Quan Lộ Thương Đồ

Nghe giọng điệu mệnh lệnh của Trương Khác, nụ cười mà Vệ Lan khó khăn lắm Vệ Lan khó khăn lắm mới nặn ra được cứng lại trên môi, thầm tính có nên xin nghỉ phép vài ngày, nhìn thấy đám Mã Hải Long đăng sau lưng, cứ như đám xã hội đen, thầm run sợ:" Đám người này sao kẻ nào cũng y như kẻ nào, cứ như sợ người khác biết trong nhà chúng không có quyền thế vậy."

Cô nghe Địch Đan Thanh nói phó thị trưởng Trương mới tới vài ngày đã mua biệt thự định rời đi, nhưng vị đại công tử này tựa hồ sẽ tiếp tục còn ở lại nhà khách, mà bí thư Giang còn nói gian phòng nhà họ ở sẽ để lại riêng cho họ dùng. " Cái tên âm hồn không chịu tan này thật làm người ta hại não."

Vệ Lan nơm nớp lo sợ đi chuẩn bị phòng cho đám Mã Hải Long.

Sáng sớm hôm sau dậy sớm tới tìm Vệ Lan, nhưng được biết cô đã nghỉ sớm về rồi. Trương Khác chỉ còn biết cười, mặc dù Vệ Lan sợ y như cọp, nhưng không phải cô gái nào cũng tránh y, Tần Dụ Cầm cô gái xinh đẹp trực cùng tòa nhà với Vệ Lan thậm chí ám thị có thể thay Vệ Lan đi với Trương Khác.

Trương Khác trêu đùa Tần Dụ Cầm một hồi, hẹn buối tối mời cô và Vệ Lan đi chơi, nhưng trước tiên Vệ Lan phải đồng ý mới được. Buổi sáng y cùng mẹ tới nhà mới.

Khu biệt thự Phú Thông Hoa Uyển nắm phía bắc sông Hoàn Thành, nó còn có tên là sông Hạ Lý, vốn là sông hộ thành của thành Tân Vu cổ, biệt thự nằm kề sát bên sông.

Biệt thự rất hợp ý Lương Cách Trân đang nóng vội muốn rời khỏi nhà khách, nên các chi tiết không soi kỹ lắm, hôm qua Trương Khác cũng chỉ ngó qua rồi ký hợp đồng trả tiền.

Hôm nay Lương Cách Trân mới kéo con đi xem ở các chỗ chi tiết có cần cải thiện gì thêm không, không ngờ xem kỹ còn hài lòng hơn cả hôm qua, chẳng những không bới móc được gì mà rất nhiều chỗ bọn họ không nghĩ tới đều được sửa sang cho hợp, chưa tới trưa hai mẹ con đã quyết định chuyển nhà.

Hành lý bên nhà khách không nhiều, nhưng công ty quản lý biệt thự vẫn phái tới một chiếc BMW, một chiếc xe du lịch tới để chuyển đồ, đo đích thân tổng giám đốc công ty dẫn đội, còn khúm núm theo sau đám Phó Tuấn mang hành lý.


Hôm qua ký hợp đồng xong, Vương Hiểu Dương mới biết chủ hộ là phó thị trưởng Trương Tri Hành mới tới Tân Vu, phân quản công nghiệp và cải cách xí nghiệp. Cty xây dựng Tân Vu không thuộc phân quản của Trương Tri Hành, nhưng công ty đang lập kế hoạch tiến hành cải cách, hiện cải cách chỉ là thí điểm, hạn ngạch có hạn, ai được cải cách ai không thuộc vào lời nói của Trương Tri Hành.

Vương Hiểu Dương ngay trong đêm sai người thay đồ gia dụng hoàn toàn mới, lại sai chủ quản phòng công trình dẫn người tới soi mói kiểm tra từng ly từng tí một, chỉ cần có chút nào chưa hợp lý là bất kể tốn kém thế nào cũng phải sửa sang lại.

Nếu phó thị trưởng Trương mười ngày nửa tháng nữa mới chuyển tới, ông ta tự tin có thể khiến nhà phó thị trưởng không chê bai một tí ti nào, hiện giờ chỉ cố gắng tu sửa được thôi.

Vương Hiểu Dương đứng bên cạnh Lương Cách Trân cười toe toét:

- Trong công tác chúng tôi còn có sơ xuất, tôi xin chủ động kiểm điểm với chị Lương, công ty vì bán những biệt thự cuối cùng có tở chức hoạt động ưu đãi giá, nhân viên công ty nhất thời quen mất, hôm nay tôi tới xin bù đắp lại tổn thất mong chị Lương nghiêm khắc phê bình...

Trương Khác thấy mẹ ánh mắt nghi hoặc, đại khái bị Vương Hiểu Dương biểu diễn lừa rồi, liền giật áo mẹ, nhắc nhở.

Lương Cách Trân nghĩ, nhiều lắm cũng chỉ có thể tặng miễn phí biệt thự này thôi, chẳng lẽ mình còn nhận, cười nói:

- Có gì mà phê bình chứ, mọi người tới giúp chuyển nhà tôi còn phải cám ơn nữa, chồng tôi vừa tới đây, việc bận rộn, nếu không nhất định cũng sẽ tới cám ơn.

Phó thị trưởng vừa mới tới nơi đã mua biệt thự, còn đi xe đắt tiền không hề che giấu gì, Vương Hiểu Dương đương nhiên không tin Trương Tri Hành thanh liêm, chỉ nghĩ ông mới tới chưa mò rõ nước nông sâu chưa dám dẫm chân vào, lúc này cũng không nên kiên trì biếu xén gì cả.


Tới trưa, Địch Đan Thanh đợi biểu nhà khách mời cơm, còn gọi mấy phục vụ viên những ngày qua tới chiếu cố sinh hoạt đến chụp ảnh kỷ niệm, Trương Khác nói muốn chụp chung với Vệ Lan, bị Địch Đan Thanh khéo léo chuyển sang đề tài khác.

Có người "tốt bụng" như Vương Hiểu Dương, buổi chiều Trương Khác không tới nhà mới nữa, một mình lái xe đi dạo quanh thành phố xa lạ mà quen thuộc này.

Mặc dù không sống ở đây, nhưng từ năm 1998 tới năm 2001, Trương Khác không nhớ nổi mình tới đây bao nhiêu lần, vì cách tỉnh thành không xa, vì Trần Ninh rất nhớ nhà.

Bất tri bất giác đi tới tiểu khu Tân Áp nơi Trần Ninh ở, Trương Khác đỗ xe ở cổng, thầm nghĩ biết đâu sẽ có một cô gái Trần Ninh non nớt mặc váy ca rô, đạp xe đạp xuất hiện dưới ánh tịch dương đi về phía mình.

Trương Khác chỉ muốn nhìn cô một cái rồi đi... Không hơn.

- Chị Địch...

Vệ Lan bịt ống nói điện thoại, chỉ sợ giọng hơi to một chút là làm người ta phát hiện, đầu thò ra ngoài trạm điện thoại nhìn chiếc VS 40 màu xám bạc:

- Chị.. Làm sao bây giờ, tên khốn đó chặn trước cổng tiểu khu rồi, ai nói cho y biết địa chỉ nhà em thế?

Vệ Lan giọng như sắp bật khóc.


- Không thể nào.

Địch Đan Thanh cũng rất ngạc nhiên, nghĩ lại sáng Tần Dụ Cầm tươi cười nói chuyện với Trương Khác, chắc cô ta nói cho y biệt địa chỉ của Vệ Lan rồi, thầm hận Tần Dụ Cầm phá hoại quy củ, nhưng ngày nào Trương Khác còn ở nhà khách, chỉ đành coi như không có chuyện gì xảy ra:

- Hay em qua nhà chị trước?

- Em sợ đi ra khỏi trạm điện thoại bị y nhìn thấy.

Vệ Lan ngẹn ngào nói:

- Chân em nhũn ra rồi.

- Vậy ở đó đợi chị, chị tới ngay, đừng để cậu ta nhìn thấy, ngàn vạn lần không được đi riêng với cậu ta.

Địch Đan Thanh dặn đi dặn lại, cô chưa thấy nam nhân nào đem bám người ta dữ như thế, đám hoàn khố này ỷ vào quyền thế trong nhà, làm việc không biết kiêng nể gì, quan viên đối phó còn dễ, con cái họ mới khó nhằn, cô cũng hơi sợ hãi.

Vệ Lan ngồi im trong trạm điện thoại không dám nhúc nhích, chỉ lo Trương Khác phát hiện, bất ngờ thấy mẹ xách giỏ khập khiễng từ cửa tiểu khu đi ra, bà bẩm sinh một chân ngắn hơn chân kia một đoạn, cho nên đi lại rất vất vả, Vệ Lan chỉ nhìn mà không giúp được, thầm trách:" Biết rõ chân không thuận tiện, còn sách đồ nặng thế làm gì, mẹ ơi là mẹ!"

Mẹ Vệ Lan đang định đi sang đường đối diện, đằng xa có một chiếc Santana bấm còi inh ỏi, mẹ Vệ Lan muốn lùi lại nhường đường, nhưng mà chân không được nhanh nhẹn, lại bị tiếng còi xe vừa gấp và lớn dọa làm sợ, chiếc xe Santana mỗi lúc một gần không hề giảm tốc, bà càng luống cuống, tích tắc chiếc Santana phóng vọt qua, mẹ Vệ Lan dẫm phải một viên gạch bên đường, ngã lăn ra đất.


- Mẹ!

Mặc dù thấy mẹ không bị xe đụng vào, Vệ Lan vẫn hoảng hồn la lên thất thanh chạy tới.

Nhưng Trương Khác đã đạp cửa xe chạy ra trước một bước, vừa đỡ bà lên vừa hỏi bà có bị làm sao không, mắt thì nhìn chằm chằm chiếc Santana bỏ chốn đằng xa, một tay giang ra quát những người lái xe đằng sau dừng lại.

Thấy bị người ta nhìn thấy rồi, chiếc Santana đỗ lại, một tên thanh niên cao gầy tuổi chừng 20 mặc áo sơ mi cộc tay từ trong xe đi ra, tóc nhuộm vàng cực kỳ thời thượng, đi tới mặt dửng dưng nhìn người bị ngã.

Nhìn thấy Trương Khác xông ra, Vệ Lan vô thức dừng bước, do dự không biết nên đi tới hay là quay lại trốn vào trạm điện thoại, thấy mẹ cô chống tay đứng dậy, duỗi chân nói:

- Không sao, không sao cả.

Lúc này Vệ Lan mới hoàn toàn yên tâm.

Người đi đường định vây tới xem, thấy không sao lại dần tản đi.

Tên thanh niên lái chiếc Santana thấy không sô phải người thì cũng thở phào, nhưng lại sấn sổ xông tới chỉ mặt mẹ Vệ Lan chửi bới:

- Con mụ kia, chân què thì đừng có mò ra đường bán mạng, đường không phải để đám tàn phế đi lại...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận