Quan Lộ Thương Đồ

Mẹ Hứa Tư nhìn con gái, không thấy giống con mình gặp chuyện gì khó khăn, miệng còn mỉm cười, bà biết con gái tâm tư đơn thuần đa cảm, nói không chừng bị chuyện gì đó làm xúc động, lấy khăn lông đưa cho con:

- Không sao thì tốt.

- Mẹ à, vừa rồi cậu gọi điện thoại, nói có người muốn mua nhà của chúng ta, cậu hỏi nhà chúng ta có bán không?

- Thật sao?

Mẹ Hứa Tư không tin lắm:

- Vệ Trung sao không nói với mẹ trước nhỉ.... Hải Sơn, Hải Sơn, anh vào đây mau..

Hứa Hải Sơn đang ở sân giúp người ta sửa xe máy, người nhễ hại mồ hôi, tay đầy dầu mỡ đi vào:

- Chuyện gì thế?

- Vệ Trung nói có người muốn mua nhà của chúng ta, anh quyết đi.

- Có nói mua làm gì không? Mà cái viện tử rách này mà cũng có người mua à? Đương nhiên bán được thì tốt, mặc dù chẳng được mấy đồng, trả được phần nào nợ cũng tốt, nhưng ai chịu mua?

Hứa Hải Sơn mừng cuống lên, nhưng vẫn tỏ ra ngờ vực.

Hứa Tư trả lời cha:


- Cậu không nói ạ, đại khái có người thấy nơi này sắp giải tỏa, mới định tới mua nhà, người thường giải tỏa chẳng được bao tiền, nhưng có người nhờ vả quan hệ, bán được gấp mấy lần...

Chuyện Hứa Tư nói thì Hứa Hải Sơn cũng biết, trước khi có phương án giải tỏa, rất nhiều người mua nhà ở vùng tây Sa Điền, thành phố mặc dù đưa ra tiêu chuẩn giải tỏa, nhưng những người đó chính nhắm vào phí giải tỏa, họ có quan hệ trên thành phố, ai biết kiếm chác được bao nhiêu?

Ở vùng phía đông này người mua nhà ít hơn, nhà ở mặt phố còn có nhiều người nhòm ngó, nhưng những chủ nhà đó không dễ bán nhà đi, không ngờ họ vào tận đây mua nhà, nhà ở Hứa Tư sâu trong ngõ tới 100 mét.

Hứa Hải Sơn gật đầu:

- Bán đi, chỉ cần đúng theo tiểu chuẩn thành phố là được, đợi giải tỏa tới chỗ này còn mất hai ba năm nữa...

Mẹ Hứa Tư lo lắng:

- Bán nhà rồi chúng ta ở vào đâu?

- Lúc đó hẵng hay, thuê phòng có trăm đồng thôi, điều kiện hơi khó khăn một chút, nhưng cứ nghĩ cách trả tiền cho người ta hẵng nói.

Hứa Hải Sơn suy nghĩ rất thoáng đạt:

- Vệ Trung làm giám đốc rồi cũng phải tiêu nhiều tiền.

Mẹ Hứa Tư sợ chồng hiểu lầm:

- Vệ Trung không ép chúng ta bán nhà đâu....


- Điều này anh biết, ý anh là chúng ta không thể kéo chân cậu ấy...

Hứa Hải Sơn làm kỹ thuật lâu năm ở nhà máy, thức khuya dậy sớm giúp người ta làm chút việc riêng, mỗi tháng cũng có thu nhập gần 1000, mẹ Hứa Tư làm công tạm thời nhưng cũng được 500 đồng một tháng, Hứa Tư chỉ dám nói thu nhập có 2000, nói nhiều sợ cha mẹ bận lòng, hàng xóm không chừng cũng có lời ra tiếng vào khó nghe.

Nếu không có món nợ hơn 20 vạn kia, thu nhập nhà Hứa Tư tính trên mặt bằng Hải Châu cũng là kha khá rồi.

~o0o

~Trương Khác không có thời gian quan tâm tới chuyện quá cụ thể, nếu đã nhờ Thi Vệ Trung giúp, tin rằng mọi chuyện sẽ được xử lý thỏa đáng, đẩy cửa ra ban công.

Đây là tòa nhà độc lập của bệnh viện, công trình thiết bị còn đầy đủ hơn cả khách sạn cao cấp, mỗi một gian phòng độc lập đều có ban công, mặc dù Hứa Duy đã nói rõ quan hệ giữa cô và Từ Học Bình, nhưng Chu Thúc Huệ đích thân tới thăm hai lần, bệnh viện sao dám qua loa.

Trương Khác nhìn thấy Hứa Duy ngồi bóng tối ban công đối diện, cảm giác cô rất cô đơn buồn bã, khẽ buông một tiếng thở dài.

Hứa Duy lúc này mới phát hiện ra Trương Khác, vội thu lại tâm sự:

- Cậu nói về phòng nghỉ ngơi cơ mà.

- Vừa gọi điện cho chị Hứa Tư...

Thấy Hứa Duy lui lại dựa vào tường, giấu toàn thân trong bóng tối, hẳn Hứa Duy luôn tự trách bản thân về chuyện của chị mình, điều cô thể hiện ra ngoài mấy ngày qua đều là lớp vỏ ngụy trang:


- Em không nói chuyện của chị, hẳn chị biết tình trạng của bản thân, chị hi vọng ngày mai bệnh viện có chấn đoán thế nào?

Thấy Hứa Duy không nói gì, Trương Khác đành cố khuyên cô:

- Chị phải làm sao để những ủy khuất hai năm qua chị Hứa Tư có ý nghĩa...

Mơ hồ thấy thân thể Hứa Duy trong bóng tối run run, nghe tiếng khóc cố kìm nén của cô, lòng y chẳng dễ chịu hơn chút nào:

- Một số chuyện chỉ là cái nhấc tay mà thôi, thế giới này không phải chỉ toàn bao phủ trong bóng đen tối tăm, chị đừng từ chối ý tốt của người khác nữa...

Thấy có người mở cửa ban công, Trương Khác không nói gì thêm, quay trở lại phòng.

Ngày hôm sau Phó Tuấn đưa Giang Đại Nhi đi thử, khách hàng yêu cầu đổi người, phía công ty quảng cáo không có lý do gì để từ chối, nói không chừng chỉ hoài nghi Giang Đại Nhi có quan hệ đặc thù gì đó.

Vì tránh Giang Đại Nhi khỏi xấu hổ không thể hiện được bản thân, Trương Khác không cho nhóm Lệnh Tiểu Yến đi cùng.

Trương Khác cùng Tô Tân Đông vừa lên tỉnh thành tới Thịnh Hâm ký hợp đồng, có cơ sở 1500 vạn Thịnh Hâm cung cấp, Tô Tân Đông tự tin hơn nhiều, ký hợp đồng xong nói rất nhiều ý tưởng về sản xuất với Trương Khác.

Hiện giờ cung ứng một số linh kiện hạch tâm chất lượng cao chỉ có Phillips, nếu bản thân có thể tự sản xuất ra linh kiện đó, là có thể phá vỡ sự lũng đoạn của Phillips.

Giá cả lũng đoạn và giả cả cạnh tranh thị trường là sự chênh lệnh trên trời với dưới đất, bước này sớm muộn cũng phải bước đi, mặc dù rất khó, nhưng muốn làm lớn phải phát triển theo hướng này.

Đương nhiên hiện giờ Ái Đạt không thể thiếu linh kiện cao cấp do Phillips cung ứng, Trương Khác đồng ý cho Tô Tân Đồng dùng một phần kinh phí nghiên cứu, nhưng tin tức không được tiết lộ ra ngoài.

Ái Đạt hiện giờ còn chưa khiến cho Phillips chú ý, nhưng sau khi Ái Đạt quật khởi, Phillips nhất định sẽ không muốn thấy có người phá vỡ địa vị lũng đoạn của mình, chẳng may lúc đó bản thân chưa tự cung ứng được linh kiện, Phillips lại cắt nguồn hàng thì đúng là dở khóc dở cười.


Chu Du không rứt mình ra được, Trương Khác mượn Lưu Minh Huy từ Cẩm Hồ, bảo hắn lên Bắc Kinh bàn chuyện quảng cáo với ĐTH TW, tranh thủ phát trong bộ phim truyền hình mới của ĐTH TW vào tháng bảy, mỗi tháng tốn 60 vạn.

Thời gian cách bộ phim quảng cáo mới được chiếu chỉ còn 10 ngày nữa.

Chu Nhất Bình một trong bốn người đầu tiên người được Trương Khác tuyển vào Hải Thái cũng theo Chu Du rời bỏ Hải Thái, hắn trực tiếp gia nhập Ái Đạt, hiện giờ tạm thời phụ trách công tác quản lý nhân lực.

Ái Đạt sắp mở rộng mạnh, nhân tài là một chướng ngại, thập niên 90, công ty săn đồng người rất hiếm, huống hồ hiện giờ Ái Đạt chẳng có danh tiếng gì, muốn moi được người có kinh nghiệm ở công ty điện tử có tiếng khác là rất khó khăn.

Hiện giờ bọn họ nhắm vào một phó giám đốc vô tuyến điện Nguyên Khí của thành phố Huệ Sơn, thích hợp ví trí giám đốc kinh doanh. Buổi chiều Tô Tân Đông sẽ tới Huệ Sơn hội họp với Chu Nhất Bình tiến hành tiếp xúc với người này.

Cùng Tô Tân Đông ăn cơm xong, Trương Khác quay về bệnh viện, tới nơi được cho biết Hứa Duy sau khi nghe kết quả hội chẩn đã kiên trì làm thủ tục xuất viện.

Trương Khác cứ đứng ngây ra tại chỗ mất một lúc mới nhớ gọi điện qua nhà Tạ Vãn Tình, Hứa Duy quả nhiên ở đó, còn nghe thấy giọng Giang Đại Nhi. Hứa Duy không biết số điện thoại di động của Trương Khác nên khi làm thủ tục xuất viện không báo được cho y, nhưng đã liên lạc với Chu Thúc Huệ trước rồi.

Toàn bộ chi phí nằm viện cùng thuốc men của Hứa Duy do Đại học Đông Hải chi trả, đương nhiên đó là tác dụng của ánh hào quang tỉnh trưởng, nếu không số thuốc men đắt tiền chữa trị cho Hứa Duy không thuộc phạm vi chi trả.

Làm như thế có lẽ trong lòng Hứa Duy không dễ chịu lắm, song Trương Khác dứt khoát không cho cô tự gánh chi phí chữa trị.

Cuối cùng Hứa Duy cũng chịu nhượng bộ, Trương Khác thở phào, ở lại bệnh viện hỏi thăm chi tiết bệnh tình của Hứa Duy, đồng thời đợi Phó Tuấn đến đón.

- Kết quả thế nào?

Trương Khác vừa ngồi vào xe đã hỏi ngay.

- Qua rồi, buổi sáng đã quay phim xong, phối âm đã được ghi, đợi buổi chiều làm thành phim, giám đốc của Phi Hồng vỗ ngực nói lần này đảm bảo làm Khác thiếu gia hài lòng....

Phó Tuấn nói chuyện với Trương Khác qua gương chiếu hậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận