Quan Lộ Thương Đồ

Chu Phú Minh thực sự là rất muốn níu chân, cái hạng mục nhất thể hóa làm người ta có cảm giác quá tầm, song ông ta không cân nhắc nó từ góc độ tài chính, mà từ góc độ chính trị.

Ái Đạt thông qua ngân hàng vay khoản tiền kia, trên tỉnh có lẽ sẽ trực tiếp can dự, cuối cùng thông qua Cẩm Hồ chảy vào Tân Quang, nhìn từ sổ sách Ái Đạt không thiếu tiền, bên thiếu là Tân Quang mà thôi.

Chu Phú Minh cầm văn kiện hạng mục nhất thể hóa lên nói với Chu du:

- Hạng mục này của Tân Quang là chuyện tốt, là bí thư thành ủy, tôi ủng hộ mạnh, có điều, hạng mục này liệu có thể suy nghĩ ngả về phía Hải Châu một chút.

Điều Chu Phú Minh nhắc tới cũng là điều các thường ủy khác quan tâm nhất, một hạng mục lớn tới 6 tỷ mà Hải Châu không được hưởng lợi chút nào, cảm giác đem tiền đi nuôi người khác, dù Đường Học Kiêm cũng cảm thấy thế, dù sao những người khác chưa cảm thụ được tính bức thiết của việc trồng rừng tại thượng du.

Có điều Đường Học Khiêm ít nhất biết giữ đại cục, không thể gây rắc rối cho Từ Học Bình vào lúc này.

Chu Du trình bày:

- Nhất thể hóa từ trồng rừng, làm bột giấy ra còn có làm giấy. Về khâu làm giấy, không thể hiện trên kế hoạch thư này, vì phải đợi phương án giải quyết trọn gói được thông qua, chỉnh hợp sản xuất xong mới có thể định ra phương án chi tiết, ít nhất trong vòng ba bốn năm, Tân Quang không tính tới việc xây nhà máy giấy ở khu khác.

- Trong ba bốn năm trới Tân Quang sẽ không ngừng tăng thêm đầu tư chứ?

Chu Phú Minh hỏi.

- Đây là điều chắc chắn, chúng tôi cũng hi vọng nguyên liệu làm giấy đều được tiêu thụ trong nội bộ tập đoàn, có như thế mới phù hợp với lợi ích lớn nhất của Tân Quang.

Chu Du biết mình đang nói bừa, trong kế hoạch thư này chỉ có việc trồng rừng là còn có chút tính khả thi, còn số tiền cho hạng mục sản xuất bột giấy kia ở đâu ra không nói rõ, nó chỉ giống như một cái bánh vẽ ọi người tranh nhau.

Rừng giấy nhất thể hóa là vòng tuần hoàn lớn, điều kiện cơ sở trong nước còn chưa đủ, trong nước đưa ra khái niệm này mới chỉ gần mười năm, căn bản chưa có thành tự gì, Tân Quang muốn vượt khó tiến lên không phải là dễ.

Chu Phú Minh không muốn gặp mặc trực diện với Trương Khác, cảm giác rất thiếu thoải mái, nhưng không chủ động một chút, toàn bộ chính tích sẽ bị Đường Học Khiêm chiếm hết, liếc qua bên cạnh, Đường Học Khiêm có vẻ buồn ngủ, tựa hồ chẳng để tâm tới vấn đề ông ta nói, cứ như đang nói: Dù có chủ động cũng không có mấy tác dụng đâu. Làm nút thắt trong lòng ông ta không sao cởi bỏ được.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Chu Phú Minh không lập tức rời đi, khu chiêu đãi Văn Sơn có một gian phòng chuyên môn giành cho ông ta nghỉ ngơi bất kỳ lúc nào, còn có một phục vụ riêng để ông ta sai bảo là Tiểu Úc.

Tiểu Úc vào phòng, thư ký Trương Hiểu Kiện liếc trộm một cái, mặc dù không tính là mỹ nhân hiếm có, nhưng vóc dáng đều đặn tiêu chuẩn, dung mạo cuốn hút, một mỹ nhân hai tư hai lăm tuyệt không cam tâm làm một phục vụ bình thường, đại khái là nhắm vào Chu Phú Minh.

- Úc Bình này.

Chu Phú Minh không che giấu quen hệ thân mật giữa hai người:

- Em an bài bữa tối đi, anh và Hiểu Kiện ở lại đây ăn cơm.

Úc Bình pha trà rồi đi an bài bữa tối, Chu Phú Minh thở dài:

- Trong thành phố còn mấy người nghe lời tôi nữa đây?

Trương Hiểu Kiện cẩn thận nói:

- Bí thư, chuyện Cẩm Hồ phải trả dứt điểm tiền mua nhà máy trong một lần là do bí thư Lục đề xuất mà.

- Lục Dật Quang à? Ha ha ha...

Chu Phú Minh cười lạnh:

- Ông ta chẳng qua là khuông thích Đường Học Khiêm làm thị trường thôi, Cẩm Hồ mà kiên quyết một chút, ông ta sẽ mềm xuống ngay, giống người khác cả thôi, toàn là hạng theo gió trở cờ, chúng ta cô độc rồi...

Lời nói làm người ta cảm thấy rất thê lương.

Trương Hiểu Kiện do dự một chút mới nói:

- Bí thư, giám đốc Triệu của Cẩm Thành hai ngày trước mời tôi đi ăn cơm, tôi thoái thác bận việc không đi...

Chu Phú Minh lắc đầu:

- Triệu Cẩm Vinh nếu mời cậu thì cậu cứ đi đi, chẳng lẽ tôi ngăn cản sao?

Đường Học Khiêm không thể chấp nhận cho ông ta làm bí thư thành ủy thêm một nhiệm kỳ nữa, cho nên giữa hai người không thể chung sống hòa bình được.

Chu Hồng Mai lập công ty ở Tân Thái, rất được Tạ gia chiếu cố, nay Tạ gia muốn triển khai mở rộng hợp tác với Triệu Cẩm Vinh, về riêng vè tư, ông ta đều phải bỏ đi ân oán nhỏ trước kia.

Triệu Cẩm Vinh làm việc tuy không tuân thủ pháp luật lắm, nhưng chỉ cần không có quan hệ tiền bạc trực tiếp, chẳng cần sợ ông ta sau này lật thuyền kéo mình theo, quan trọng cái đám chân trong chân ngoài kia đều được Vạn Hướng Tiền đề bạt lên, ít nhất có chút tình nghĩa với Triệu Cẩm Vinh, càng nên gạt đi chuyện không vui trước đó.

Chu Phú Minh trầm ngâm tính toán, nếu muốn áp chế Đường Học Khiêm thì không thể thiếu Triệu Cẩm Vinh được, điện thoại của Trương Hiểu Kiện vang lên, hắn nhận điện thoại, lúc sau che ống nói, báo cho Chu Phú Minh:

- Bí thư, điện thoại của giám đốc Triệu, nói là Tạ gia có người tới, muốn mời tôi đi ăn cơm.

- Người Tạ gia à?

Chu Phú Minh nghĩ một lúc rồi nói:

- Vợ chồng Hồng Mai ở Tân Thái may nhờ Tạ gia quan tâm, người Tạ gia tới, phải do tôi mời cơm mới đúng...

Khi tin tức Triệu Cẩm Vinh dẫn Tạ Chiêm tới gặp mặt Chu Phú Minh truyền đến tai thì Trương Tri Hành đang mời nhà Đường Học Khiêm tới nhà mới ăn cơm, chẳng phải bọn họ tai mắt rộng, mà là chiếc Toyota Crown có biển số xe quá đặc thù, khi xe ông ta vào khu chiêu đãi Văn Sơn, người nhìn thấy nếu không phải ngốc đều đoán ra được ông ta đi gặp Chu Phú Minh.

- Hai người này đã lâu không gặp mặt rồi, vừa gặp nhau một cái là toàn thành phố biết hết...

Trương Tri Hành kể chuyện này với giọng trào phúng:

Tạ Vãn Tình trước mặt người khác giữ được vẻ đoan trang hiền thục, chứ ngày hôm qua cô nghe tin là Tạ Chiêm được Chính Thái phái tới Hải Châu phụ trách hợp tác với Cẩm Thành, thiếu chút nữa tháo dày cao gót ném vỡ cửa kính, may là Trương Khác giữ lại, tránh cô khỏi hủy mất hình tượng thùy mị dịu dàng.

Tạ Chiêm chỉ dùng ba năm đã đục khoét gần hết Hải Dụ, Từ Chí Minh gặp tai nạn ở Hải Châu cũng có chút dính líu đến hắn, khi đó Hải Dụ sắp sụp đổ, Từ Chí Minh mới phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi như thế, còn hắn thân là tổng giám đốc lại đi mua biệt thự xa hoa, Tạ Vãn Tình xa rời Tạ gia, cùng là vì Tạ gia dung túng cho Tạ Chiêm.

Tạ Hán Tĩnh phái Tạ Chiêm tới là không để lại đường hòa giải nào giữa hai bên nữa, trong đó tất nhiên có một phần công sức của Tạ Kiếm Nam.

Đường Học Khiêm đặt đũa xuống, tin tức này chẳng làm ông luống cuối, bình thản nói:

- Tạ gia tới Hải Châu mở siêu thị điện máy, lại hợp tác với Cẩm Thành lập hạng mục đầu đĩa, nói chung là cống hiến cho phát triển kinh tế Hải Châu, thành phố phải hoan nghênh, tôi không ra mặt thì Chu Phú Minh cũng ra mặt, nếu không so biểu thị được thành ý của Hải Châu?

Rồi quay sang nhìn Trương Khác:

- Hạng mục đầu đĩa hai bên đó hợp tác hơn 100 triệu, phía cháu thấy sao?

Trương Khác đang chuyên tâm xử lý món chim cút trên bàn, cái đùi béo ngậy bị Đường Thanh và Trương Mân cướp mất rồi, chỉ để lại cho y cái phần mình xương xẩu, chẳng có mấy thịt, nghe Đường Học Khiêm hỏi, Trương Khác ủ rũ từ bỏ việc tiếp tục gặm chỗ thịt ít tới đáng thương, đáp:

- Chẳng có ý kiến gì ạ, cũng giống bác nói đấy, dù sao cũng là cống hiến cho Hải Châu mà...

Liếc sang Đường Thanh, cô nàng đang nói chuyện với Tạ Vãn Tình, trong bát còn nửa cái đùi chim chưa ăn hết, vừa len lút thò đùa ra thì Đường Thanh lừ mắt ột cái, Trương Khác cười ngượng, nói tiếp:

- Nhưng bọn họ phái Tạ Chiêm tới phụ trách hạng mục này là muốn, lại là muốn làm đặt một gai trước mắt cháu, vừa bắt đầu đã tỏ thái độ muốn lấn át người ta rồi. Nghe nói hai năm qua Tạ Chiêm làm máy chơi game ở Tân Thái, ít nhiều tương thông với đầu đĩa. Cứ để bọn họ làm đã rồi tính sau, lúc này bắt nạn họ, người ta bảo bọn cháu ỷ mạnh hiếp yếu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận