Quan Lộ Thương Đồ

- Chu Cẩn Du chắc chắn phải rời khỏi Huệ Sơn...

Từ Học Bình nhìn khói thuốc bốc lên từa điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, giọng trầm tĩnh chậm rãi:

- Còn về phần điều cô ta tới đâu thì không phải do tỉnh định đoạt, trung tổ bộ sẽ can dự vào, như thế khả năng chuyện sẽ không được như ý lắm.

Huệ Sơn là thành phố cấp phó tỉnh, địa vị chính trị của Chu Cẩn Du còn cao hơn bí thư thành ủy bình thường, như ý nhất đương nhiên là điều bà ta tới cơ quan thanh nhàn để dưỡng lão. Mặc dù sau lưng Chu gia có nhân mạch chính trị rất sâu, nhưng trong gia tộc không còn nhân vật nắm thực quyền, thao tạo không phải quá khó.

Không như ý là rất có khả năng Chu Cẩn Du vẫn nắm vị trí thực quyền.

Trương Khác cười nói:

- Đưa Chu Cẩn Du khỏi Huệ Sơn là chuyện tốt rồi, cháu chẳng hi vọng bọn họ sụp đổ cái rầm.

Từ Học Bình thở dài:

- Bác của thím Chu cháu mà không mất sớm thì cũng là một con hổ lớn, có điều mấy vị nguyên lão ở trung ương đều rất nhớ tình xưa, không chỉ anh em Chu Cẩn Tỳ được chiếu cố, trước kia bác cũng không phải là không nhận ân huệ, chuyện tới nước này, chỉ có thể nói là "đạo bất đồng bất tương vi mưu" thôi.

Chu Thục Huệ là anh em con bác với Chu Cẩn Tỳ, Chu Cẩn Du, chỉ là những năm qua không còn qua lại nữa.

Không thể moi ra được nhiều chứng cứ từ Trương Thiết Lâm để đánh ngã Chu Cẩn Du không thể không nói đó là một sự tiếc nuối, nhưng làm bà ta rời khỏi Huệ Sơn là một kết quả không tệ, ít nhất không cần lo Hương Tuyết Hải sẽ bị thế lực chính trị địa phương kiềm chế.


Trương Khác không rảnh quan tâm tới sự hoảng loạn hai nhà Chu Tạ lúc này, hoảng loạn là cái chắc.

Hai tháng qua Trương Khác đa phần qua lại Huệ Sơn, tỉnh thành, Hồng Kông, giờ chuyện đã sơ bộ ổn định, không thích hợp quá can dự vào chuyện vận hành thượng nhật của Hương Tuyết Hải, cũng không cần chăm chỉ tới Huệ Sơn như vậy nữa.

Hôm đó là là ngày 31 tháng 5, trước khi xuống máy bay Trương Khác gọi điện cho Đường Thanh, trêu rằng sẽ về kịp ăn Tết thiếu nhi với cô, không nghỉ đêm ở tỉnh thành nữa, ngay trong đêm lái xe về Hải Châu.

Tới cổng Tân Cẩm Viên, cầm quà chuẩn bị cho Chỉ Đồng vào ngay mai, Trương Khác xuống xe, đã là 12 giờ đêm ròi, bảo Phó Tuấn lái xe về nhà, hắn theo Trương Khác rời Hải Châu rất lâu rồi, không giông y, Phó Tuấn có vợ yêu và hai cô con gái tinh quái mong nhớ.

Trương Khác đi vào tiểu khu mới nhớ không mang chìa khóa nhà, suốt ngày y chạy rông bên ngoài, mang theo chìa khóa làm gì? Cha học ở trường đảng tới tháng bảy mới kết thúc, nhà ở Tân Cẩm Viên có Tạ Vãn Tình chiếu cố thay, chìa khóa chắc là cô có một bộ.

Khi đi qua cổng thứ hai, bảo vệ nghi ngờ nhìn lên mặt Trương Khác mấy lượt, chắc là thấy y quen mặt nên cho vào, y thì lại nghĩ:" Chắc là do mình tướng mạo đường đường, phong độ bất phàm!"

Đi qua cánh cổng thứ hai mới thực sự là tiểu khu xa hoa Tân Cẩm Viên mà lãnh đạo cục bưu chính chuẩn bị ình.

Trương Khác đi tới trước nhà Tạ Vãn Tình, thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn, ánh sáng từ cửa sổ phòng ngủ Tạ Vãn Tình hắt ra.

Trương Khác gọi điện cho Tạ Vãn Tình, quan tâm hỏi:

- Sao chị còn chưa ngủ?


Tạ Vãn Tình không trả lời mà ngay từ câu đầu đã nói:

- Đường Thanh cũng chưa ngủ, đang đợi em đấy.

Trương Khác lòng giật đánh thót, chắc là Đường Thanh ở ngay bên Tạ Vãn Tình, may mà mình không nói gì ám muội với Tạ Vãn Tình.

- Sao muộn như thế mới về, thiếu chút nữa ngủ rồi đây này.

Giọng Đường Thanh nũng nịu từ điện thoại truyền ra, nghe được tiếng của cô, Trương Khác thấy trái tim đập nhộn nhạo, cô nàng này thức đêm cực tệ, mỗi ngày tới 10 giờ đêm là mắt díp lại rồi, vậy mà vì đợi y tới giờ vẫn còn chưa ngủ.

Tạ Vãn Tình và Đường Thanh cùng xuống mở cửa cho Trương Khác vào, Đường Thanh mặc áo ngủ màu vàng nõn, khuôn mặt xinh xắn khuất sau mái tóc bồng bềnh hơi rối, hàng mi mềm, đôi mắt lim dim ngái ngủ, đôi môi nhỏ trề ra, chắc thức đến giờ đã mệt mỏi lắm rồi, nhưng càng thêm quyến rũ không nói lên lời, cô nàng phụng nói vài câu trách móc không rõ ràng lắm rồi tựa vào người Trương Khác ngáp ngắn ngáp dài.

Trương Khác đành bế Đường Thanh lên phòng Tạ Vãn Tình, được nửa đường thì ngủ tít không biết trời đất gì nữa rồi, chỉ biết lắc đầu cười, Tạ Vãn Tình mang chìa khóa lên, không còn sớm nữa, Trương Khác không quấy rầy mỹ nhân nghỉ ngơi để ảnh hưởng tới nhan sắc, liền về nhà ngủ trước.

Buổi sáng tỉnh lại Trương Khác nhìn thấy Đường Thanh ngủ bên cạnh, cô nàng người cuộn tròn như con mèo, Trương Khác vừa khẽ nhúc nhích đã dậy rồi, nhưng mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, bộ dạng rõ ràng chưa ngủ đẫy giấc.

- Sao thế, đêm qua bị mộng du đi qua đây à?

Trương Khác áp môi vào vành tai Đường Thanh, sáng bóng mềm mượt như bạch ngọc khắc thành, phủ lớp lông tơ cực mỏng, trông thật đẹp.


- Làm gì có, ban đêm mình dậy một lần, bạn không đóng cửa tầng dưới...

Đường Thanh thoải mái duỗi mình trong lòng Trương Khác, mắt vẫn còn khép lại, mỹ nhân mới tỉnh giấc, vẻ lười nhác đó, mang sức quyến rũ khác thường, không một nam nhân nào có thể kháng cự nổi:

- Nằm trong lòng bạn dễ chịu lắm, để mình ngủ một giấc.

Nói rồi rụt vai cong người lại, đem tấm thân ngọc rúc vào lòng Trương Khác.

Nghĩ lại thì tới hai tháng không ở bên Đường Thanh rồi, ai mà biết, ai biết cô nàng có đang giận dỗi hay không, Trương Khác liền ôm sát cô vào lòng, để Đường Thanh ngủ bù thêm một giấc.

Chỉ là áo ngủ mỏng manh, ôm tấm thân mềm mại trong lòng, ngửi hương thơm thiếu nữ như trêu ghẹo, làm sao mà khống chế được phản ứng, thẳng em hư hỏng hùng dũng vươn đầu lên, Trương Khác nhích tới chà nhẹ nhẹ lên đùi Đường Thanh, cảm giác khoan khoái rợn người lan tỏa, nhưng bị Đường Thanh đưa tay ra nhéo một cái thật đau:

- Không được quấy, để yên ình ngủ.

Ôm mỹ nhân trong lòng, lại không được đụng chân đụng tay, chẳng khác gì đi lao động khổ sai.

Đợi tới khi mặt trời mọc lên, đem ánh sáng chan hòa chiếu sáng khắp phòng, Trương Khác mặc dù vẫn ôm Đường Thanh, nhưng tay tiến vào áo ngủ, nhẹ nhẹ xoa bóp ngực Đường Thanh, đồi ngực của cô nàng chưa phát triển gì thêm so với lần trước, vừa vặn hình dáng như búp măng, trơn như sứ, núm vú đã săn lên như nụ hoa chực nở.

Đường Thanh chắc chắn đã tình rồi, chẳng qua xấu hổ không mở mắt ra, Trương Khác cũng thích cảm giác giống ăn vụng này, chàng nàng đang đê mê thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Chỉ Đồng ở dưới lầu, Đường Thanh giật mình kéo tay Trương Khác ngồi bật dậy mặc quần áo đáp lời Chỉ Đồng, quần áo được cô mang sẵn từ nhà Tạ Vãn Tình sang.

- Sáng tỉnh lại còn tưởng em mất tích cơ đấy.

Tạ Vãn Tình dắt tay Chỉ Đồng đi vào:


- Sáng định ăn gì nào?

Đường Thanh đã mặc xong quần áo, còn áo ngủ thì nhét dưới chăn của Trương Khác, đoan trang ngồi trên giường, khuôn mặt xinh xắn phớt hồng, có chút chột dạ, không ai đánh đã khai:

- Sắp thi toàn quốc rồi, em tranh thủ thời gian tới giục Trương Khác học bài.

Làm như cô nàng qua đây hoàn toàn vì chuyện học hành thôi vậy.

Thi toàn quốc, Đường Thanh nói thế Trương Khác mới nhớ ra chuyện này, cao trung có kỳ thi chung toàn quốc tổng cộng chín môn, trước khi năm thứ hai cao trung kết thúc năm học sẽ thi sáu môn.

Vì kỳ thi toàn quốc cho nên tương đối dễ, nhưng nó liên quan các môn mà thường ngày Trương Khác không tiếp xúc như vật lý, hóa học, sinh học.v..v..v.. Đối với y mà nói chẳng khác gì leo một ngọn núi lớn.

- Bao giờ thi toàn quốc thế?

Trương Khác hơi co người lại, thằng em bị Đường Thanh kích thích vẫn trơ trẽn vươn lên, không thể ngồi dậy mặc y phục trước mặt mọi người.

- Còn mười ngày nữa, không phải bạn quên đấy chứ?

Cô học sinh gương mẫu trở lại rồi, giọng Đường Thanh cứ như y phạm tội ghê gớm lắm.

Trường Khác gãi đầu, ngượng ngập nói:

- Thiếu chút nữa quên thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận