Nói thực Thịnh Thế Niên Hoa chẳng xa hoa bằng Hoàng Hậu, nhưng nhìn thấy nơi mà mấy năm trước còn là khu nhà máy cũ sập xệ ô nhiễm người ta đi qua phải bịt mũi, nay thành một quần thể kiến trúc bố cục chỉnh tế, phối hợp hài hòa với khu nghỉ ngơi người dân bên ngoài.
Dọc bờ đông Sơ Cảng chất đống rác thải giờ dương liễu rủ bóng xanh rờn, ghế dài bằng gỗ cổ điển, đã trở thành nơi đôi trai gái trẻ hẹn hò.
Địch Đan Thanh dần hiểu ra vì sao Trương Khác có thể khiến cho những nhân vật lão luyện như Thiệu Chí Cương cúi đầu nghe lệnh, lúc y lập những kế hoạch này chắc chưa tròn 17.
Buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng Thị Kiến, Trương Tri Phi được rảnh rỗi một chút, vốn định đưa hai cô gái tới nhà khách nghỉ ngơi trước, nhưng ông nhận được điện thoại của Trương Khác nói Tạ Vãn Tình muốn mời Địch Đan Thanh ăn tối, liền nói nhà ở Tân Mai Uyển còn để trống, chìa khóa trong tay Trương Khác, không cần ở nhà khách nữa.
Hai cô gái, đặc biệt là hai cô gái xinh đẹp ra vào nhà khách, có thể gây ra liên tưởng không hay, có nhà ở tất nhiên là tốt hơn.
Buổi chiều Thiệu Chí Cương có thời gian rảnh, cùng Trương Tri Hành, Ngô Thiên Bảo nghe báo cáo của Địch Đan Thanh về thành quả đàm phán và quy hoạch chỉnh thể của cô về việc kinh doanh nhà khác sau này. Bạn đang xem tại - .
Gần 3 giờ, Phó Tuấn chưa lái xe đi đón Trương Khác đã tự tới rồi.
- Không phải cháu nói sẽ thi cả ngày sao?
Thấy Trương Khác đẩy cửa vào phòng họp, Trương Tri Phi ngạc nhiên lắm:
- Sao giờ cháu đã tới?
- Buổi sáng cháu thi văn, làm bài rất thuận lời, viết được tác phẩm tâm đắc, tí nữa đọc cho mọi người mở mang kiến thức.
Thấy đám Thiệu Chí Cương đều bĩu môi quay mặt đi, Trương Khác sờ mũi cười:
- Buổi chiều thi số học, có quá nửa số đề trông có vẻ quen quen, nhưng không làm thế nào, bỏ nửa tiếng ra tìm bài làm được ra giải, giải xong tới đây luôn.
Vệ Lan không nhịn được cười, cô suốt ngày ở bên Địch Đan Thanh, nên chuyện gì Địch Đan Thanh biết cô cũng biết. Biết rồi liền dứt bỏ luôn chút tình cảm với Trương Khác, nam nhân này cách cô quá xa, chỉ dựa vào bề ngoài xinh đẹp không thu hút được nam nhân như thế, mỹ nữ vây quanh y còn ít sao? Xảy ra chuyện kia, mình không nên còn là cô bé ôm ảo tưởng nữa.
Vậy mà không ngờ nam nhân ưu tú như thế bị môn số học phổ thông làm khó.
Trương Khác thấy Vệ Lan che miệng cười, không còn thấy ảnh hưởng sự kiện kia nữa, nhưng nội tâm, nhất là nội tâm cô gái không dễ nhìn thấu, nói:
- Đường Thanh biết hôm nay mọi người tới, vừa khéo hôm nay chúng tôi thi xong, mai bắt đầu nghỉ hai ngày, cô ấy muốn đưa hai cô đi chơi Hải Châu đấy, hình như Phi Dung cũng hai ngày nữa mới tới ĐH Đông Hải báo danh, hôm nay mời cơm tối sẽ ở quán ăn của nhà Trần Phi Dung.
Trương Khác ngồi xuống, Địch Đan Thanh đem quy hoạch vận hành nhà khách mình suy tính những ngày qua ra trình bày, rồi hỏi Trương Khác trước tiên:
- Khác thiếu gia có gì chỉ giáo không?
Đám Thiệu Chí Cương đều quay đầu sang nhìn y.
Trương Khác lắc đầu ngáp:
- Mọi người đừng có lười như thế, tôi chẳng qua là thi xong không có chỗ giết thời gian mới tới, nếu thấy tôi chướng mắt thì tôi đi ngay đây.
Thấy Trương Khác giở trò ma lanh không chịu động não, chẳng ai làm được gì y, Thiệu Chí Cương cũng có suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của Thế Kỷ, vốn định nhân cơ hội này nói ra, nhưng thấy Trương Khác không hứng thú mấy, hôm nay đành thôi.
Đối với tình hình kinh tế Tân Vu cùng đặc điểm vận hành nhà khách, Địch Đan Thanh tất nhiên có kinh nhiệm hơn những người khác, liên quan tới việc kinh doanh cụ thể, tân nhiên chẳng thể chỉ giáo gì được, chẳng bằng không lên tiếng, tiếp theo mọi người chỉ đề ra một số chỗ còn nghĩ vấn để Địch Đan Thanh giải đáp.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Công văn phê duyệt lập trường học tư phía nam vường bách thảo đã có, các thủ tục đã đầy đủ, trước kia chỉa có thể lén lút tiến hành gom đất, giờ có thể giong trống mở cờ làm rồi.
Tạ Vãn Tình lúc này trút hết tâm tư vào trường học, cố muốn trước mùa hè năm sau dựng lên một ngôi trường toàn mỹ nhất trong lòng mình.
Chỉ Đồng đã tới tuổi đi học rồi.
Tạ Vãn Tình từ văn phòng thiết lập tạm thời ở vườn thực vật về, tiện cho việc quản lý, Tạ Vãn Tình xây ở đây một tòa nhà văn phòng ba tầng, đợi sau khi trường học xây xong, nơi này có thể để lại cho nhân viên vườn bách thảo dùng.
Gần hoàng hôn Trương Khác trước tiên bảo Phó Tuấn đi đón Đường Thanh, sau đó cùng ngồi xe tới ngõ Đan Tỉnh. Từ Tiền Nhai rõ vào ngõ Đan Tình có thể thấy chuyện kinh doanh của siêu thị điện máy Hải Thái khá thịnh vượng, mặc dù siêu thị điện máy Thịnh Hâm chiếm được tiên cơ, nhưng do điều kiện địa lý nên thua kém một chút.
Xe đỗ vào bãi đỗ xe sau tòa nhà Phủ Thiên, Địch Đan Thanh cảm khái thốt lên:
- Đây là Sa Điền sao, năm 93 tôi có qua đây, thực không còn nhận ra nữa.
Trương Khác cười:
- Thực ra chưa thay đổi mấy đâu, các chị còn hai ngày nữa mà, cứ nhìn ngắm Hải Châu thật kỹ.
Trương Khác hơn nửa năm qua liên tục đầu tư tiến hành tu sửa cải tạo trạch viện cũ của ngõ Đan Tỉnh, cả ngõ đã có sự thay da đổi thị hoàn toàn.
Hiện Cẩm Hồ đã hoàn toàn là của một mình Trương Khác, nhưng trong ấn tượng của người bình thường, vẫn liên hệ nó với Hải Dụ, với Từ Học Bình, không một ai ngốc tới mức tới cưỡng chế giải tỏa bất động sản của Cẩm Hồ.
Những người biết được nội tình của Cẩm Hồ như Triệu Cẩm Vinh lúc này càng không dám trêu chọc vào Trương Khác.
Trương Khác đem chuyện quy hoạch Sa Điền giải thích qua loa cho Địch Đan Thanh, đương nhiên không đề cập tới việc y ngầm đối kháng với quy hoạch thành phố, chỉ giới thiệu toàn bộ diện mạo hiện thời của Sa Điền, để Địch Đan Thanh khỏi cho rằng kinh tế Hải Châu đã thực sự phát đạt, so với thành phố như Huệ Sơn thì vẫn còn kém xa lắm.
- Có điều thay đổi vẫn rất lớn.
Địch Đan Thanh kiên trì quan điểm của mình:
- Chúng tôi từ bến tàu tới đây, kiến trúc hai bên đường mặc dù đa phần vẫn như ba năm trước, nhưng cho người ta cảm giác gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, so với Tân Vu đường xá hư hại, thì đường nội thành Hải Châu tốt hơn, phủ xanh thành phố cũng tốt hơn. Còn cả cầu Tứ Phượng nữa, giám đốc Ngô cho tôi xem ảnh cũ của nó, đã hoàn toàn không còn nhìn thấy dấu vết nào nữa. Tôi tin đó là bức tranh thu gọn của Hải Châu trong tương lai, bốn năm năm nữa thôi, tôi sẽ thấy một Hải Châu hoàn toàn khác.
- Chị Địch thật khéo nói, làm người ta nghe mà thoải mái.
Trương Khác mỉm cười:
- Mong rằng tương lai thực sự được như thế.
Buổi trưa Trần Phi Dung nhận được điện thoại của Đường Thanh, khi mặt trời xế bóng cô ở trong quán đợi Địch Đan Thanh, Vệ Lan nhưng không ngờ rằng đám Thiệu Chí Cương cũng theo tới, một lát cả Tạ Vãn Tình sẽ từ trấn Ích Long đến đây, cô còn cho rằng nhiều lắm chỉ có Trương Khác và Đường Thanh thôi.
- Hả?
Trần Phi Dung không ngờ có nhiều người tới như thế, rầu rĩ nhăn mũi lại, làm khuôn mặt hơi lạnh đạm thêm chút sức sống đáng yêu:
- Mình không để lại bàn lớn, bàn nhỏ cũng còn mỗi một cái, tất cả đều bị đặt hết rồi, làm sao bây giờ?
- Cùng lắm thì mọi người cầm bát cơm ăn ở lối đi vậy.
Trương Khác đùa, hiếm khi được thấy Trần Phi Dung để lộ vẻ nữ tính như thế:
- Sinh viên năm đầu bao giờ khai giảng, sao bạn còn ở đây.
- Mấy ngày nữa, mùng sáu cơ.
Trần Phi Dung cau mày, cô thực sự đang không biết làm sao đây, toàn khách thân quen cả, thấy cha từ bên trong đi ra, áy náy nói:
- Con tưởng không nhiều người lắm, nên bảo chị Bình để lại mỗi một bàn, có bàn nào đặt trước mà bỏ không ba?
Trương Khác đề nghị:
- Không biết thầy Hứa có nhà không? Chúng ta mượn nhờ thầy ấy một gian phòng, nghe tiếng cờ uống rượu, cảm giác không kém bên này đâu.
Cửa sau của quán cờ thông với quán ăn, Trần Kỳ biết nếu thường ngày mà mượn chỗ của Hứa Hồng Bá, chắc chắn bị ông chửi cho trong mắt chỉ nhìn thấy tiền, không ngờ dám lấn vào địa bàn của ông! Nhưng Trương Khác ra mặt tất nhiên là không thành vấn đề, cùng lắm là chiêu đãi Hứa Hồng Bá một bữa, bảo con gái đi tìm Hứa Hồng Bá hỏi.