- Đáng ghét, Tử Gia tìm anh, anh bò đi bò lại làm gì, nó có xông vào bắt gian đâu, hơn nữa có muốn bắt gian cũng chẳng tới lượt nó. Trần Tĩnh lười nhác nằm đó, cánh tay chắc đè lên đệm, ánh mắt ngái ngủ hết sức quyến rũ, cánh môi hồng non mềm như cánh hoa cong lên, rất bất mãn chuyện Trương Khác bò qua bò lại trên người mình.
- Không biết có chuyện gì, cả hai chiếc điện thoại của chúng ta đều kêu. Trương Khác giơ di động lên: - Máy của anh bên này.
- Á. Thần kinh Trần Tĩnh như lò xo bung ra, tỉnh ngay lập tức, cầm lấy di động: - Tử Gia, sớm thế tìm chị có việc gì? Nhớ ra cô và Trương Khác không thể cùng lúc nhận điện thoại trong cùng phòng, bảo y ra ngoài cửa nhận điện, lúc này nhìn thấy y mông trần bò xuống giường, không nhịn được cười, cô không thể ngồi dậy, đêm qua hai bọn họ trần truồng ôm nhau ngủ, cúi mình nhặt chiếc khăn tắm dưới đất ném cho Trương Khác.
Điện thoại của Trương Khác là do Tiêu Tấn Thành từ New Yorrd gọi tới, nội dung giống cuộc điện thoại của Tạ Tử Gia, nói chuyện chỉ số Nasdaq giảm mạnh.
- Ài. Trương Khác nói vài ba câu cúp máy, thấy Trần Tĩnh cũng cúp điện thoại của Tạ Tử Gia, ngáp dài: - Mộng đẹp thế là tan tành, biết vậy đã tắt máy trước khi ngủ.
- Mơ thấy ai mà tiếc nuối thế?
- Trừ em ra còn mơ thấy Hứa Tư, Vãn Tình, Tiểu Thanh, Đan Thanh... Trương Khác mặt dầy chui vào chăn nói: - Tất cả đều ở bên anh.
- Đồ mặt dầy, đồ tham lam. Trần Tĩnh xách tai Trương Khác, rồi ôm lấy y, áp mặt lên lồng ngực, nghe tiếng tim đập mạnh mỹ của y: - Chỉ số Nasdaq hình như không chống đỡ nổi thật...
- Ai mà biết? Có lẽ không chống đỡ được, có lẽ còn có thể trì hoãn một chút, phải xem tòa án tối cao phán quyết vào trung tuần tháng sáu ra sao, nhưng thịnh thế đã suy, cho dù có phục hồi lại, trong thời gian ngắn vẫn tiếp tục đi xuống, lời nói dối bị bóc trần, khí thế nhà đầu tư sụt giảm, tai nạn sẽ còn lan rộng.
Ngoài cửa sổ có chút sương, ánh sáng lờ mờ chiếu vào, mở mắt ra nhìn, cành cây như ẩn như hiện trong làn sương mỏng, sau khi bị đánh thức chẳng còn muốn ngủ nữa, Trương Khác vỗ mông Trần Tĩnh đầy ẩn ý, nhưng bị cô đẩy ngã cưỡi lên trên...
Buổi sáng vẫn dò Trần Tĩnh lái xe đưa Trương Khác rời Yến Viên, y chẳng có an bài gì đặc biệt.
Trần Phi Dung tới Hong Kong thực tập rồi, hiện Trương Khác tới thư viện đọc sách không có bóng hồng bên cạnh nữa, lòng sinh nhớ nhung, nhưng không phải nỗi nhớ da diết khi nhớ Hứa Tư, Đường Thanh, nó có cái gì đó dìu dịu nhè nhẹ, rất êm đềm, ngồi ngây ra nhìn ánh sáng mắt trời xuyên qua làn sương chiếu tới...
Chỉ số Nasdaq giảm mạnh, Lâm Tuyết không ngờ Trương Khác rảnh rang tới thư viện đọc tiểu thuyết, nhìn dáng vẻ hết sức hưởng thụ của y, cứ như trước kia ném ra 300 triệu xây cái thư viện đồ sộ này chỉ vì để bản thân có chỗ yên tĩnh đọc sách thôi vậy. Hiện giá cổ phiếu của Côn Đằng Online cũng mất 11 điểm, đó là lần tụt giảm mạnh nhất từ sau khi lên TTCK, cho dù thế Cẩm Hồ chẳng lẽ không nghĩ tới đây là một cơ hội với họ? Lâm Tuyết biết Cẩm Hồ luôn tích cực mua các công ty công nghệ hải ngoại, chẳng qua vì làn sóng công nghệ hai năm qua quá dữ dội, giá các công ty công nghệ đội lên quá cao, nên Cẩm Hồ mới kìm bớt lại.
- Lâm tiểu thư tới giả vờ xem sách hay là giả vờ tới khiêu khích các chàng trai nhỏ đấy? Trương Khác thấy Lâm Tuyết ôm hai cuốn sách đứng trước mặt, đặt sách xuống cười hỏi:
Hạ tuần tháng 4, Kiến Nghiệp đã có không khí đầu mùa hẹ, Lâm Tuyết chỉ mặc chiếc áo vải nhẹ, cổ áo mở rộng, lộ ra khe vú sâu thẳm, váy bó mày cà phê và giày bót đen tôn lên cơ thể tha thướt gợi tình của cô ta, khuôn mặt xinh đẹp với phong tình vô hạn khiến các chàng trai bị hớp hồn ngay từ lúc cô ta bước vào.
Lâm Tuyết tự biết dung nhan mỹ lệ của mình chẳng hề có chút hấp dẫn nào với Trương Khác, căm hận chỉ muốn móc mắt y ra, cô ta vốn tưởng vờ vào xem sách, ai ngờ Trương Khác không thương hương tiếc ngọc tới mức này, may mà mặt cô ta cũng đủ dày, kéo ghế ngồi xống đối diện, cười duyên dáng: - Cũng phải có chàng trai nhỏ giả vờ cho tôi khiêu khích mới được... Hai chân vắt lên nhau, vờ vô tình để mũi giày chạm vào chân Trương Khác, cô ta cũng rất rõ khó mà thăm dò được gì từ miệng Trương Khác, nhưng trước mặt y tựa hồ có cảm giác rất mẫn cảm, nên nghe Vương Hải Túc nghe ngóng được y đang đọc sách ở đây liền đi tới.
Trương Khác thu chân lại, y thực sự sợ mũi giày của Lâm Tuyết tiếp tục tiến lên trên, thoải mái ngả người dựa vào ghế xoay, nhìn ngắm khuôn mặt của cô ta, nếu đơn thuần chỉ là nhìn thôi, khuôn mặt xinh đẹp này cũng không để làm người ta ghét.
Lâm Tuyết không chịu nổi ánh mắt như đang thưởng thức một món đồ của Trương Khác, cho dù biết lên tiếng trước sẽ mất chủ động, nhưng vẫn bị ép phải mở miệng hỏi: - Những lời anh nói hôm qua trước mặt tỉnh trưởng Giang tựa hồ có ý chuyên nhắm vào Hải Túc, tôi có thể thỉnh giáo một chút được không?
- Có phải buổi sáng các vị cũng vội vàng tìm nhà bình luận kinh tế là vì Cẩm Hồ bảo làm à? Trương Khác cười với ý vị không rõ ràng: - Trước khi sự thể rõ ràng đã đưa ra bình luận là suy đoán vô căn cứ, nói chuyện riêng với nhau được, nhưng không thể đưa ra công khai. Nếu cô hỏi ý kiến của tôi, không bằng chúng ta nói về Mishima Yukio, ông ta là một tác giả Nhật Bản phức tạp mà cực đoan, tôi rất thích tác phẩm của ông ấy.
Lâm Tuyết nhìn thấy hai vệ sĩ ngồi cách đó không xa cảnh giác nhìn mình, dù không có vệ sĩ, cô ta cũng chẳng thể ra tay tát tên nhóc này mấy cái. Trương Khác nói hời hợt, nhưng dồn cô ta vào cái góc rất khó chịu, dù lấy dũng khí tới cầu xin, cuối cùng vẫn bị nhạo báng, Lâm Tuyết nghĩ chẳng lẽ mình vội vã chạy tới đây rồi thảo luận đề tài văn học với y thật sao?
May là lúc này di động vang lên, Vương Hải Túc nói với cô ta, Nghiêm Văn Giới đã tới Kiến Nghiệp.
- Ừ, tôi tới ngay. Lâm Tuyết vừa nói vừa rời phòng đọc sách, hối hận vì tới chuộc nhục vào thân, ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ của y đặt biệt làm Lâm Tuyết khó tan đi mối hận trong lòng.
Lâm Tuyết ngồi xe về tổng bộ Hải Túc, Nghiêm Văn Giới cũng vừa tới nơi, thấy mặt hắn không có vẻ lo lắng lắm, mày cũng giãn ra.
Ttck trong nước không liên quan mấy tới TTCK nước ngoài, năm 97, 98 khi TTCK Châu Á sụt giảm như băng lỡ, TTCK trong nước chỉ quanh quẩn ở mức xa xút, cho dù hiện giờ chỉ số Nasdaq có tiếp tục sụt giảm, ảnh hưởng tới trong nước cũng có hạn, chỉ là kế hoạch phát hành lượng cổ phiếu trị giá 5 tỷ có hơi lớn trong thời kỳ đi xuống này.
Lâm Tuyết quyết định không đem những lời khác thường Trương Khác nói trước mắt Giang Mẫn Chi kể cho Nghiêm Văn Giới, vả lại thái độ của báo chí với việc Công Đằng Online mất giá mạnh cũng ôn hòa, những tờ báo kiểu như Báo sáng Kiến Nghiệp toàn là cùng hội cùng thuyền với Cẩm Hồ, không triển khai oanh kích rầm rộ.
- Lâm tiểu thư có rảnh cùng tôi đi gặp giám đốc Tô của chứng khoán Tinh Hà không? Nghiêm Văn Giới thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tuyết khi đi vào có chút oán hận, chỉ hỏi:
Nếu công ty chứng khoán đồng ý trói buộc vào Hải Túc, chút dao động của Nasdaq có là cái gì.
Chỉ là lần phát hành cổ phiếu này của Hải Túc tới 5 tỷ, dù Tinh Hà có sẵn lòng gánh cho Hải Túcm cũng chẳng gánh nổi. Nghiêm Văn Giới không phải không nghĩ tới tìm công ty chứng khoán khác đảm bảo, chỉ là mấy công ty chứng khoán lớn trong nước hai năm qua lá gan nhỏ đi nhiều, không dám chơi quá ngông.
Dù chỉ là lời hứa miệng xuông, nhưng cao tầng Tinh Hà đảm bảo dứt khoát, trong lòng Lâm Tuyết cũng có chút an ủi, tới tận chiều mới về tổng bộ Hải Túc, Hồ Kim Tinh cũng ở đấy, trong văn phòng của Vương Hải Túc.
- Cậu tới đây làm cái gì? Lâm Tuyết phong tinh mê đắm dựa cửa văn phòng nhìn Hồ Kim Tinh.