Trương Khác cùng Đường Học Khiêm đi tản bộ trên bờ đê, thi thoảng gió sông thổi qua, cảm thấy hết sức sảng khoái.
Nhà máy TTVT xây ở Kim Sơn khá lâu, còn nhà máy của Cao Khoa KV, Tân Nguyên lại có tốc độ rất nhanh, hơn ba tháng đã thành quy mô rồi.
Người phụ trách nhà máy ở Kim Sơn của Tân Nguyên là Chu Tiểu Bình, chồng Đinh Lỵ Hoa, cháu rể của Đinh Văn Tường. Đều là người quen cả, Trương Khác đi cùng Đường Học Khiêm tham quan nhà máy của Tân Nguyên.
Bọn họ đi trong con đường nhỏ xuyên qua rừng thủy sam, thúy sam đã khoác lên lớp lá non xanh mướt, trong rừng còn mọc vô số bông hoa tím rịm không rõ tên, họ thương vụ, chính vụ bận rộn, ít khi có trải nghiệm ở chốn hoang dã như thế này.
Trương Khác còn kể cho Đường Học Khiêm trước kia Đinh Văn Tường nhìn trúng năng lực của Chu Tiểu Binh mới ra sức vun vào cho cháu gái mình. Đinh Văn Tường mặc dù là nhà doanh nghiệp xuất sắc ở Hải Châu, nhưng mang tư tưởng truyền thống cha truyền con nối rất đậm, ông ta có con trai muộn, hiện giờ mới học sơ trung, cho nên cần một nhân vật nối nghiệp quá độ xu, Chu Tiểu Binh là nhân tuyển xuất sắc.
- Những tin tức kiểu này mà cháu cũng biết à? Đường Học Khiêm cười hỏi:
- Thầy Hứa thường nói tới trí tuệ phố phường, cháu và thầy Hứa thi thoảng rảnh rỗi gặp nhau, đánh cờ uống trà, tán gẫu những chuyện vụn vặt này, anh Hứa chắc là thường nghe nói tin đồn phố phường kiểu này chứ? Trương Khác quay sang hỏi Hứa Thụy Bình.
Hứa Thụy Bình cười khổ: - Hiện số lần tôi gặp ba tôi còn không nhiều bằng cậu, cho dù thi thoảng gọi điện cho ba tôi, quá nửa cũng bị nghe giáo huấn, ít được nghe tin đồn kiểu này...
Hứa Thụy Bình làm thư ký cho Đường Học Khiêm, con cái cũng theo tới Kim Sơn ở, cơ hội về Hải Châu rất ít, không gặp cha mấy, gọi điện cho cha cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe, ít nói tới công tác, đôi khi Hứa Thụy Bình cũng cảm thấy lạ, sao cha mình và Trương Khác cái gì cũng nói được?
Đi tới trước nhà máy Tân Nguyên, Chu Tiểu Binh đã đợi ở đó.
- Tốc độ Tân Nguyên nhanh thật, trông có vẻ như không bao lâu nữa là có thể đi vào sử dụng rồi... Đường Học Khiêm đứng trước cổng nhà máy cảm khái nói:
Trước Tết nơi này còn là một mảnh đất hoang chẳng có một mảnh ngói, hiện giờ đã là khu nhà xưởng thẳng tắp, đường xá ngang dọc, công nhân đang trải cỏ lên khoảng đất trống, và một ít cây rừng.
- Chúng tôi bỏ qua kết cấu bê tông cốt thép, sử dụng kết cấu không gian, dùng ốc vít nối kết bộ khung, cho nên nhanh hơn với kiểu xây dựng truyền thống. Chu Tiểu Binh giới thiệu tình hình nhà máy: - Nhóm công nhân đầu tiên đã huấn luyện được hơn một tháng, chỉ còn một tháng rưỡi tới hai tháng nữa, chiếc di động đầu tiên của chúng tôi sẽ sinh ra từ dây chuyền sản xuất ở đây...
- Không tệ chút nào, đợi nhà máy sản xuất ra chiếc di động đầu tiên, tôi sẽ lại tới lần nữa... Đường Học Khiêm quê ở Tân Thái, có điều thời thanh niên, trung niên đều sống ở Hải Châu, cảm giác với Hải Châu càng thêm thân thiết, đặc biệt quan tâm tới những xí nghiệp gây dựng, trưởng thành ở Hải Châu.
Chu Tiểu Binh vui mừng nói: - Trước đó chúng tôi sợ làm phiền tỉnh trưởng Đường, vậy là tới lúc đó tôi dám phát thiếp mời cho tỉnh trưởng Đường và Khác thiếu gia rồi.
- Các anh mời tỉnh trưởng Đường là được rồi, quên tôi đi, tôi chẳng muốn vì ăn chực bữa cơm mà chạy xa như vậy đâu. Trương Khác vội nói đùa từ chối: - Có điều tốc độ của các anh nhanh thật.
Tân Nguyên hiện là doanh nghiệp gia công di động chủ yếu cho Cẩm Hồ, Liên Tín. Trương Khác biết đơn đặt hàng Tân Nguyên nhận được chỉ cần nhà máy của họ ở Hải Châu có thể hoàn thành, không cần tranh thủ khởi động nhà máy trước nửa đầu năm.
Chu Tiểu Bình cũng hiểu dù gửi thiếp mời cho Trương Khác căn bản cũng chẳng thể mong y tới: - Không còn cách nào, Khoa Vương đã được phép tiêu thụ ở Singapore, Malaysia rồi, hơn nữa Khoa Vương đang bàn mua một nhà máy điện tín Ấn Độ...
Nghe vậy Trương Khác hiểu ra, Tân Nguyên không cam tâm với thành tích hiện thời: - Tân Nguyên muốn khai thác thị trường nước ngoài rồi à?
- Có lẽ chỉ theo sát bước chân của Khoa Vương, thử thị trường Ấn Độ trước... Với người khác mà nói đây là cơ mật thương nghiệp trọng yếu của Tân Nguyên, nhưng với Trương Khác mà nói chẳng cần giữ bí mật gì, Chu Tiểu Binh thẳng thắn đáp.
Đương Học Khiêm rất hưng phấn, kinh tế hướng ngoại ở trong tỉnh xưa nay luôn kém, nếu có một vài xí nghiệp lấy xuất khẩu sản phẩm điện tử ra thị trường Nam Á, ĐNÁ làm mục tiêu, chắc chắn có thể làm kinh tế hướng ngoại khởi sắc: - Thị trường điện tín của Ấn Độ khá phức tạp, các cậu phải có chuẩn bị đầy đủ, sở thương mại tỉnh sẽ sẵn sàng hỗ trợ cho các cậu.
Hiện thị trường thông tin di động của Ấn Độ giống như Trung Quốc những năm 95 - 96, mới ở giải đoạn khởi đầu, tuy nhân khẩu Ẩn Độ chỉ kém mỗi Trung Quốc, nhưng trình độ phát triển kinh tế tương đối thấp, phân hóa giàu nghèo cực kỳ nghiêm trọng, cơ sở điện tín lạc hậu, với người bình dân mà nói di động vẫn là đồ xa xỉ.
Cẩm Hồ mặc dù cũng khai phát thị trường Nam Á, nhưng lực độ không lớn lắm.
Tình hình không phải là không bao giờ thay đổi, cơ sở điện tín của Ấn Độ đang dần dần hoàn thiện, có thể dự đoán khi di động bình dân hóa, thị trường di động Ấn Độ vô cùng làm người ta kỳ vọng. Tạ Kiếm Nam hẳn là nhắm chuẩn vào điểm mấu chốt Cẩm Hồ đang phát triển chip di động bình dân hóa cho nên mới đi trước một bước, bố cục ở thị trường Ấn Độ.
Tân Nguyên từ trước tới giờ luôn lấy Khoa Vương làm đối thủ cạnh tranh, đặc biệt là trung tuần tháng 4, bộ thông tin tuyên bố chính thức đóng cửa thị trường, trong ba năm không phát giấy phép sản xuất di động mới nữa, ở sản nghiệp di động, địa vị của Tân Nguyên và Khoa Vương tương đương, càng cần bám đuổi thật sát.
- Năm nay... Năm nay hẳn là năm quan trọng của bình dân hóa. Tầm nhìn của Trương Khác dừng ở khu nhà xưởng mới đằng xa: - Ít nhất phải để giai tầng công nhân phố thông không thấy di động là đồ xa xỉ nữa, đó là mục tiêu hai năm tới của Cẩm Hồ.
- Liên Tín, Cao Khoa KV dùng chip di động E68 sản xuất di động đưa ra thị trường, giá dao động chừng 1400 - 1500 đồng, tiến vào nghiệp vụ di động đặt làm tức là bước một bước chân bình dân hóa di động rồi. Hứa Thụy Bình cũng tham gia câu chuyện: - Nhiệm vụ bình dân hóa rơi lên đầu Liên Thông, Di Động rồi.
- Hổ thẹn, hổ thẹn. Trương Khác cười: - Năm ngoái tôi cực lực ngăn cản Liên Thông đưa ra phương án cấp, nếu không phí viễn thông lúc này đã giảm mạnh rồi.
- Để Liên Thông có thêm thời gian chuẩn bị, mới có thực lực cạnh tranh hùng hậu, đó gọi là dục tốc bất đạt. Đường Học Khiêm biết Trương Khác chỉ pha trò: - Mọi người đều cần có thời gian để chuẩn bị.
~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~
Lý Tại Thù mấy ngày qua cũng bị bong bóng internet tan vỡ làm váng đầu nhức óc.
Mặc dù lúc này lực phá hoại chỉ hạn chế ở lĩnh vực đầu tư mạng internet, nhưng có khả năng lan tới lĩnh vực chế tạo thiết bị điện tử, ảnh hưởng với sản nghiệp truyền thống tương đối nhỏ, nhưng ảnh hưởng với Samsung không nhỏ chút nào.
Mấy năm qua Samsung luôn coi trong nghiệp vụ Flash Memory Chip, thị phần của nó chiếm 1/3 phân ngạch thị trường chip bán dẫn, Samsung đứng đầu ở thị trường Flash Memory Chip, đó trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của Samsung.
Hai năm qua làn sóng kinh tế mới làm nhu cầu Flash Memory Chip tăng vọt, cũng là nguyên nhân trọng yếu Samsung nhanh chóng thoát khỏi ảnh hưởng của cơn bão tài chính Châu Á.
Hiện thế cục đã rõ ràng, đó là sản nghiệp internet, điện tín đầu tư quá độ khiến hình thành nguy cơ vỡ bong bóng của nền kinh tế mới, cho dù có thể bình ổn vượt qua nguy cơ này thì đầu tư vào sản nghiệp điện tín, internet sẽ giảm mạnh, từ đó ảnh hưởng trực tiếp tới nhu cầu Flash Memory Chip toàn cầu.
Điện tử Samsung khẩn cấp mở cuộc họp thảo luận, tất cả đều nhất trí cho rằng lợi nhuận từ Flash Memory Chip sẽ tụt giảm, thậm chí có cao tầng lo sẽ xuất hiện thua lỗ, chỉ tính riêng nghiệp vụ Flash Memory Chip mỗi năm đã đem lại cho Samsung gần 1 tỷ lãi ròng.
Lo lằng này nghẹn trong lòng làm người ta mất tinh thần, nhìn ngoài cửa sổ mưa tí tách rơi, tâm trạng càng tệ, Lý Tại Thù cầm điện thoại trên bàn làm việc, chuẩn bị đích thân gọi điện cho Nghiêm Văn Giới, thông báo Samsung định trì hoãn kế hoạch xây dựng nhà máy tinh viên ở Văn Chu.