Quan Lộ Thương Đồ

Mã Thụy ngạc nhiên hỏi:

- Ái Đạt chuẩn bị có hành động gì lớn mà phiền tới ba vị đích thân ra trận thế?

Hắn hỏi vậy là muốn tìm cơ hội làm ăn.

Trương Khác còn muốn làm lớn thanh thế, nên thoải mái nói:

- Chi nhánh bên này sẽ thăng cấp, còn chuẩn bị xây một trung tâm nghiên cứu, cũng chẳng phải động tác gì lớn đáng để giám đốc Mã chờ mong.

Nếu chỉ có thể chẳng cần Trương Khác, Tô Tân Đông, Đinh Hòe phải ra mặt, quan trọng là phải hoàn thành trong thời gian cực ngắn, với thanh thế thật lớn, nên cần ba bọn họ ra quyết định tức thời.

Diêu Kiên hơi hiểu ra Chu Nhất Bình tới đây rồi, chi nhánh Bắc Kinh nâng cấp, Chu Nhất Bình chính là nhân tuyển được tổng bộ chọn ra gánh trọng trách.

Trên bữa tiệc, Mã Hướng Đông trêu Lương Văn Giang và Vương Thái Linh, kể một chuyện thú vị.

Hai tuần trước, cha mẹ Vương Thái Linh đi công tác, cô lén lút hẹn Lương Văn Giang tới nhà chơi, không ngờ cha mẹ cô giữa đường quên đồ quay về, bắt quả tang cả hai trong nhà, nên chuyện yêu đương của cả hai bị phát hiện.

Cha Vương Thái Linh là Vương Húc Sâm thời trẻ trong quân ngũ, xuất ngũ rồi mới vào bộ bưu điện công tác, còn từng vào khoa điện tử ĐH Thanh Hoa học tập, thành một trong số nhân vật đại biểu quan liêu kỹ thuật của bộ bưu điện.


Vương Húc Sâm thấy Lương Văn Giang trong nhà mình đương nhiên là không vui, nhưng xuất thân từ phần tử tri thức, nên không lập tức trở mặt đuổi hắn đi, còn lịch sự mời ở lại ăn cơm.

Trong bữa cơm, Vương Húc Sâm mời hắn uống rượu, trước kia Lương Văn Giang không biết rượu chè là gì nhưng không dám từ chối, uống hai chén không biết trời đất gì nữa, nhưng không say ngất đi, mà nghiêm nghị thảo luận vấn đề học thuật với Vương Húc Sâm.

Theo lời kể của Vương Thái Linh, cha cô nhìn Lương Văn Giang say gục ra bàn, nói:

- Chàng trai này không tệ.

Coi như thừa nhận quan hệ hai người, còn thường bảo con gái mới hắn tới nhà ăn cơm.

Lương Văn Giang gặp họa được phúc làm mọi người cười lớn, Trương Khác lập tức đổi cách xưng hô:

- Chị dâu, khi nào thì mời em tới nhà chơi đây?

Vương Thái Linh hơi xấu hổ, Lương Văn Giang thoải mái nói:

- Mai đi, tối mai anh tới nhà Thái Linh ăn cơm, ba cô ấy thích chơi cờ, trình độ tương đương với em, mai em tới phụ trách tiếp cờ ba cô ấy.


Tối CLB có vũ hội, Mã Thụy nói không sai, rất nhiều người trong giới biểu diễn ra vào nơi này, Trương Khác nhìn thấy rất nhiều minh tinh lúc này chưa ai biết đến, mấy năm sau mới dần có tên tuổi. Bọn họ lúc này chưa lên mặt minh tinh, chủ động lên sân khâu hát, còn cả những cô người mẫu xinh đẹp phóng khoáng có thể mời múa chung, làm không khí clb hết sức náo nhiệt.

Trương Khác không tới sàn nhảy, y không hứng thú gì với giới biểu diễn, bất kể là các cô gái sắp thành danh hoặc vĩnh viễn chìm nghỉm, kéo đám Mã Hướng Đông, Diêu Kiên vào phong bao bàn chuyện, nói với bọn họ:

- Sau khi thành lập tập đoàn Ái Đạt, chi nhánh công ty Bắc Kinh sẽ phụ trách chung các sự vụ nghiên cứu kỹ thuật của Ái Đạt và Cẩm Hồ ở Bắc Kinh.

Rồi bảo Chu Nhất Bình:

- Đây là quyết định rất gấp gáp, chưa có thời gian trao đổi với anh, gọi anh tới đây là hi vọng anh phụ trách sự vụ ở Bắc Kinh.

Chu Nhất Bình tới Bắc Kinh rồi mới hiểu nguồn cơn, mặc dù hơi đột nhưng từ nay có thể một mình đảm đương cả khu vực, hắn vui vẻ chấp nhận.

Trương Khác thấy hắn không dị nghị gì, bảo với Diêu Kiên:

- Tiếp theo đây trong trách chi nhánh Bắc Kinh sẽ rất nặng, tôi mong anh làm phó tổng giám đốc hiệp trợ cho anh Chu.

Đương nhiên Diêu Kiên không có ý kiến gì, tuy là phó, nhưng so với cơ cấu làm việc tạm thời của phòng thị trường trước kia thì chức vụ hắn cao hơn nhiều rồi, lương bổng cũng tăng lên một bậc.


Hôm sau hẹn giờ với Lương Văn Giang thời gian tới nhà Vương Thái Linh ăn cơm xong, Trương Khác kéo Chu Nhất Bình đi chọn địa điểm đặt văn phòng công ty con ở Bắc Kinh.

Công ty này không chỉ là tiền đồn của Ái Đạt ở Bắc Kinh, mà còn là bộ mặt cả Ái Đạt, càng phải để tỉnh cảm nhận được quyết tâm Cẩm Hồ muốn phát triển ở Bắc Kinh, hưởng ứng văn kiện quốc vụ viện phê duyệt tháng 5 năm 1998, phát triển khu khoa học kỹ thuật Trung Quan Thôn.

Cơ sở trang thiết bị của Trung Quan Thôn rất hoàn thiện, nhất là những tòa nhà văn phòng mới xây, cung cấp cho bọn họ nhiều lựa chọn.

Trương Khác ngồi xe "cưỡi ngựa xem hoa" thì thư thái rồi, Diêu Kiên chẳng được nhẹ nhàng như vậy, chỉ cần tòa nhà nào Trương Khác hơi hài lòng một chút là hắn lập tức gọi điện cho nhân viên đi thu thập tài liệu về tòa nhà đó, hắn chẳng hi vọng xa vời Trương Khác bỏ vài ngày thong thả rồi mới quyết định.

Nhìn cái thế Trương Khác và Đinh Hòe, Tô Tân Đông đại khí hận không thể lập tức xác định địa điểm công ty ngay vào buổi chiều.

Sự thực đúng là thế, dạo gần hai tiếng đồng hồ quanh Trung Quan thôn, trong 20 tòa nhà Trương Khác hài lòng, chỉ có bốn cái hoàn chỉnh cho bên ngoài thuê, Trương Khác lấy bút đỏ khoanh vòng bốn nơi đó, nói:

- Chúng ta tới xem, nếu thích hợp, có thể xét tới khả năng mua cả tòa nhà.

Lúc này mua bất động sản ở Trung Quan thôi là thích hợp nếu không sau năm 99, tiền thuê sẽ tăng vòn vọt, tăng thêm chi phí kinh doanh, mua bất động sản có thể cải thiện kết cấu tài sản của công ty.

Quan trong nhất là ở cái thời đại coi trọng thể diện này, có một tòa nhà riêng, đúng là có thể tăng thêm sự tôn trọng của Cẩm Hồ.

Không hề hẹn trước, đám Trương Khác trung tâm cho thuê nhà của tòa nhà Gia Lý, hai nhân viên tiếp tân mặc đồng phục tím hơi giống đồng phục của tiếp viên hàng không, vừa đi vào còn tưởng là khách sạn cao cấp nào đó, chắc ông chủ của công ty này có khuynh hướng tâm lý đồng phục dụ hoặc cũng chưa biết chừng.

Tuy nói hai cô tiếp tân đó rất xinh đẹp, nhưng Trương Khác không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp yêu cầu gặp giám đốc của họ, giám đốc cũng là một cô gái 27 -28 tuổi, lúc này Chu Nhất Bình lộ rõ thân phận, yêu cầu gặp chủ công ty bàn việc mua tòa nhà.


Từ năm 96 tới nay chỉ e trong nước không có mấy công ty nổi tiếng hơn Ái Đạt, danh thiếp của Chu Nhất Bình rất có tác dụng, chủ tịch công ty này khai phát địa ốc Gia Lý vừa mới mới lái xe đi, nhận được điện thoại liền bảo phía công ty an bài bữa trưa cho đám Trương Khác trước.

Chủ tịch của Gia Lý là người Hong Kong, tên Ngô Khải Lập, 40 tuổi, rất béo, trợ lý xách cặp cho hắn thì nhỏ nhắn gầy gò.

Nghe Ngô Khải Lập nói thì trước kia hắn cũng kinh doanh địa ốc ở Hong Kong, nay thì địa ốc nơi đó bị mấy công ty lớn lũng đoạn rồi, năm 92 hắn tới nội địa phát triển, đúng lúc địa ốc Bắc Kinh phát triển nhảy vọt, cũng trải qua thời bong bóng vỡ năm 93, qua ba bốn năm kinh doanh địa ốc Gia Lý có quy mô kha khá.

Tôn Thượng Nghĩa từng làm phó tổng giám đốc chấp hành của địa ốc Gia Tín Hằng Đại, như vậy Ngô Khải Lập thế nào cũng phải quen, quả nhiên Trương Khác nói tới Tôn Thượng Nghĩa, Ngô Khải Lập nhận ra còn nói tư giao không tệ, chỉ tới khi hắn tới nội địa hai bên mới ít liên lạc, liền xin Trương Khác phương thực liên hệ Tôn Thượng Ngĩa lúc này, lập tức gọi điện tới.

Trong điện thoại, Tôn Thượng Nghĩa giới thiệu quan hệ giữa thực nghiệp Gia Tín và điện tử Ái Đạt.

Có bạn bè giới thiệu, mặc dù khi mua bán chưa chắc có lợi hơn bao nhiêu, nhưng thái độ của Ngô Khải Lập tức thì chuyển từ nhiệt tình sang thân thiệt, nói chuyện sâu hơn mới biết Ngô Khải Lập là một trong số nhà đầu tư của Clb Sang Nghệ mà bọn họ tụ họp tối qua.

Ngô Khải Lập lấy ra hai chiếc thẻ hội viên vàng, một cái đưa cho Trương Khác:

- Có thanh niên tài tuấn như Khác thiếu gia ghé thăm là vinh hạnh của Sang Nghệ.

Một cái đưa cho Chu Nhất Bình:

- Sau này giám đốc Chu nhất định đại biểu Khác thiếu gia thành nhân vật phong vân giới doanh nhân Bắc Kinh.

Một tấm thẻ hội viên vàng này chỉ riêng phí hội viên đã mất 10 vạn đồng, Ngô Khải Lập không chút do dự lấy ra hai tấm, có thể nói là rất khải khái, Trương Khác hối hận không kéo Tô Tân Đông, Đinh Hòe đi theo, với thủ đoạn lung lạc của Ngô Khải Lập, ít nhất phải móc ra bốn tấm thẻ hội viên vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận