Quan Lộ Thương Đồ

Tới hoàng hôn trời đổ mưa, nhìn màn mưa li ti bên ngoài, Trương Khác ung dung ngồi trên chiếc ghê sô pha mềm, ngắm cảnh ngoài trời.

So với Hứa Tư phải vùi đầu đọc tài liệu thì y đúng là quá nhàn nhã, gác cả hai chân lên bàn, chân lúc xòe ra lúc chụm vào, thích thú nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tư lúc ẩn lúc hiện.

Hứa Tư nhắc ý chú ý hình tượng, Trương Khác ủy khuất nói bao năm qua y chỉ có cái tâm nguyện được bày ra tư thế này trong một văn phòng xa hoa rộng lớn.

- Tâm nguyện bao năm?

Hứa Tư phì cười:

- Là bao lâu rồi?

Trương Khác nghiêm túc gập tay tính:

- Tình từ mùa hè năm 94 tới giờ là 15 năm rồi.

- Nói vớ vẩn.

- Thật đấy, tính cả kiếp trước thì em quen chị đã 12 năm rồi, nếu không sao có thể yêu chị thắm thiết như thế.

- Thôi đừng chọc tôi cười nữa, cậu là đại gia thì nhàn nhã rồi, tôi là nô tỳ còn cả đống việc phải làm đây.

Hứa Tư cầm bút định ném Trương Khác, đột nhiên hỏi:

- Nếu tính cả kiếp trước thì cậu quen chị Vãn Tình được bao năm?

- Hả?


Trương Khác thiếu chút nữa ngã lộn xuống ghế, may mà lúc này Cát Minh Đức gõ cửa đi vào, đây là văn phong thực nghiệp Gia Tín chuyên môn chuẩn bị cho họ, thường ngày Hứa Tư cũng làm việc ở đây, dù sao hiện giờ công tác chủ yếu của Hứa Tư là phối hợp với kế hoạch tăng phát hành cổ phần của Gia Tín.

Để thuận tiện, Cát Minh Đức còn muốn Trương Khác chuyển công ty Việt Tú qua đây, nói xong việc, lại nhắc đến chuyện này.

Trương Khác nghĩ dù một thời gian nữa vì địa ốc đi xuống mà thiệt ít tiền thuê thì với tài sản của y hiện nay cũng không cần tính toán chút tiền này, nhưng phải nhắc Cát Minh Đức một tiếng, y không còn là ông chủ đằng sau của Việt Tú nữa.

Để giảm bớt lực cản cho phương án tăng cổ phần này, Trương Khác đã chia cổ phần Việt Tú ra cho Tạ Vãn Tình, Đinh Hòe, Tô Tân Đông, Hứa Tư. Trong đó Hải Dụ nắm quyền khống chế cổ phần, tất nhiên Việt Tú đổi văn phòng làm việc không chẳng liên quan tới Trương Khác nữa.

Trương Khác đẩy sạch bách mọi việc, Cát Minh Đức lắc đầu, trò chơi cổ phần là thế, hắn định mời Hứa Tư trao đổi với Tạ Vãn Tình.

Hứa Tư cầm điện thoại lên vờ như chuẩn bị gọi điện, đợi Cát Minh Đức ra khỏi phòng nhét điện thoại vào tay Trương Khác:

- Chị ấy là chị Vãn Tình của cậu, cậu đi mà nói với chị ấy.

Ý tứ của Tạ Vãn Tình là trong phương án tăng cổ phần, cô đem cổ phần của mình ở Ái Đạt đổi với cổ phần của thực nghiệp Gia Tín, một mặt là giảm bớt áp lực huy động vốn của thực nghiệp Gia Tín, hai là giữ quyền khống chế của Ái Đạt với phía bên này.

Để tiện cho việc quán lý, cô muốn đem cổ phần của Gia Tín gộp vào Việt Tú cùng quản lý.

Cổ phần trong tay Đinh Hòe, Tô Tân Đông cũng xử lý như thế.

Trương Khác đem cổ phần của Việt Tú chia ra làm ba, 72% chuyển nhượng cho Tạ Vãn Tình, cổ phần hai người Đinh Tô cũng nâng lên tới 20%, sau khi điều chỉnh dư 8% Trương Khác cấp luôn cho Hứa Tư.

Như thế Việt Tú có sự chuyển mình tuyệt đẹp, nắm 28% cổ phần của Ái Đạt, 28% cổ phần của thực nghiệp Gia Tín, tổng tài sản lên tới hơn tỷ đô la Hong Kong.

Trương Khác rút mình ra, Tạ Vãn Tình thay y thành bà chủ đằng sau của Việt Tú, đương nhiên sự vụ thường nhật do Hứa Tư phụ trách.


Trương Khác nhận lấy điện thoại của Hứa Tư, nghe giọng điệu của cô hàm chứa ý tứ khác, không dám đùa với cô, ngoan ngoãn gọi điện cho Tạ Vãn Tình thương lượng chuyển địa điểm công ty, Tạ Vãn Tình tất nhiên nói Trương Khác cứ xem mà làm.

Văn phòng rất yên tĩnh, Trương Khác lại không thể cố ý che ống nghe, đặt điện thoại xuống, hơi chột dạ nhìn Hứa Tư, thấy cô trầm ngâm nhìn mình càng run:

- Sao thế? Chị Vãn Tình bảo chị xem mà làm.

- Rõ ràng là bảo cậu tự xem lấy mà làm.

Hứa Tư mắt phủ chút bi sầu như mưa phùn ngoài trời, nắm lấy tay Trương Khác đưa lên miệng, nói:

- Cho tôi cắn một cái, được không? Sẽ hơi đau đấy, cậu chịu nổi không?

Giọt nước mắt trong suốt rơi lên cổ tay, tia máu nhỏ thấm ra từ hàm răng trắng hòa trộn vào nước mắt, Hứa Tư cầm bàn tay in dấu răng máu của Trương Khác, lại thấy tim đau đớn vô cùng, nhẹ nhàng đặt lên môi, muốn hút đi cả máu và nước mắt.

Hạt mưa li ti đập vào cửa kính, thành dòng nước giọt nước mưa chảy xuống.

- Đau không?

- Ừm.

- Sao cậu không kêu?

Trương Khác định nói:" Chị bảo em chịu thì em phải chịu." Nhưng nghĩ nói thế không khí quá nặng nề, nói:


- Em đang nghĩ lát nữa có phải đi tiêm chủng hay không nên quên cả đau.

- Cậu...

Đôi mắt như sao giữa trời đêm của Hứa Tư vẫn phủ nước mắt, nghe thấy Trương Khác lúc này còn trêu đùa mình, hờn giận trừng mắt lên, cho tay y vào miệng, làm bộ muốn cắn nữa.

Trương Khác ôm chặt Hứa Tư vào trong lòng, thì thầm:

- Không như thế làm sao biết lòng chị đau thế nào, không như thế làm sao để chị biết em có thể cảm nhận được lòng chị đau thế nào.

Hứa Tư đưa tay Trương Khác luồn qua nách mình, để y ôm mình chặt hơn, để cô cảm thấy giác rõ ràng hơn hơi ấm của y, nhịp tim của y, tất cả những thứ làm người ta say mê, cũng làm người ta đau đớn...

Thật lâu sau Hứa Tư bình ổn lại tâm tình, thở dài ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt chứa tính cảm phức tạp không hề giả dối của y, đưa tay vuốt ve gò má đường nét góc cạnh rõ ràng ấy:

- Ai bảo cậu mệ người như thế, nữ nhân không giống nam nhân, cứ nhìn mỹ nữ là nảy lòng hưu dạ vượn, trái tim của nữ nhân rất dễ bị một nam nhân lấp đầy... Tôi cũng thấy chị Vãn Tình sống chẳng dễ dàng gì...

Trương Khác còn có thể nói gì, mọi lời nói lúc này trở nên tầm thường vô nghĩa, chỉ biết ôm Hứa Tư chặt hơn...

Lại qua rất lâu, nghe thấy ngoài phòng có tiếng người qua lại, hết giờ làm rồi, Hứa Tư mới rời khỏi vòng tay Trương Khác, cầm tay y lên, nhìn thấy dấu răng tim như xát muối, lấy khăn tay ra quấn vào cho y.

Tôn Thượng Nghĩa gọi điện tới hỏi buổi tối có an bài gì không, Trương Khác nói chưa được dạo phố trong mưa, liền biết ý để lại không gian cho hai người bọn họ.

Rời công ty, ngoài trời mưa lớn dần, đi về phía bắc khu Trung Hoàn đón đám Hứa Duy, Trương Khác và Hứa Tư cùng che một cái cô, Phó Tuấn tế nhị theo sau một khoảng cách xa.

Đi tới trước nhà của Cty Hoa Âm, Hứa Tư dừng lại, nhìn tay Trương Khác chưa được băng bó kín, điều chỉnh một chút, bảo y cho tay vào tủi quần, không để người khác nhìn thấy, nhặt đi một sợi tóc còn dính trên cổ áo y.

Ánh mắt u buồn của Hứa Tư là thư dễ đoạt hồn phách của người ta nhất, nhìn cô lặng lẽ cô đơn chỉnh lại y phục cho mình, tim Trương Khác như bị ai đó bóp chặt, giang tay ra ôm lấy Hứa Tư vào lòng.

- Bị nhìn thấy đấy...

Một tay Hứa Tư miễn cưỡng giữ lấy ô che mưa, bị Trương Khác đột nhiên ôm lấy, chỉ còn một tay chống ngực y, vùng vẫy:


- Tiểu Duy sắp xuống lầu rồi.

- Mặc kệ, nhìn thì cứ nhìn, em không quan tâm...

Hứa Tư cảm nhận được vòng tay mạnh mẽ của Trương Khác chứa tình cảm của y, chìm đắm trong đó muốn buông xuôi tất cả, đưa tay ra vuốt ve mặt y, nhỏ giọng dỗ dành:

- Ngoan, đừng trẻ con nữa, cậu vẫn phải là cậu, tôi cũng vẫn phải là tôi mới được...

Dù nghiêng đi, hạt mưa rơi vào cổ, Hưa Tư vội giữ chặt lấy ô.

Một lúc lâu Trương Khác mới chịu buông tay ra, nước mưa đã ướt đẫm vai hai người rồi..

- Đi với em tìm chỗ ngồi một lúc, kệ đám Hứa Duy.

Hứa Tư gật đầu, khoác tay Trương Khác đi xuống một sườn dốc...

- Đang nhìn gì thế?

Hứa Duy thấy Giang Đại Nhi đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài rất lâu, liền đi tới nhìn xuống dưới, chỉ thấy những chiếc ô tròn đủ mọi màu sắc như những cánh bướm tung bay trên phố, không nhìn thấy người dưới ô, tựa như những chiếc ô đó mới là chủ thể của thế giới này, dưới màn mưa mông lung, cảnh sắc càng thêm trữ tình, Hứa Duy rất thích buổi hoàng hôn như thế ở Hong Kong.

Đối mắt dưới hàng mi dài của Giang Đại Nhi đượm chút u sầu, cô không nói với Hứa Duy, trong những chiếc ô kia có một cái ô đỏ vừa ngả ra, phía dưới có hai người ôm nhau, hai bóng người quen thuộc, cô không cảm thấy bất ngờ, nhưng nổi buồn trong lòng không sao xua đi được, khóe mắng ánh lên giọt lệ mông lung, càng nhìn cơn mưa càng càng lúc càng cảm thấy thương tâm....

- Hứa Duy, điện thoại của Hứa Tư này...

Hứa Duy chạy về văn phòng của Tôn Tĩnh Hương, một lúc sau đi ra, nói với Giang Đại Nhi:

- Chúng ta về trước thôi, chị mình gọi điện nói có việc đột xuất, muộn mới về.

Giọt lệ từ trong mắt Giang Đại Nhi lăn tròn xuống má …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận