Quan Lộ Thương Đồ

May tan mưa tạnh, Trần Tĩnh thỏa mãn dựa đầu lên vai Trương Khác, ngón tay vẽ từng vòng tròng trên ngực y: - Một khoảng thời gian sau này em không thể rảnh rồi như hiện nay được nữa, phải tổ chức đội ngũ đi học kỹ thuật do Cẩm Hồ cấp quyền, còn phải kết hợp với đặc điểm của Cao Khoa KV sớm khai phát di động mới đưa ra thị trường, nhà máy ở Kim Sơn cũng sắp hoàn thành, khả năng em không thể ở bên anh một thời gian, như thế cũng tránh được sự chú ý của Tử Gia.

Thấy đôi mắt Trần Tĩnh lộ vẻ áy náy, Trương Khác càng day dắt: - Nếu như bất an, thì phải là anh mới đúng. Anh chẳng cho em được cái gì, làm sao có thể oán trách em được?

- Vậy đêm này đền bù cho em thật nhiều đi. Trần Tĩnh phả hơi thở thơm tho bên tai Trương Khác, nhẹ giọng yêu cầu: - Để em không cần nhớ tới anh mỗi ngày trong thời gian dài.

Giai nhân có yêu cầu, đương nhiên Trương Khác không thể chối từ, nhất là yêu cầu ướt át như thế, ôm vòng eo vẫn chưa khô mồ hôi của cô lên, để hai chân cô quấn quanh hông mình, đứng dậy đi tới bên giường, xoay người cô đặt xuống, cúi đầu hôn lên mờ mông trắng như tuyết, nghe người ngọc phát ra tiếng rên dài như mèo cái động tình....

Sáng hôm sau thức dậy, Trương Khác lấy ý chí khắc phục mệt mỏi, cố gắng rời giường tắm rửa, làm xong bữa sáng rồi rời biệt thự, chuẩn bị lên lớp cho đúng giờ, lúc này Trần Tĩnh vẫn say trong giấc mộng đẹp, đêm qua cả hai đều hơi điên.

Sáng sáng đầu xuân tháng ba trời vẫn se se lạnh, Trương Khác hôm qua ngồi xe Trần Tĩnh, cho nên hiện giờ đành đi bộ từ Yến Viên về, bị gió lạnh thổi tới, rùng mình khép chặt áo lại, mấy hôm nay không để ý dự báo thời tiết, lại có không khí lạnh về rồi.

Về chung cứ Thanh Niên, Trương Khác tắm nước ấm rồi mặc y phục ấm áp hơn tới lớp.

Sáng nay chỉ có một tiết, học xong Trương Khác qua thư viện, chỗ ngồi mọi khi bị chiếm mất rồi, phải ngồi chỗ khác, lúc này chưa có nhiều người tới học lắm, còn vài ghế trống.

Ngồi chưa được bao lâu, Trương Khác cảm thấy không ổn, không chỉ ngạt mũi mà còn hơi váng đầu, biết mặc dù mình tắm nước nóng ngay, nhưng bị trận gió lạnh sáng nay làm bị cảm mất rồi.

Có một vài chuyện làm quá nhiều sẽ phải trả giá, sau này phải chú ý vốn liếng cách mạng cách mạng hơn mới được, Trương Khác cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, thấy không chịu được nữa, định về nhà nghỉ ngơi, chiều còn đi đón đèn ô tô.

Chuẩn bị rời đi thì nghe thấy một giọng nữ ngây thơ lãng mạn quen thuộc truyền vào tai: - Trương Khác, anh lại ngây ra nữa rồi.

Trương Khác, cái tên đó nghĩa là gì?

Hãy bỏ qua tất cả những cái khác, tạm thời chỉ xét trong trường Đh Đông Hải, rộng hơn một chút là trường học quanh khu vực Yến Quy Hồ.

Người có cái tên này tập trung của sự giàu có, gia thế hiển quý, đẹp trai, lãng mạn ân cần chu đáo là tình nhân hoàn mỹ, là ảo tưởng mãi mãi không nói rõ ở trong mộng. Nếu thượng đế cho tôi một mơ ước, tôi ước thành nữ nhân của anh ấy, thậm chí chỉ vẻn vẹn khi ánh mắt hai người giao nhau, có bóng dáng tôi trong mắt anh ấy, đời này coi như thỏa nguyện rồi.

Đó là địa vị của cái tên đó trong lòng tuyệt đại bộ phận nữ sinh.

Tên Trương Khác đó là thằng thú tính vô sỉ nhất, bá đạo nhất, dâm dục nhất trong lịch sử Đh Đông Hải, tay đánh bạn bè quốc tế, miệng chửi giáo sư hộc máu, nhưng làm người ta không thể chấp nhận được là các mỹ nữ cấp hoa khôi cứ như nuôi trong sân nhà y, từng người từng người bị y thu vào túi. Bắt đầu từ Giang Đại Nhi, tới Trần Phi Dung, Tôn Tĩnh Mông tới mỹ nữ ngực to Hàn Quốc, tuy làm nở mặt giả trẻ Trung Quốc, nhưng hành vi ăn một mình đó là vô đao đức, tuyệt đối không đáng khen ngợi.

Tên thú tính đó nếu vô tình gặp ở trường hợp công chúng, dứt khoát phải đánh hội đồng, nếu gặp riêng y thì sẽ ngay lập tức quỳ xuống trước mặt y, không phải để bái sư mà là để cầu xin:" Khác ca, mỹ nữ trong ngoài trường anh hái hết cả rồi, chắc chán rồi phải không? Cọng cỏ non Trần Ninh, xin anh từ bi tha cho cô ấy đi."

Đó là đánh giá về cái tên đó rong lòng tuyệt đại đa số nam sinh.

Bắt đầu từ lúc Trần Ninh vào thư viện chọn sách, mười nam sinh thì có tới chín tên tập trung ánh mắt lên bóng hình thanh mảnh của cô, thấy cô chọn xong sách, đi tới hàng ghế trống, đột nhiên dừng chân lại đằng sau một nam sinh, không ít nam sinh bắt đầu suy đoán nam sinh đẹp trai khiến người ta ngứa ngáy răng lợi đó là ai. Tới khi Trần Ninh hết sức thân thiết nói:" Trương Khác, anh lại ngây ra rồi." Hàng loạt tiếng trái tim tan vỡ vang lên, đám nam sinh hận không thể xông lên, đá y ngã lăn ra đất, mỗi người dẫm một cái cho hả giận.

Còn nữ sinh thì khác hẳn, thật đẹp trai, đặt biệt ánh mắt mơ màng kia đúng là giết người --- thực ra y đang cảm lạnh, mắt lờ đờ như cá chết, nói tóm lại nam sinh đó không kém Trương Khác trong truyền thuyết là bao, không ít nữ sinh đã âm thầm đem Trương Khác ở vị trí thứ nhất xuống vị trí thứ hai. Tới khi Trần Ninh nũng nịu gọi một tiếng:"Trương Khác, anh lại ngây ra rồi." Chị em bừng bừng kích động, này cô tưởng mình là hoa khôi mà ghê à, Trương Khác là người tình trong mộng của tôi, cô dựa vào cái gì gọi anh ấy như thế, sát ánh mắt trong mắt nữ sinh không khác nam sinh là bao, chỉ là đối tượng nhắm vào Trần Ninh.

Trương Khác nghe thấy tiếng Trần Ninh vất vả quay đầu lại, định chào lại nhưng phát hiện cổ họng đã đau rát chỉ phát ra được tiếng khàn khàn, nỗ lực nở nụ cười với cô.

Trần Ninh gọi hai tiếng liền Trương Khác vẫn ngơ ngơ ra, vô ý nói to hơn một chút, nói ra khỏi miệng mới ý thức được đang ở trong thư viện, vừa rồi mình buột miệng gọi hơi lớn, vội bịt miệng nhìn xung quanh xin lỗi.

Thấy nam nam nữ nữ xung quanh đồng loạt nhìn mình oán trách, làm khuôn mặt trắng trẻo của Trần Ninh thẹn đỏ dừ, xấu hổ vì hành vi của mình, tiểu cô nương đơn thuần không hề biết chẳng ai trách cô to tiếng cả.

Ai cũng nhìn mình chằm chằm như thế làm Trần Ninh không dám ở lại thêm một giây phút nào, thấy Trương Khác cũng ngây ngốc nhìn mình, Trần Ninh lại không muốn cuộc gặp hiếm hoi kết thúc như thế, đột nhiên nắm lấy tay Trương Khác, kéo y chạy khỏi phòng đọc sách, để lại một đám nam nữ tuyệt vọng, vừa đúng lúc Vu Trúc mới chọn sách xong từ sau giá sách đi ra nhìn thấy cảnh này thương tâm không thôi.

Trương Khác nhìn Trần Ninh kéo mình bỏ chạy khuôn mặt ửng hồng, mái tóc khẽ tung bay theo bước chạy, bàn tay nhỏ mềm mại, làm Trương Khác tựa như quay trở về thời gian yêu nhau kiếp trước, hai người không biết bao lần cùng nắm tay như vậy, mặc gió Yến Quy Hồ thổi bay, đi dưới ánh hoàng hôn.

Thời gian nếu dừng lại ở thời khắc này, trái tim Trương Khác đã hoàn chỉnh.

Trương Khác cứ thế tinh thần hoảng hốt bị Trần Ninh kéo ra khỏi thư viện, chạy một hơi tới góc rẽ ít người qua lại Trần Ninh mới dừng lại, dựa vào tường, ôm ngực thở lấy thở để.

Bị Trần Ninh kéo chạy một lúc như vậy, mồ hôi toát ra, Trương Khác thấy triệu chứng cảm nhẹ đi nhiều, đầu óc vừa rồi váng vất tỉnh táo hơn, vừa thở vừa cười nhìn Trần Ninh.

Đột nhiên nhìn thấy Vu Trúc vất vả từ đằng sau chạy tới, nụ cười Trương Khác hơi héo lại, tất cả tất cả vừa rồi chỉ là hồi ức mà thôi, mộng tưởng và hồi ức tuy đẹp, nhưng hiện thực vẫn là hiện thực.

- Cám ơn em dẫn anh chạy thể dục, anh thấy khỏe hơn nhiều rồi, lần sau có cơ hội sẽ mời em và Vu Trúc ăn cơm. Đến chính bản thân Trương Khác cũng thấy lời này quá gượng gạo.

- Chuyện vừa rồi là sao thế? Sao anh ta lại bỏ đi như thế? Vu Trúc nhìn bóng lưng Trương Khác bỏ đi, kỳ quái hỏi Trần Ninh, trong lòng lại thầm thở phào.

- Mình cũng không biết, có điều sắc mặt anh ấy không tốt, hình như không được khỏe, giọng cũng hơi khàn. Trần Ninh như vô tình lờ đi câu hỏi đầu tiên của Vu Trúc:

- Nói tới sức khỏe không tốt thì chính bạn phải cẩn thận đấy, lần trước viện trưởng Ngụy đã nói rồi, chừng ba tháng nữa là có thể phẫu thuật cho bạn, trong thời gian này bạn phải chú ý nghỉ ngơi, không được học quá vất vả, không được vận động mạnh... Vu Trúc thấy Trần Ninh thở đều trở lại, sắc mặt vốn hồng hào vì chạy một chẳng đường dài biến thành nhợt nhạt bệnh tật, vừa lo lắng vừa đau lòng.... ***

Mai tiếp tục


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui