điên quá đi mất. Cố Hiểu Mai cười gạt tay con gái ra, thầm nghĩ hành động đó đúng là của một công tử phong lưu như Trương Khác.

- Sao bạn nhớ rõ thế? Vu Trúc nghi ngờ nhìn Trần Ninh:

Trần Ninh thoáng đỏ mặt, trừng mắt lên nhìn lại: - Trí nhớ mình tốt, còn bạn xấu hổ nên cố quên đi chứ gì?

Vu Trúc im re cúi đầu xuống.

- Còn cả sự kiện hộp đêm Hoàng Hậu nữa phải không? Trần Dục có ý nghĩ tương tự như Cố Hiểu Mai nên không quá để ý tới sự kiện Trương Khác buộc dẹp cho con mình, đột nhiên hỏi Cố Hiểu Mai, cảm thấy chuyện này có liên quan tới sự kiện đó:

- Hộp đêm Hoàng Hậu thì sao ạ? Có liên quan gì tới anh ấy? Vu Tình tò mò hỏi:


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận