Quan Lộ Thương Đồ

Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam có ý khiến Tô Dật Quần khinh thường Ái Đạt, nên không muốn nói thật, do dự một lúc, biết che giấu mãi là không thể, Trần Hán Tĩnh nói:

- Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, Ngải Mặc cùng với Tô Tân Đông của Ái Đạt được giới truyền thông gọi là bốn cự đầu của nghành đầu đĩa, Lý Hữu Luân là nhà cung cấp chip điều khiển cho Khoa Vương... Bọn họ cũng có hợp tác với Khoa Vương chúng tôi.

- Các vị không biết bọn họ ở Hải Châu à?

Tô Dật Quần rất ngạc nhiên:

- Nếu bọn họ quan trọng như vậy, sao Khoa Vương lại không hay biết gì việc họ tới đây?

Tô Dật Quần ý thức được vấn đề có chút phức tạp, trong lòng hơi khó chịu, nghĩ:" Những lời mình nói buổi sáng có quá lỗ mãng không?" Buổi sáng hắn nói Ái Đạt phải học tập Khoa Vương, tăng cường đầu tư kỹ thuật, còn muốn báo cáo cho Lý Viễn Hồ, liệu người khác nghe thấy có coi là trò cười không?

Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.

Cát Minh Tín giờ nghe ra buổi sáng Tô Dật Quần trợn mắt nói láo rồi, đại khái là bị đám Tạ Kiếm Nam lợi dụng chơi xấu Ái Đạt, còn Tô Dật Quần căn bản không biết gì về sản nghiệp đầu đĩa, ngu ngơ bị chú cháu họ Tạ lừa.

Hiện ông ta có cổ phần ở Khoa Vương, tất nhiên phải nói giúp Tạ Hán Tĩnh:


- Tên nhóc Trương Khác kia tôi chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng qua hành động việc làm của y mà xét thì đó là hạng tiểu nhân thích nấp đằng sau chơi thủ đoạn đê tiện, lần này y mời cả em vợ và anh họ tôi tới Hải Châu mà tới hôm qua gặp ở khách sạn tôi mới biết đấy.

Tô Dật Quần sắc mặt hòa hoãn hơn, nhưng trong lòng khúc mắc chưa gỡ bỏ hết.

Chu Cẩn Tỳ vờ không hay biết gì, hỏi Tạ Kiếm Nam:

- Thằng nhóc đó bị người ta ghét như vậy sao?

Tạ Kiếm Nam đang suy nghĩ vì hành động của Ái Đạt, có hơi mất tập trung, Tạ Hán Tĩnh đáp thay:

- Cậu thiếu niên đó không đơn giản, cho nên chúng tôi mới muốn toàn diện làm lớn Khoa Vương, không ngại đầu tư lớn vào kỹ thuật, thu hút nhân tài từ Hong Kong, Đài Loan, còn khai thác thị trường ĐNÁ trước Ái Đạt...

Chu Cẩn Tỳ gật gù:

- Hán Tĩnh hơn mười năm qua gây dựng Chính Thái lớn tới mức này, không dám nói là xí nghiệp dân doanh số một của tỉnh thì cũng phải thuộc ba hạng đầu, cậu ấy phải dùng toàn lực đối phó thì cậu thiếu niên kia không đơn giản đâu...

Ông ta làm như không hề hay biết gì về Cẩm Hồ và Ái Đạt.


Tô Dật Quần là người thân cận bên Lý Viễn Hồ, tất nhiên biết một số tin tức tuyệt mật, ví như tài liệu Cẩm Hồ báo lên tỉnh ủy, Tô Dật Quần có xem qua, nhưng không coi trọng, giờ nghe nói thế mới biết trước kia mình không đủ xem trọng Trương Khác.

Giống tình hình đại hội nhà phân phối tháng 11, Khoa Vương tổ chức hoạt động gì, Ái Đạt kéo hết phóng viên sang, làm người ta tức hộc máu.

Tạ Kiếm Nam đành phải quyết định chuyển hoạt động từ thiện sang khu công nghiệp điện tử, thời gian còn phải đợi cuộc họp báo của Ái Đạt tổ chức xong đã, lòng đắng nghét không nói được với ai.

Cả đám không ngồi ăn uông được nữa, lên xe tới trấn Ích Long, tất nhiên không thể tới Ái Đạt để bẽ mặt, nhưng không thể không quan tâm tới hành động của Ái Đạt, tất cả tới văn phòng nhà máy Khoa Vương đợi tin, Tạ Chiêm và Úc Bình vẫn ở cuộc họp báo sẵn sàng thông báo về.

Tô Dật Quần mặc dù ít nhiều khó chịu với chú cháu họ Tạ, song biết muốn được thuận lợi điều tới Hải Châu, không thể thiếu sự ủng hộ của Tạ gia.

Hắn năm nay đã 43 rồi, còn không tiến lên thì hết cơ hội, so với chức thư ký trưởng chính phủ tỉnh, hắn muốn làm thị trưởng, bí thư thành ủy có nhiều lợi lộc thực tế hơn. Huệ Sơn, Kiến Nghiệp thì hắn không dám mơ tưởng, mấy năm qua kinh tế Ái Đạt phát triển mau chóng, nên hắn có ý nhảy xuống cướp thành quả.

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong đại sảnh lầu tổng hợp Ái Đạt, lúc này các nhân viên công tác đang chuẩn bị máy chiếu, máy tính xách tay, đó toàn là thứ mới mẻ trong nước vào năm 96, rất nhiều phóng viên còn chưa được thấy mấy thứ này.

Úc Bình ngồi vắt chân ở hàng ghế cuối cùng, bị bảo vệ của Ái Đạt theo sát, trong lòng rất khó chịu, nhưng không thể đuổi cười ta đi được, vờ trấn tĩnh nhìn về phía trước.


Bên trên có Trần Tín Sinh, Trương Á Bình, lão già háo sắc người Mỹ, còn có rất nhiều người cô ta không quen biết, quay sang hỏi Tạ Chiêm, Tạ Chiêm cũng lắc đầu, hôm nay xuất hiện quá nhiều khuôn mặt mới mẻ.

- Rốt cuộc có ai biết Ái Đạt muốn làm gì không?

Úc Bình bực bội nói:

- Úc Bình tiểu thư muốn biết vội thế sao? Tôi có thể giải đáp cho cô đấy.

Úc Bình quay đầu sang, thấy nụ cười tà mị như có như không của Trương Khác, có chút lúng túng, quay sang nhìn Tạ Chiêm.

Sắc mặt Tạ Chiêm u ám, không nói một lời, đây là địa bàn của người ta, tên nhãi này không đuổi mình ra đã là tốt rồi, Tạ Chiêm không hề hoài nghi chút nào là Trương Khác dám làm như thế.

Không thèm nhìn Tạ Chiêm, Trương Khác ngắm nhìn những điểm nhậy cảm trên người cô tình nhân của Chu Phú Minh không chút cố kỵ, cô ta mặc áo nhung tím, nhìn biết ngay là hàng cấp cao, giá ít ra phải trên vạn, da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, môi hồng răng trắng, khí chất ưu nhã, có thể tính là mỹ nhân hiếm có.

- Úc tiểu thư muốn biết gì?

Trương Khác gửi thấy mùi thơm không nồng nhưng không tan trên người Úc Bình, một loại nước hoa cao cấp.

Ai biết nội tình đều hiểu Trương Khác là một trong số nam nhân quyền lực nhất Hải Châu.


Úc Bình ở trước mặt nam nhân này cảm thấy không mấy tự tin, ánh mắt y trong mà sắc bén, cứ như nhìn thấu gan ruột người ta. Mặc dù không biết vì sao chàng trai trẻ này này lại gây cho mình cảm giác như thế, nhưng cô ta biết nhiều người sợ y như vậy, nhất định y phải có chỗ hơn người, chẳng qua mình thiếu kiến thức mà thôi.

Tô Tân Đông đi tới bục phát biểu, mặt bình thản như xuất hiện ở cuộc họp báo bình thường, còn nói gì đó với thư ký, tựa hồ có thứ chưa chuẩn bị thỏa đáng, xem ra đúng là cuộc họp báo gấp gáp.

Tô Tân Đông thừ micro, tiếng xè xè phát ra từ loa trên trên trần, hắn gật đầu, không rườm ra mà đi thẳng vào vấn đề:

- Một năm qua Ái Đạt làm một số việc, nhưng có người không hài lòng, hôm nay chúng tôi bị phê bình, chúng tôi tiếp nhận phê bình đó. Cuộc họp báo này công bố hai tin tức, một cái khả năng các phóng viên nhạy bén đã biết rồi, trước đó Ái Đạt đã ký hiệp nghị huy động vốn với hai công ty đầu tư Quốc Dụ, Quốc Phú của Hong Kong, Ái Đạt phát hành 100 vạn cổ phiếu cho hai công ty này, thu được 40 triệu USD, hiệp nghị đã được báo lên ban ngành liên quan, có lẽ có bạn phóng viên còn chưa biết, nên chúng tôi nhân cuộc họp báo này công bố...

Bên dưới có tiếng xì xào, quả nhiên không ít người chưa biết tin, Tô Tân Đông hắng giọng nói tiếp:

- Tôi đại diện cho Ái Đạt tuyên bố, số tài chình thu được đem đầu tư cho kỹ thuật sẽ không ít hơn 15 triệu USD, chúng tôi sẽ chuyên môn xây dựng một trung tâm nghiên cứu phát triển kỹ thuật ở khu công nghiệp điện tử. Chúng tôi cho rằng đây là chuyện đầu tư bình thường của một doanh nghiệp hiện đại, không có gì đáng ngạc nhiên... Trước lễ khởi công, chúng tôi không định công bố tin này, mong các bạn phóng viên thông cảm, làm các bạn mất đi một cơ hội đăng tin...

Tô Tân Đông giọng bình bạm, các phóng viên cười hiểu ý, Khoa Vương có đầu tư một khu nghiên cứu 50 triệu đô la Hong Kong đã làm rùm beng lên, Ái Đạt đầu tư gấp đôi số đó lại không thèm đưa tin.

Một tin nữa làm bọn họ giật mình, Ái Đạt phát hành thêm 100 vạn cổ phiếu thu được 40 triệu USD, vậy toàn bộ cổ phần Ái Đạt giá trị bao nhiêu.

Quốc Phú là công ty không có trên thị trường chứng khoán, tin tức không cần công khai; Quốc Dụ có tên trên thị trường chứng khoán London, tuy đã công bố, nhưng phóng viên trong nước năm 96 còn chưa đủ chuyên nghiệp, đám Trương Khác cố ý kín tiếng không chủ động công bố ra, lúc này các phóng viên biết được mới cả kinh.

Các phóng viên phía dưới không kìm được thì thầm với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận