Trương Khác không truy hỏi, chỉ nói: - Để anh lái xe cho, ở Kiến Nghiệp nếu thấy buồn anh thường tới một nơi, anh đưa em tới đó.
- Ừ... Trần Tĩnh đổi chỗ với Trương Khác trong xe, ngồi sát bên y, đau khổ nói: - Xem thật không ngờ bà ta tới tranh với em....
- Lúc này đừng nghĩ gì cả... Trương Khác cũng không hỏi tình nhân của Trần Gia Thiện tới tranh giành cái gì, ôm Trần Tĩnh vào lòng, áp má lên mái tóc suôn mềm của cô một lúc mới gian nan nhích người sang ghế lái, khởi động xe đi về phía bờ bắc Tân Phổ.
Đỗ xe trên đê, Trương Khác và Trần Tĩnh ngồi trên đê, ngắm nhìn cảnh đêm ở bãi đá trắng.
Ánh trăng như nước, bãi đá trắng tỏa ánh sáng lấp lánh như ánh sóng, đằng xa mặt sông như có vô số viên ngọc vỡ dập đềnh, bóng dáng núi Sư Tử mập mờ giữa chừng không, phía phải là Nhị Kiều và đường cái Tân Phố rực rỡ ánh đèn, mỗi cảnh sắc một khác biệt riêng, không hề hòa lẫn vào nhau.
Cho dù nghe thấy tiếng gió đập vào cửa kính, ngồi trong xe vẫn cảm thấy bốn bề tĩnh mịch, Trần Tĩnh dễ chịu hơn một chút, cô cởi giày, áo khoác ra, ném vào ghế sau, co chân lên, ôm lấy chân, cằm gác lên gối, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, váy trượt xuống, lộ ra cặp đùi đi tất lụa màu da, thấy Trương Khác nhìn mình ngơ ngẩn, xấu hổ bỏ chân xuống, vuốt thẳng mép váy: - Nếu không có ai ở bên, em sẽ một mình ngồi trên giường ngẩn ra với tư thế này....
Trương Khác cười: - Em cũng có thể làm thế này, anh hay làm thế... Y ngả ghế ra sau, thoải mái gác chân lên bảng điều khiển.
- Ư, chân anh có mùi, nam nhân các anh có phải thường không rửa chân hay không? Trần Tĩnh bịt mũi nói:
- Chân anh chưa bao giờ thối. Trương Khác đưa chân tới trước mũi Trần Tĩnh: - Không tin em ngửi đi.
Trần Tĩnh hét lên lấy tay gạt đi, lại co chân đặt cằm lên gối, kệ cho mép váy trượt xuống, lộ ra cặp đùi tròn trịa đầy sức sống, nhưng cô không nhìn ra bên ngoài cửa sổ nữa, mà chăm chú nhìn Trương Khác.
- Sao thế? Bị em nhìn rờn rợn... Trương Khác rùng mình nói:
- Anh có biết nữ nhân kia tới tranh cái gì không?
- Không biết. Trương Khác lắc đầu, hai tay vòng sau gáy, nghe Trần Tĩnh kể chuyện nhà.
- Nhiều năm rồi, bà ta sinh cho cha em một đứa con trai, hiện học năm thứ năm tiểu học, em biết từ lâu, mẹ em hẳn biết còn lâu hơn nữa, cuộc sống là như thế, chẳng gây ra sóng gió mấy, cha em có ngày hôm nay, bà ta không có công thì cũng bỏ sức, phòng sự nghiệp của tập đoàn Đại Nhã trước giờ do bà ta phụ trách, đó là nguyên nhân về nước tới giờ em không làm việc ở Tân Thái. Trần Tĩnh giọng buồn man mác: - Lúc em mới về nước, sức khỏe cha em không được tốt lắm, còn vào bệnh viện cấp cứu một lần, về sau phẫu thuật, bình phục cũng được, nhưng tâm tư không còn như trước nữa, trước kia không hề nghĩ tới chuyện già, không tính đến an bài về sau, đem một phần cổ phần Cao Khoa KV đặt dưới tên em, rồi bỏ tiền cho em đầu tư, cũng bàn bạc với em, bộ phận cổ phần ở Đại Nhã đã đứng tên bà ta. Anh cũng biết đấy, hai năm qua thị trường tẩy rửa trong nước cạnh tranh tàn khốc, đối thủ hải ngoại quá mạnh, hai năm trước thành tích của Đại Nhã chỉ miễn cương, năm ngoái còn thua lỗ, vậy mà Hải Thái và Cao Khoa KV lại ăn nên làm ra, bà ta không cam tâm, tới nói điều kiện với em, bảo đầu tư vào Cao Khoa KV vẫn tính là Đại Nhã đầu tư, bà ta muốn có phần, bà ta tranh cái đó, Tử Gia nóng tính, liền cãi nhau với bà ta.
- Nha đầu Tạ gia sao không đi cùng em?
- Ba em khuyên nữ nhân kia rời Kiến Nghiệp, Tử Gia nói sợ bà ta ăn cắp đồ trong nhà, ở lại trông. Trần Tĩnh cười khổ:
Trương Khác lắc đầu, cô bé Tạ Tử Gia này thông minh thái quá, đầu óc lại bất thường, sau này ít đụng vào thì hơn, nữ nhân của Trần Gia Thiện cũng chẳng phải hạng vừa, loại chuyện này y cũng không thể kiến nghị gì với Trần Tĩnh, vì tranh gia sản, huynh đệ tương tàn rất phổ biến.
Năm ngoái tập đoàn Đại Nhã xuất hiện thua lỗ, không nhiều, nhưng nó là tín hiệu nguy hiểm, đối diệp với cự đầu hải ngoại đang tràn vào trong nước, lòng tin của tầng quản lý Đại Nhã sa sút. Trần gia nắm cổ phần ở Hải Thái không cao, mấy năm qua điều chỉnh chỉ còn 16%, có điều Hải Thái dưới sự quản lý của Tạ Ý hoạt động xuất sắc, năm ngoái được phân chia hoa hồng gần 20 triệu.
Cho dù nhiều năm qua xảy ra nhiều chuyện, quan hệ giữa Tạ gia và Trần gia cũng gập ghềnh, ít nhất rạn nứt giữa thế hệ già khó mà bù đắp lại được, nhưng đầu tư vào Hải Thái vấn tính là một vụ đầu tư thành công. Cao Khoa KV năm ngoái là con ngựa ô bất ngờ, doanh lợi năm hơn 500 triệu, hơn nữa tình hình càng ngày càng đi lên, biểu hiện quý một năm nay cực kỳ xuất sắc, có khả năng đột phá 400 triệu.
Tranh chấp là vì Trần gia nắm quá nửa số cổ phần ở Cao Khoa KV, thế là tập đoàn Đại Nhã ru rú ở Tân Thái trở thành chẳng là gì nữa.
Trương Khác thấy Trần Tĩnh nói xong còn chăm chú nhìn mình, sờ má hỏi: -Mặt anh có gì à?
- Sau này anh làm thế nào?
Nghe Trần Tĩnh hỏi thế, Trương Khác hận không thể kiếm cái búa đập vỡ đầu mình, Trần Gia Thiện mới có 2 nữ nhân đã vì tranh gia sản mà náo loạn cả lên, chẳng trách Trần Tĩnh hỏi sau này y làm thế nào?
Trương Khác không dám nhìn Trần Tĩnh, nghĩ cô ấy có lẽ muốn rút lui, khẽ thở dài, mặc dù mọi người đều rất trẻ, không cần nghĩ tới chuyện hai ba chục năm sau, nhưng cũng không thể né tránh câu hỏi của Trần Tĩnh, mình tham lam vô độ, chẳng lẽ còn yêu cầu các cô ấy thân thiết như chị em, dù các cô ấy không tham tiền cũng không muốn cô gái khác được nhiều hơn mình, rồi khi có con, tất cả sẽ thay đổi ….
Trương Khác nhìn thấy Trần Tĩnh lại dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhẹ: - Anh có thể quy hoạch 10 năm thậm chí xa hơn cho Cẩm Hồ, nhưng cuộc đời lại khó quy hoạch... Em muốn quan hệ của chúng ta khôi phục lại bình thường cũng tốt.
- Anh nói cái gì? Trần Tĩnh quay ngoắt lại, nhìn thẳng vào Trương Khác: - Anh biết em nghĩ gì không, em nói với anh những chuyện này... Nói em muốn khôi phục quan hệ bình thường là sao?
Trương Khác thấy Trần Tĩnh kích động, khó trả lời được.
Lúc này di động Trần Tĩnh đặt trên bàn reo vang, cả hai giật mình, gạt đề trài nặng nề mà xấu hổ kia đi, Trần Tĩnh cầm di động lên xem: - Là cha em.
Xe rất yên tĩnh, Trương Khác loáng thoáng nghe thấy tiếng Trần Gia Thiện, ông ta chẳng nói gì, chỉ có cùng nữ nhân kia về Tân Thái trong đêm.
Trần Tĩnh vừa cúp điện thoại thì Tạ Tử Gia gọi tới, vẫn hung hăng như cũ: - Sao chị kém cỏi như thế, cha chị và nữ nhân kia vừa bị em đuổi đi rồi, chị ở đâu?
- Chị ra ngoài thoáng khí, chuyện này chị sẽ xử lý tốt, em đừng nói với Úc Bình vội, về sau chị sẽ nói với chị ấy, những người khác càng đừng để lộ ra chút gì. Trần Tĩnh dặn dò Tạ Tử Gia, xảy ra chuyện xấu trong nhà này, sẽ liên quan tới vấn đề tranh quyền khống chế Cao Khoa KV, sẽ làm lòng người hoang mang: - Nhà cũng chẳng ra sao, chị kiếm khách sạn ngoài để ngủ, yên tĩnh nghĩ chuyện này, em không cần đợi chị về nữa đâu.. Rồi dừng điện thoại.
- Hay là đêm nay em tới nhà gỗ bên hồ. Trương Khác hỏi: - Chung cư Thanh Niên cũng có phòng trống.
- Anh chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em, quan tâm em ngủ đâu làm gì, ngủ xe cũng được. Trần Tĩnh lần nữa nhìn thẳng vào Trương Khác: - Vừa rồi anh nói thế là ý gì?
Trương Khác nương theo ánh trăng nhìn Trần Tĩnh, muộn khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, cằm thanh tú hơi nhọn, má trắng như ngọc, dưới ánh trăng trông có chút mỏi mệt, đôi mắt đẹp nhìn y ánh lên vẻ kiên định, Trương Khác bị cô nhìn cho chột dạ, thu hai chân trên bảng điều khiển lại, muốn ngồi thẳng dậy nghiêm túc trả lời Trần Tĩnh, trong xe lan tỏa không khí thương cảm.