Quan Lộ Thương Đồ

- Tôi...

Cát Ấm Quân lời nói bị nghẹn trong cổ họng không thoát ra được, mắt đau nhức không chịu nổi, giận dữ gạt phăng hết đồ trên bàn xuống, một lúc sau bình tĩnh lại mới gọi thư ký sợ tới tái mặt vào thu dọn.

Điện thoại gian ngoài vang lên, thư ký chạy ra nghe rồi nối máy vào bên trong nói với hắn là Tạ Kiếm Nam gọi tới, Cát Ấm Quân không ngờ Trần Tĩnh đem chuyện nói ra thật, đang nghĩ phải ứng phó với những lời trách mắng của Tạ Kiếm Nam ra sao, không ngờ Tạ Kiếm Nam thoải mái nói với hắn:

- Ấm Quân, chuyện này anh đừng chấp với Trần Tĩnh nhẽ. Cái thằng Trương Khác có hung hăng lắm, giờ anh đã thấy rồi chứ? Nhưng mà phải thừa nhận hiện Cẩm Hồ thế lực quá mạnh, thằng nhãi đó không coi ai ra gì là chuyện hiển nhiên. Mấy ngày trước tỉnh trưởng Lý tới Hải Châu thị sát, mà thẳng đó còn dám vênh váo. Chúng ta cứ đợi đi, rồi sẽ đến lúc nó nếm đủ...

Cát Ấm Quân không quá ngu, hắn biết Tạ Kiếm Nam nói thế là vì còn cần Cát gia để đối phó với Trương Khác, không cần Tạ Kiếm Nam nói thế hắn cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Trương Khác.

Có điều Cát Ấm Quân thầm khinh bỉ con người Tạ Kiếm Nam, nói vậy nếu mình có lôi ả Trần Tĩnh lên giường chắc hắn cũng không dám nói gì, ít nhất là ở thời điểm này... Nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi, Trần Tĩnh đâu phải cô gái nhà tầm thường cho hắn muốn làm gì thì làm

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mặc dù bị chuyện vừa rồi phá ngang, nhưng tâm tình dạo phố của Trương Khác và Hứa Tư chẳng hề mảy may suy chuyển, vào một cửa hàng thời trang gần đó mua y phục thay, tiếp tục che chung một cái ô, tay trong tay dạo phố.

Hứa Tư đột nhiên hỏi:

- Nếu đổi lại là Trần Tĩnh ở bên cậu lúc đó, phản ứng đầu tiên của cậu có kéo cô ấy ra đằng sau không?

- Cô ấy sống chết thì kệ chứ.

Trương Khác rất vô lương tâm nói, biết làm sao được, chắc đa phần nam nhân trong tình cảnh của y sẽ đều trả lời như thế.

- Chị Vãn Tình đúng là nữ nhân thành thục hấp dẫn khó cưỡng nổi phải không?

- Sao.. Chị nói cái này làm gì?


Trương Khác giật mình, cẩn thận quan sát nét mặt của Hứa Tư, không thấy cái gì khác lạ, nhưng y không dám lơi lỏng.

- Tôi nghĩ nếu khi đó là Trần Tĩnh, cậu cũng không hề do dự bảo vệ cô ấy trước tiên phải không?

Hứa Tư dịu dàng cúi đầu xuống:

- Cậu không cố ý lấy lòng, cũng rất dễ khiến các cô gái say mê, cậu và chị ấy lại ở bên nhau lâu như vậy, chị ấy không thể không bị cậu hấp dẫn, cậu cũng không thể cưỡng lại phụ nữ đẹp như vậy... Chủ quán bar nói rất đúng, tôi cũng phải biết hưởng thụ niềm vui mới được.

Rồi nói thêm một câu nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy:

- Ở bên cậu, tôi thực sự rất hạnh phúc.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Buổi tối Trương Khác mời thêm Trần Tín Sinh, Phó Gia Tuấn tới quán bar Thiện Miêu gần Trung Hoàn uống rượu, mưa tới tận giờ vẫn chưa ngớt, khắp đường phố Trung Hoàn tràn ngập mùi ẩm ướt.

Quán bar Thiện Miêu dùng lan can trạm trỗ ngăn ra thành từng khu vực nho nhỏ, giàn loa đang phát bài Tuyết bên biển của Giang Đại Nhi, đây là bài hát tuyên truyền thông qua ĐTH, chất giọng trong sáng của cô làm người ta tưởng tượng ra cảnh tuyết lất phất rơi bên bờ biển, lạnh nhưng lãng mạn, có điều ở quán bar cao cấp thế này lại đi phát âm nhạc ĐTH, đúng là hơi lạ.

Tôn Tĩnh Hương và Hứa Tư, Hứa Duy, Giang Đại Nhi và người chế tác âm nhạc của bọn họ ở bàn bên, Phó Tuấn cũng ngồi cùng họ.

Hứa Duy đến Hong Kong, ban đêm Trương Khác không còn cơ hội ở cùng Hứa Tư nữa, đành hẹn mọi người cùng ăn cơm, sau đó uống rượu mà thôi.

Tôn Tĩnh Hương ghé người qua, đưa di động cho Trương Khác:

- Tĩnh Mông tìm cậu đấy.


- Hả?

Trương Khác không biết Tôn Tĩnh Mông đột nhiên tìm mình làm gì.

- Không hiểu con bé này nghe đâu ra hành động oai hùng của cậu hôm nay, không phải tôi nói với nó đâu đấy.

Tôn Tĩnh Hương vội gạt bỏ liên quan:

- Nó hỏi cậu lần sau có thể đấm Cát Ấm Quân một phát ngay trước mặt nó không, như thế ân oán của nó và cậu sẽ xóa bỏ hết.

- Vớ vẩn.

Trương Khác nhận lấy điện thoại của Tôn Tĩnh Hương, nói:

- Này cô, tôi và cô chỉ có oán không có ân, cũng không phải cô nói xóa là xóa được, cú đấm kia là do Phó Tuấn đấm, giờ tôi là người có thân phận địa vị, sao có thể ra tay với lưu manh đầu đường xó chợ? Nếu không cô nghe Phó Tuấn nói kỹ cho cô biết...

Bọn họ tới đây mới kể chuyện xung đột với Cát Ấm Quân, Tôn Tĩnh Mông đa nghe được tin gọi điện tới rồi, Hong Kong thật là nhỏ.

Trương Khác nói ba hoa một hồi với Tôn Tĩnh Mông rồi trả điện thoại cho Tôn Tĩnh Hương, quay sang Phó Gia Tuấn nói:

- Phương án thảo luận chiều này tốt nhất làm thật mạnh vào, để người của Khoa Vương hiểu lầm là đắc tội với tôi nên mới bị phản kích, như thế kịch càng vui.

Trần Tín Sinh cười ha hả:


- Vậy bọn chúng sẽ vĩnh viễn không đoán ra trong lòng Khác thiếu gia tính toán gì.

- Lúc này Khoa Vương chẳng chịu nổi một đòn, kéo cả Gia Tín vào mới thú vị một chút.

Trương Khác nhún vai:

- Cũng chẳng phải là tôi hiếu chiến, nhưng thiếu cạnh tranh thì thật nhàm chán. Nếu trước mặt anh một bên là một cái hồ phẳng lặng, gió êm nắng chói, còn một bên là hải dương đầy đá ngầm, gió buốt sóng gầm, vậy anh chọn bơi hướng nào?

Trần Tín Sinh gật gù hỏi lại:

- Khác thiếu gia muốn nói hồ nước cuối cùng sẽ cạn chứ gì?

Trương Khác thở dài:

- Nói chuyện với anh mất hẳn cái thú làm hồi hộp.

Phó Gia Tuấn là người nghiêm túc, chuyên tâm vào công việc, trầm ngâm nói:

- Vậy phương án chiều nay tốt nhất là động thủ ngay, nhưng làm thế chúng ta không có thời gian lập phương án tỉ mỉ, dự toán rất khó khống chế.

- Các anh cứ thực thi ngay đi.

Trương Khác phất mạnh tay nói:

- Tôi đã định ra phương án đại thể từ lâu rồi, trước đó chẳng qua sợ lấy ra làm ảnh hưởng tới đường lối của các anh, giờ thời gian eo hẹp lấy ra dùng tạm cũng được. Còn trong quá trình chấp hành thì chúng ta có thể tùy thời điểm bổ xung sửa đổi, dự toán cứ dư dả một chút, quá một hai chục triệu có thể tính tập đoàn Ái Đạt trợ cấp cho tổng đại lý làm tuyên truyền thị trường.

Đây vốn là phương án xác định trước khi xung đột với Cát Ấm Quân để phối hợp với phương án tăng cổ phiếu sát nhập, nếu lập tức thi hành, sẽ khiếm đám người Cát Ấm Quân sinh ra nhầm lẫn.

Mục đích cuối cùng của Trương Khá là thuận lợi kiếm được 3,8 tỷ, so với nó trợ cấp thêm một hai chục triệu có là gì.


Phó Gia Tuấn muốn lập tức kéo Trương Khác về nhà khách lấy phương án y đã xoạn thảo sẵn, một tháng nữa thôi là đại hội cổ đông rồi, phải hành động càng nhanh càng tốt.

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vài ngày sau đó, Cát Ấm Quân liền cảm nhận được áp lực tới từ thực nghiệp Gia Tín, bắt đầu là ở Malaysia.

- Sao nhanh như thế được?

Cát Ấm Quân lật xem fax doanh nghiệp Malaysia hợp tác với Khoa Vương truyền tới:

- Anh xem cái này này.

Hắn đưa fax cho Tạ Chiêm.

Sau sự kiện ngày 28 tháng 3, Trần Tĩnh cực kỳ không vừa lòng với Cát Ấm Quân, vì thế quay về nước, để Tạ Chiêm thay thế vị chí của cô.

Thật khó tưởng tượng được thực nghiệp Gia Tín trong vài ngày ngắn ngủi triển khai thế công quảng cáo dột dập, mười ba đài truyền hình địa phương ở Malaysia đồng loạt đưa ra phần lớn thới gian biểu diễn công năng của đầu đĩa Ái Đạt.

- Đúng là thằng nhãi con còn chưa trưởng thành.

Tạ Chiêm trước giờ luôn coi thường Trương Khác, đương nhiên nghĩ tới ngay đây là phản ứng của y vì sự kiện 28 tháng 3, có điều hắn quan tâm tới thực tế hơn:

- Ái Đạt tấn công quảng cáo có ảnh hưởng tới Khoa vương ở cùng khu vực không?

- Làm quảng cáo nói trắng ra là tranh nhau chơi trội.

Cát Ấm Quân tự kiêu có kinh nghiệm du học hải ngoại Tạ Chiêm, mạ Tạ Chiêm không có dung mạo xinh đẹp như Trần Tĩnh, cho nên hắn chỉ dùng ngữ khí hời hợt đáp cho có, chứ không muốn nói chuyện sâu hơn, càng chẳng nói tới chuyện tiếp nhận chỉ đạo nghiệp vụ từ Tạ Chiêm:

- Anh không thấy quảng cáo đầu đĩa Ái Đạt toàn ở khoảng thời gian rác à, chắc là dự toán tuyên truyền của thực nghiệp Gia Tín có hạn, mà tên nhãi kia lại gấp gáp chơi chúng ta...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận