Quan Lộ Thương Đồ

Song Diệp Giang Thiên giống Trương Thiết Lâm, có được tin tức không đúng không toàn vẹn từ phía Tạ Kiếm Nam.

Tạ Kiếm Nam muốn Trương Thiết Lâm cảm thấy uy hiếp từ phía Trương Khác, nhưng lại không muốn hắn vì thế mà sợ Trương Khác, nên khi giới thiệu cho bọn họ, 8 phần thật 2 phần giả, dù có nói Trương Khác có quan hệ với Từ Học Bình, nhưng lại nói là cha y cố bám víu lấy lòng Từ Học Bình, chứ chẳng có cơ sở vững chắc nào.

Với Diệp gia, thì nói là chỉ mời Diệp Kiến Bân ra làm thuyết khách mà thôi, Diệp Kiến Bân chẳng có chút dính líu nào tới thực nghiệp Gia Tín hết, v..v..v..

Diệp Giang Thiên lại khác Trương Thiết Lâm, ông ta từ đầu đã cảnh giác với cả Tạ Kiếm Nam và Tạ gia, Chính Thái tiến vào Huệ Sơn, làm các lĩnh vực kinh doanh của Giang Thiên bị thu hẹp, trong lòng ông ta tất nhiên cực kỳ khó chịu, chẳng qua không biểu lộ ra mà thôi.

Mà con mắt nhìn người nhìn việc của Diệp Giang Thiên thì hạng Trương Thiết Lâm làm sao so bì được? Tạ Kiếm Nam muốn giở trò khôn vặt với lão thành tinh như ông ta thì còn quá non.

Vả lại ngay từ đầu ông ta có ý lấy lòng hai phía, nên chẳng hề ác cảm gì với thực nghiệp Gia Tín, có nhận thức tương đối khách quan.

Liên doanh xong thì phải xây dựng nhà máy mới, lắp đặt giây chuyền sản xuất mới, bất kể thế nào, xí nghiệp đương địa Huệ Sơn hưởng lợi lớn, khi đàm phán chính phủ Huệ Sơn cũng yêu cầu phải nâng đỡ xí nghiệp bản địa.

Hiện giờ tình hình xem ra thực nghiệp Gia Tín có hi vọng liên doanh hơn hẳn Samsung.

Diệp Giang Thiên không hi vọng ngay lúc này Trương Khác giao công trình cho Giang Thiên bao thầu, chỉ muốn để lại ấn tượng tốt, sau này dễ tiếp xúc.

Bất kể sau lưng mang tâm tư thế nào, trên bàn chén qua chén lại, náo nhiệt vô cùng, gần cuối bữa, Diệp Giang Thiên mượn cớ xuống lầu tính tiền trước.

Ăn uống xong, Diệp Giang Thiên lại mời đám Trương Khác đi uống trà, dẫn bọn họ tới tầng 12 tòa nhà mậu dịch quốc tế Huệ Sơn, bên ngoài không có ghi bảng biển gì, chắc nơi này chỉ chiêu đãi khách quen, các cô gái trong đó đều có tư sắc không tệ.

Mọi người uống trà ở đại sảnh, có tiếp viên nữ phục vụ, hết sức khoan khoái.

Đột nhiên thấy Trương Thiết Lâm cùng hai ba người đi vào, Diệp Giang Thiên đứng dậy chào hỏi:

- Xử trưởng Trương và giám đốc Lý tối nay cũng tới đây chơi sao?

Trương Thiết Lâm thấy Trương Khác nhàn nhã ngồi uống trà, thấy mình tới mà chén trà trên tay cũng chẳng hề có ý đặt xuống, trừng mắt nhìn Diệp Giang Thiên, không nói một lời, phất tay bỏ đi.

Thấy trên mặt Diệp Giang Thiên trên mặt chẳng có biểu hiện gì khác thường, Trương Khác nói:

- Thư ký Trương không ưa gì chúng tôi, chủ tịch Diệp không sợ hắn ta thấy ông ngồi cùng chúng tôi sao?

Diệp Giang Thiên đương nhiên không muốn bị Trương Thiết Lâm nhìn thấy, nhưng thấy rồi cũng chẳng có gì đáng sợ:

- Trương Thiết Lâm cả nhìn người lẫn làm việc chẳng có tài cán gì, chỉ có Chu Cẩn Du thích dùng hắn, những người khác trong thành phố đều chẳng coi trọng hắn.

Trương Khác cười khẩy:


- Một kẻ như vậy mà hôm nay còn trắng trợn uy hiếp chúng tôi, nói dù chúng tôi có liên doanh thành công cũng đừng hòng kiếm một xu nào ở Huệ Sơn, cuối cùng phải cuốn xéo thôi.

Diệp Giang Thiên chỉ coi Trương Khác nói đùa, nhưng thấy vẻ mặt y rất nghiêm túc, nghi hoặc nói:

- Hắn không ngu xuẩn tới mức độ đó chứ?

- Ai mà biết được.

Trương Khác dửng dưng nhún vai, Diệp Giang Thiên không biết ân oán giữa bọn họ với hai nhà Chu Tạ thuộc loại ân oán sâu nhất, song hai nhà đó sẽ không vội thanh toán ân oán ngay, dù sao thế lực một bên còn chưa mạnh tới mức gió mạnh quét lá, đánh một đòn hạ gục đối phương, không để cho có cơ hội phản kích.

Trên mặt Diệp Giang Thiên thoáng qua chút lo lắng, rồi lại cười nói:

- Cũng chưa biết chừng, Trương Thiết Lâm dựa vào Chu Cẩn Du cáo mượn oai hùm, mọi người đều nói quan hệ giữa hai người họ rất ám muội. Trương Thiết Lâm thường ngày chẳng hề biết che giấu chút nào, 10 người thì hết 9 không thích qua lại với hắn, hắn cực tham, nhận hối lộ chỉ thích nhận tiền mặt, ở Huệ Sơn ai cũng biết hắn có thói quen này. Hắn và vợ có nhà ở tiểu khu Phú Giang, thường ngày không ở nơi đó. Nếu chẳng phải tôi thích nghe chuyện bên lề thì e chẳng biết bọn họ có nhà ở đó. Trương Thiết Lâm mỗi lần ăn đút lót xong lại tới đó một chuyến, không hiểu hắn tới đó làm cái gì...

Diệp Giang Thiên như đang kể một tin đồn thú vị, Trương Khác chỉ nghe cho vui, vờ không nghe ra ý tá đao sát nhân của ông ta.

Hôm sau khi đàm phán lại có xung đột lời nói với Trương Thiết Lâm, bỏ dở giữa chừng, Trương Khác bảo Phó Tuấn lái xe tới tiểu khu mà Diệp Giang Thiên nói hôm qua, tìm người nghe ngóng, Trương Thiết Lâm đúng là có nhà ở nơi này, cứ mười ngày nửa tháng mới tới một chuyến, hàng xóm không biết hắn là ai.

- Trương Thiết Lâm ở Huệ Sơn đúng là không được người ta ưa, người muốn ném đá xuống giếng không ít.

Trương Khác cười khinh miệt.

- Trừ Diệp Giang Thiên còn ai nữa?

Phó Tuấn không hiểu:

- Còn cái người coi hắn là thằng đần đẩy ra húc người khác.

Trương Khác ve cằm nói:

- Cái nhà này hẳn là có bí mật, làm sao mới có thể để bí mật này ngẫu nhiên bị bên ngoài phát hiện đây?

- Đánh tiếng với cục trưởng Tống không được sao?

- Không cần thiết bắt Tống Hiến, Điền Hải Hà nhảy ra làm kẻ ác.

Trương Khác lắc đầu, cái xã hội này người ghét ác như thù lại là loại người không nên làm nhất, không biết đây có phải là bi ai của xã hội không.

Trương Khác và Phó Tuấn đi vài vòng, phát hiện hệ thống cung cấp nước ở đây từ lầu thang phân ra, tới mỗi nhà lại có một ống nước dẫn vào.


Trương Khác nắm lấy ống nước kéo mạnh ra ngoài một đoạn, chỉ vào chỗ sát tường hỏi Phó Tuấn:

- Có thể phá được không?

Phó Tuấn móc ra dao quân dụng mang theo người:

- Có dụng cụ đây rồi.

Nắm ống nước giật mạnh, do dùng sức quá lớn, nghe bên trong cạnh một cái, hình như ống nước bị đứt một đoạn, nước đang không ngừng chảy ra.

- Xong, anh khỏe thật đấy, thế cũng được, chúng ta đợi xem trò hay đi.

Trương Khác và Phó Tuấn lặng lẽ xuống nhà, lên xe đợi một lúc, nghe thấy nhà ở dưới tầng Trương Thiết Lâm la lớn:

- Tầng trên chảy nước xuống đây này.

Nhưng Trương Thiết Lâm nửa tháng chưa chắc tới đây một chuyến, làm sao có người trả lời hắn được.

Trương Khác thích xem náo nhiệt, lại cùng Phó Tuấn đi tới cầu thang, lúc này nước từ khe cửa tràn ra, chảy lênh láng khắp nơi, Trương Khác không cẩn thận bị nước trên tầng chảy xuống người, kêu xui xẻo, đành thôi không xem nữa.

Nhà ở bên trong nghe tiếng đi ra, có người bảo mau đi đóng van chính, có người nói đóng rồi thì nhà khác dùng nước thế nào, cứ tìm người nhà này tới xem ống nước vỡ hay là vòi nước hỏng, nhưng chẳng ai biết cách liên hệ, có người nói nhà này có khi cả tháng không về, biết đợi tới lúc nào.

Trương Khác ở bên cạnh nhắc nhỏ:

- Liên hệ với cứu hỏa đi phá cửa đi, nếu không chẳng lẽ không tìm được người trong nhà này thì mọi người khỏi dùng nước à?

Cuối cùng mọi người gọi cảnh sát 110, thợ khóa mở cửa phòng ra, trong phòng khá thấp, nên khắp nơi đọng nước, còn có một chiếc tất từ trong phòng ngủ chảy ra, không cần Trương Khác nhắc, có người tốt bụng đem những thứ ngấm nước chuyển lên bàn, tránh bị ngâm nước làm hòng, rồi nghĩ cách tát nước trong nhà ra.

Dưới gầm giường trong phòng ngủ có hai hộp bằng bìa các tông quấn băng dính, có hàng xóm bê lên, vừa đi tới cửa phòng ngủ thì đáy hộp ngâm nước bị bục ra, một bó tiền 100 đồng rời xuống.

Người bận rộn ít, người xem náo nhiệt nhiều, nhìn bó tiền rơi vào nước, mọi người trố mắt, ngay cảnh sát 110 cũng há hốc miệng, không nói lên lời.

Chiếc hộp các tông còn lại bị rạch ra, bên trong không ngờ toàn là tiền mặt 100 đồng, người dân đã bao giờ thấy nhiều tiền mặt như thế, biết chuyện không tầm thường, cản sát tuần tra vội liên hệ với cục công an thành phố, xin đại đội điều tra kinh tế tới.

Trương Khác hơi chấn động, không phải vì số tiền mà vì sự ngu xuẩn của Trương Thiết Lâm, y cũng không ngờ mọi việc đơn giản tới mức này, làm bao tính toán đằng sau của y không có chỗ dùng, thầm nghĩ, Trương Thiết Lâm chắc không ngờ khi chén anh chén chú với Diệp Giang Thiên bị ông ta mò hết nội tình tới bảy tám phần, nhìn hai cái hộp này, e phải tới 200 vạn.

Trương Khác và Phó Tuấn lặng lẽ rời đi, Trương Thiết Lâm không ngờ "sơ ý" giấu tiền trong phòng ngủ, hẳn vụ án không phức tạp lắm, nói không chừng ngày mai thôi quan trường Huệ Sơn sẽ chấn động.


Vụ án đúng là rất đơn sản, cảnh sát Huệ Sơn mau chóng tra ra người mua nhà là cô gái trẻ tên Lý Xuân Hà, Lý Xuân Hà khai không phải nhà của mình, mà do chị gái cô ta là Lý Xuân Vân mượn tên để mua, Lý Xuân Vân là vợ Trương Thiết Lâm.

Điền Hải Hà là phó cục trưởng phụ trách điều tra kinh tế, cô nhận được báo cáo thì đã là 11 giờ đêm, lập tức khoác áo ngủ rời giường, gọi điện cho cục trưởng Tống Hiểu. Tống Hiểu báo cáo việc này cho bí thư chính pháp ủy Diêm Chân Khoa, bí thư kỷ ủy La Dân cùng bí thư thành ủy Triệu Dương. Triệu Dương chỉ thị cho kỷ ủy lập tức thành lập tổ chuyên án điều tra.

Hôm sau, ngày 26 tháng 4, Trương Khác cùng Phó Gia Tuấn, Đào Hành Kiện tới nhà máy Hương Tuyết Hải, chuẩn bị một ngày đàm phán mới.

Khi bọn họ tới nơi, Trương Thiết Lâm cũng lái chiếc Hồng Kỳ đi muộn tới đó, Trương Khác nhìn hắn với ánh mắt thương hại, rồi lại nhìn chiếc xe:

- Thư ký Trương cống hiến cho Hương Tuyết Hải nhiều thật, còn chuyên môn mượn xe Hương Tuyết Hải dùng nữa.

Thấy dưới nách hắn kẹp chiếc cặp da Hermes, không biết bên trong có bao nhiêu tiền mặt.

Mặc dù vụ án đang trong thời gian điều tra bí mật, có điều sáng sớm Trương Khác đã nhận được điện thoại của Tống Hiểu, điều tra đã mò tới Trương Thiết Lâm rồi.

Xem tình hình nói không chừng Triệu Dương có ý đào bới vấn đề tới Chu Cẩn Du.

Khả năng Chu Cẩn Du có vấn đề kinh tế không lớn, năm 96, cũng chỉ có vấn đề kinh tế mới làm ột quan viên không thể trở mình được, nên Trương Khác chẳng trông đợi vào việc này lắm.

Thử nghĩ xem Chu Cẩn Tỳ bị Từ Học Binh kéo ngã, sĩ đồ của Chu Cẩn Du vẫn thuận lợi như cũ, trở thành thị trưởng Huệ Sơn, quan viên cao cấp cấp phó tỉnh, sau lưng Chu gia hẳn còn có người tài.

Trương Thiết Lâm sao chẳng nghe ra lời mỉa mai của Trương Khác, sau khi liên doanh xong, hắn không mượn được xe nữa, điều này làm hắn rất khó chịu, nhếch môi cười nhạt:

- Không phải tôi hất bát nước lạnh, nhưng xí nghiệp muốn tồn tại ở địa phương là chuyện rất gian nan đấy, nơi này không phải là Hải Châu.

- Đa tạ thư ký Trương quan tâm, anh có rảnh dạy tôi bản lĩnh vỗ mông bợ đít với.

Trương Khác cười âm hiểm, không quên tóm lấy cơ hội cuối cùng châm chích Trương Thiết Lâm một cú:

- Hôm đó tôi cùng bí thư Triệu Dương đi tham quan, được nghe quản đốc Lâm nói gì anh nhỉ? À, "bám váy đàn bà", có ý gì thế nhỉ, tôi không hiểu tiếng địa phương Huệ Sơn lắm, thư ký Trương dạy tôi được không?

- Mày, mày...

Trương Thiết Lâm tay run run chỉ Trương Khác, nhưng mà Phó Tuấn vạm vỡ đứng kè kè bên cạnh, hắn không tới mức mất kiểm soát tới mức xông tới tóm lấy cổ áo Trương Khác, mặt hết trắng lên đỏ, hừ mạnh một tiếng:

- Mày cứ nói sướng mồm đi rồi biết khổ là thế nào.

Rồi tức tối bỏ đi.

- Mọi người nói gì đấy?

Quách Kiến đi tới, nhìn Trương Khác đùng đùng tức giận, không biết sao Trương Khác lại chọc giận Trương Thiết Lâm trước khi đàm phán, dù hắn ta hiện không đủ tầm quan trọng nữa, nhưng để dây dưa kéo dài cũng không hay.

Trương Khác nói tỉnh queo:

- Xin anh ta dậy vỗ mông bợ đít mà anh ta lại giận dỗi bỏ đi mất.


Quách Kiến bật cười:

- Trương Thiết Lâm chẳng có tài cán gì, nhưng hận nhất người ta nói hắn bất tài.

Bắt đầu đàm phán, Trương Thiết Lâm quả nhiên khiến cho Trương Khác phải trả giá vì lời buổi sáng, vừa mới bắt đầu đã nói chuyện thảo luận trước đó còn có chỗ chưa tường tận, nhất quyết đòi thảo luận lại, Trương Khác cũng mặc cho hắn gây khó dễ.

Hơn 10 giờ, bốn nhân viên công tác của kỷ ủy đi vào phòng hội nghị, yêu cầu Trương Thiết Lâm đi theo họ tới kỷ ủy khai báo vấn đề, tìm ra tại chỗ 2 vạn đồng trong cặp da của hắn. Trương Thiết Lâm giàu có làm các thành viên khác của tổ đàm phán cả kinh.

Theo lời thuật lợi sau đó của Tống Hiểu, kỷ ủy sau khi áp dụng hành động với Trương Thiết Lâm mới chính thức thông báo cho Chu Cẩm Du, bà ta tức thì lồng lộn hỏi bí thư kỷ ủy La Dân có phải là định tra tới bà ta xong mới báo hay không, yêu cầu kỷ ủy lập án điều tra luôn bà ta cho xong.

Triệu Dương ra mặt nói là các đồng chí chiếu cố nữ đồng chí nghỉ ngơi đêm khuya, hơn nữa hôm qua tình hình kỷ ủy nắm được không nói lên vấn đề gì, buổi sáng có đột phá trọng đại mới báo cho bà ta, tuyệt không có ý tra tới bà ta.

Trương Thiết Lâm phạm pháp đã là chuyện rõ rành rành rồi, Chu Cẩn Du không có lý do làm ầm ĩ lên nữa, nhưng cần phải tránh đi, Triệu Dương quang minh chính đại can thiệp vào việc của chính phủ, lệnh Phí Hành Vĩ thay thế Trương Thiết Lâm làm tổ trưởng đàm phán, tiếp tục đàm phán với với thực nghiệp Gia Tín, không để vụ án của Trương Thiết Lâm làm liên lụy.

Ngày 29 tháng 4, Trương Thiết Lâm bị đưa đi bốn ngày, trải qua 24 ngày chính thức tiếp xúc và đàm phán, thực nghiệp Gia Tín cùng chình phủ Huệ Sơn mau chóng soạn thảo hiệp nghị liên doanh, đồng thời chính thức ngừng đàm phán kéo dài hơn một năm không có tiến triển với Samsung.

Phương án liên doanh cuối cùng, thực nghiệp Gia Tín lấy 306 triệu tiền mặt liên doanh, tất cả tài sản của Hương Tuyết Hải định giá 300 triệu, thành lập công ty hữu hạn điện khí Hương Tuyết Hải, Gia Tín nắm 51% cổ phần, cục công nghiệp nhẹ đại biểu chính phủ Huệ Sơn nắm 49%.

Phương án liên doanh còn trải qua phê duyệt của bộ công nghiệp nhẹ, ủy ban thương mại tỉnh, cùng cả đại hội cổ đông của thực nghiệp Gia Tín mới chính thức có hiệu lực.

Thực nghiệp Gia Tín mau chóng mở đại hội cổ đông đột xuất, vừa xem xét phương án đầu tư, vừa xem xét đề án phát hành 300 triệu trái phiếu công ty và 1500 vạn cổ phiếu phổ thông với Thịnh Hâm.

Thịnh Hâm còn lấy 2000 vạn tiền mặt, có được 10% cổ phần của thực nghiệp Gia Tín, thành cổ đông số ba của thực nghiệp Gia Tín (thực ra là thứ tư)

Tiếp đó phương án liên doanh của thực nghiệp Gia Tín được ủy ban thương mại, bộ công nghiệp nhẹ thông qua, ngày hôm sau cổ phiếu của thực thiệp Gia Tín tăng giá 67%.

Toàn bộ nhà máy Hương Tuyết Hải đưa vào công ty liên doanh, thoát khoải cục diện khó xử chuyện gì cũng bị can dự hành chính lại giải quyết được cục diện tài chính eo hẹp.

Cuối cùng quyết định do Đào Hành Kiện làm tổng giám đốc, thuê Diệp Tiểu Đồng quen thuộc vận hành thị trường trong nước làm tổng giám sát thị trường.

Trước chứng cứ xác đáng, tìm ra được chứng khoán có giá, tiền mặt, tài khoản, tổng giá trị hơn 300 vạn ở ba nơi ở của mình, Trương Thiết Lâm vẫn cắn chặt răng, chỉ thừa nhận một phần tội, tổng số tiền chưa tới 100 vạn.

Trương Khác muốn để vụ án Trương Thiết Lâm đem sang vùng khác thẩm tra, tốt nhất là chuyển tới Hải Châu, cho dù cuối cùng Chu Cẩn Du có thể thoát thân, thì bà ta cũng phải khốn đốn.

Triệu Dương ban đầu cũng ủng hộ suy nghĩ của Trương Khác, nhưng đợi Trương Khác đi Hong Kong một chuyến về Huệ Sơn, sự việc đã biến chất, trung kỳ ủy "vừa khéo" có lãnh đạo xuống thị xuất, đưa chỉ thị với vụ án của Trương Thiết Lâm " vụ án đã rõ, không cần chuyển đi nơi khác thẩm tra".

Cấp bậc Trương Thiết Lâm còn chưa đủ, trừ khi chĩa thẳng mũi giáo vào Chu Cẩn Du, nếu không khó kiên trì đưa đi vùng khác thẩm tra, với tình huống trước mắt mà xét, khả năng Chu Cẩn Du liên quan tới vấn đề kinh tế không lớn, dù đào sâu thêm cũng không thể đập chết ngay được bà ta.

Triệu Dương cân nhắc mãi, sợ không kéo được Chu Cẩn Du vào lại làm quan trường Huệ Sơn chấn động, nên chuyện cuối cùng đành thôi.

Đợi chuyện liên doanh với Hương Tuyết Hải được định đoạt, kỷ ùy cơ bản kết thúc điều tra Trương Thiết Lâm, giao tòa án huyện Giang Phổ khởi tố, rồi dưới khống chế của các mối quan hệ hai nhà Chu Tạ, không moi được ra thứ gì có giá trị lớn trên người Trương Thiết Lâm.

Có điều theo phần mắn khai nhận, 120 vạn tiền ăn hối lộ kia phát sinh trong 6 năm làm thư ký cho Chu Cẩn Du, trước đó hắn chỉ là một nhân viên phổ thông của ủy ban thương mại thành phố, tham ô hố hộ toàn dựa vào quyền thế của Chu Cẩn Du.

Nhưng vụ án không thể điều tra sâu thêm, rốt cuộc Chu Cẩn Du phải chịu trách nhiệm lãnh đạo lớn chứng nào thì phải đợi kết quả tranh đấu trên cao tầng, hạ tuần tháng năm, Trương Khác xử lý xong việc phát hành trí phiếu công ty của thực nghiệp Gia Tín trở về tỉnh thành, chuyện này vẫn chưa có kết quả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận