Quan Lộ Thương Đồ

Trời vẫn còn lất phất mưa, Trương Khác, Diệp Kiến Bân, Trần Tín Sinh, Tôn Thượng nghĩ tới biệt thự ngói đỏ của Diệp Trăn Dân ở Hong Kong, trong màn mưa ánh đèn đường phát ra ánh sáng vàng đục, chiếu lên mặt đường ướt nhoẹt.

- Muộn thế này còn có chuyện gì thế?

Diệp Trăn Dân trước đó chỉ nhận được điện thoại Trương Khác nói có chuyện quan trọng cần báo cáo trước mặt ông, từ ngày ông tới Hong Kong đều qua 2-3 giờ sáng mới ngủ, liền bảo Trương Khác tới.

Ngồi trong thư phòng, Trương Khác đem ngọn nguồn sự việc kể ra.

Chuyện cũng không phức tạp, từ đầu năm 95 chính phủ Maylaisia học theo mô hình phát triển sản nghiệp điện tử của Đài Loan, quyết định lập hành lang đa truyền thông siêu cấp ở Cát Long Pha.

Nền móng của điện tử Đài Loan chính là Đài Tích Điện, Malaysia cũng tích cực thúc đầy một nhà máy tinh viên.

Nhà đầu tư dẫn đầu là một đại phú hào Malaysia, Quách Tùng Duyên chủ tịch tập đoàn Quách thị.

Nửa đầu năm 96 là giai đoạn trù bị, tập đoàn Quách thị tài lực hùng hậu, có uy tín trong giới thương nhân người Hoa, lập nên được đoàn đội đáng tin cậy.

Xét từ góc độ hiện thực, Malaysia muốn lập nhà máy tinh viên, chỉ có thể lôi kéo nhân viên kỹ thuật từ Singapore và Đài Loan, phía Singapore chỉ đồng ý chuyển nhượng một phần kỹ thuật, Quách Tùng Duyên chỉ đành đặt hi vọng lên hai nhà máy tinh viên của Đài Loan là Đài Tích Điện, Thế Đại Tích Điện.


Khoảng đầu năm Liễu Chí Thành được Quách Tùng Duyên liên hệ, cùng tham dự vào kế hoạch này.

Vì không để phía Đài Loan cảnh giác, đám Quách Tùng Duyên, Liễu Chí Thành đều không công khai kế hoạch.

Chuẩn bị mất bao lâu, sắp chính thức đăng ký công ty thì cơn bão tài chính đột nhiên ập tới, tập đoàn Quách thị bị trong thương, lúc này tự cứu mình còn chưa xong, đâu ra dư tiền đầu tư vào nhà máy tinh viên.

Kinh tế đi xuống, các cơ cấu kinh tế bị ép thu hẹp ngân quỹ, lời hứa trước kia không ai muốn nhắc tới nữa.

Đối với tuyệt đại đa số nhà đầu tư mà nói, đây chỉ là một hạng mục chưa triển khai mà thôi.

Liễu Chí Thành không chỉ là một trong số nhà đầu tư càng trực tiếp tham gia vào quá trình trú kiến, nửa năm qua làm vô số công tác, đạt thành thỏa thuận ngầm với 30 nhân viên kỹ thuật sắp hết hạn hợp đồng của Đài Tích Điện, bọn họ đồng ý tới Malaysia chuẩn bị lập nhà máy tinh viên.

Các nhà đầu tư khác phủi đít bỏ đi cùng lắm chỉ mất chút đầu tư tiền kỳ, nhưng Liễu Chí Thành phải chịu trách nhiệm với những kỹ sư của Đài Tích Điện.

Bất kể như thế nào chuyện ông ta tham dự đầu tư xây dựng nhà máy tinh viên ở Malaysia không thể che dấu được lâu, mà quan hệ của ông ta với Trương Trung Mưu sớm đã trở nên căng thẳng, cho dù tiếp tục ở lại, ông ta và những kỹ sư có ý rời đi kia sẽ bị người ta loại bỏ, dẫm dưới chân, tới khi hoàn toàn bị người khác thay thế...

Lối thoát tốt nhất của Liễu Chí Thành và những kỹ sư kia chính là tiếp tục thực thi kế hoạch nhà máy tinh viên, trọng trách dẫn đầu chuyển từ Quách Tùng Duyên sang Liễu Chí Thành.


Liễu Chí Thành phải tìm nhà đầu tư khác, đó là nguyên nhân thời gian qua ông ta ở Hong Kong, Hong Kong không chỉ là một trong số trung tâm mậu dịch tài chính thế giới còn là trung tâm giới thương nhân người Hoa, hơn nữa chưa bị cơn bão tác động trực tiếp.

Thực ra áp lực của Hong Kong không phải nhỏ, chỉ số Hang Sheng index hơn một tháng qua sụt giá mất một phần ba, thị trường chứng khoán, địa ốc đã có dấu hiệu không cầm cự được nữa, giao dịch địa ốc đã thu hẹp tới cực điểm, địa ốc sụp đổ cùng suy thoái kinh tế là điều có thể nhìn thấy.

Trí mạng nhất là hiện theo quan điểm phần đông, cơn bão tài chính sẽ còn xu thế lan rộng.

Liễu Chí Thành rơi vào tình cảnh quẫn bách, ông ta căn bản không còn tư cách tranh thủ quyền khống chế hạng mục nữa, tình cờ gặp Tôn Thượng Nghĩa được giới thiệu người của Cẩm Hồ, liền giống như bệnh lâu gặp được thuốc, nên mới vội vả hoảng hốt như thế.

- Ồ, ra là vậy..

Nghe Trương Khác kế xong, Diệp Trăn Dân trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:

- Cháu muốn kéo hạng mục này vào trong nước.

- Không kéo được vào trong nước thì đêm hôm khuya khắt thế này làm sao cháu hăng hái như thế.


Đây là điểu chắc chắn, đơn thuần chỉ đầu tư nhà máy tinh tiên, khả năng trong vài năm không có được lợi nhuận, nhưng kéo nó vào trong nước, nắm chắc trong tay mới phù hợp với lợi ích của Cẩm Hồ, cũng phù hợp với lợi ích chỉnh thể của quốc gia, Trương Khác cười nói:

- Nhưng khó khăn quá lớn, khả năng cuối cùng phát hiện ra uổng công vô ích.

- Nói cho chú xem khó khăn thực tế lớn nhường nào...

Diệp Trăn Dân khoanh tay ngồi ở góc bàn làm việc, tư thế luôn rất tùy ý, mặc dù giới truyền thông coi ông là quan viên học giả thuộc loại quá độ bi quan, sau đó dự đoán sớm một năm của ông chuẩn xác chỉ ra nguyên nhân đằng sau cơn bão tài chính bất thình lình, khiến thanh danh trong giới học giả kinh tế tăng vọt.

- Anh là chuyên gia, anh giới thiệu tình hình đi..

Trương Khác đá quả bóng sang cho Trần Tín Sinh.

- Thứ nhất là vấn đề tài chính, xây một nhà máy tinh viên 8 inch, thường mà nói phải có dự toàn chừng 1,2 - 1,5 tỷ USD mới đủ dùng. Thứ hai là vấn đề đưa thiết bị sản xuất và kỹ thuật chế tạo vào. Mỹ Nhật và các quốc gia châu Âu phong tỏa đưa các thiết bị và kỹ thuật tương quan vào nước ta. Thứ ba là vấn đề đội ngũ kỹ thuật, đây là điều rất khó.

Trần Tín Sinh hiểu rất thấu triệt vũng nước này sâu cỡ nào:

- Theo như tôi biết khi đám Trương Trung Mưu, Liễu Chí Thành rời khỏi TI về Đài Loan lập Đài Tích Điện thì cao tầng quản lý hi vọng thuê nhân viên kỹ thuật nội địa bồi dưỡng, đồng thời hi vọng giúp đỡ được cho sản nghiệp điện tử trong nước, cũng để thuận tiện sau này tiến vào nội địa xây dựng nhà máy. Nhưng suy nghĩ này bị nhà cầm quyền Đài Loan kiên quyết ngăn cản, về sau thuê kỹ sư người Hoa ở Malaysia. Những kỹ sư này không được đãi ngộ tốt từ ở Đài Tích Điện, lần này định bỏ Đài Tích Điện cũng là những người đó; còn nhà máy tinh viên ở Singapore lại mời rất nhiều kỹ sự nội địa. Đau đầu thực sự là vấn đề phong tỏa kỹ thuật, nhưng hiện là thời cơ tốt nhất để trong nước xây dựng nhà máy tinh viên, vì sản nghiệp điện tử Châu Á sẽ tiến thêm một bước bị đả kích khi cơn bão tài chính lan ra, kinh tế xấu đi nói không chừng làm phòng tỏa kỹ thuật lòng hơn, có thêm điều kiện để đàm phán.

Diệp Trăn Dân gật gù, liếc sang Trương Khác:


- Vậy trong 4 tỷ kia của cháu, chuẩn bị bỏ ra bao nhiêu?

Trương Khác đáp:

- Vấn đề tài chính cháu đã có suy tính rồi, nhà đầu tư trước đó không phải hoàn toàn vứt bỏ, từ họ có thể huy động được 100 triệu USD, bên cháu thắt lưng buộc bụng có thể lấy ra 300 triệu USD, rồi nỗ lực kiến thêm 100 triệu nữa từ Hong Kong và trong nước. Có năm sáu trăm triệu này làm nền tàng, rồi huy động thêm số còn lại từ cơ cấu tài chính, hẳn là không khó lắm.

Trương Khác tính đợi sau khi cơn bão tài chính tàn phá Hàn Quốc xong thì rút 1 tỷ từ trong quỹ đầu tư ra, số tài chính này là thanh bạch, Trương Khác lấy ra 4 tỷ kia, vậy là có thể gom được 300 triệu USD, không ảnh hưởng tới tài chính lưu động của Cẩm Hồ.

- Trong nước mặc dù đâu đâu cũng thiếu tiền, nhưng nếu thực sự kéo được hạng mục này vào trong nước, tôi nghĩ cả thủ tướng Triểu Tể Đông cũng đích thân ra mặt tới các ngân hàng ăn xin hộ mọi người.

Diệp Trăn Dân thấy đám Trương Khác nắm chắc kiếm được 500-600 triệu, số tiền còn lại dễ giải quyết, thậm chí ông cho rằng chỉ cần 300 triệu khởi động là đủ, trong nước khao khát đột phá ở phương diện này từ lâu, nói:

- Vậy là chỉ còn lại khúc xương khó gặm là vấn đề kỹ thuật và thiết bị.

- Vâng, rất khó gặm, nhưng dù sao phải thử mới biết được...

Trương Khác thầm nghĩ ít nhân chính phủ Singapore sẽ không cố tăng thêm chướng ngại làm khó dễ, phía bên TI chỉ có thể đưa vào kỹ thuật hạng hai hạng ba đã bị đào thải.

Ba giờ sáng mới rời chỗ ở của Diệp Trăn Dân, mưa vẫn còn chưa dừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận