Quan Lộ Thương Đồ

Trương Khác cũng có thể lý giải, nhưng lúc đầu nhóm người ở BBS ĐH Đông Hải có năng lực đều rất xuất chúng, tâm cao khí ngạo không thể tránh được.

Muốn tổ chức Hiệp hội sinh viên sáng nghiệp, Đỗ Phi đứng ra không được, lực ảnh hưởng quá nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ dụ được mấy tân sinh gia nhập. Nhưng không có nhân thủ lập tức khả dụng.

Mông Nhạc ở trong trường này đã hai năm, nếu chủ tịch Hội Sinh viên của Học viện Thương mại Quốc tế, lại là nòng cốt của Hội Sinh viên, cộng thêm năng lực giao tiếp cá nhân của hắn, năng lực tổ chức rất mạnh, hắn mới là nhân tuyển thích hợp nhất lúc này đứng ra tổ chức hiệp hội sáng nghiệp.

- Có thể lấy danh nghĩa của Vườn Sồi làm việc rồi.

Đỗ Phi cảm khái. Hắn chưa hề bởi vì việc tài chính mà lo lắng qua, nhưng cũng không nghĩ đến Trương Khác sẽ an bài tài chính từ trong quỹ đầu tư sáng nghiệp Vườn Sồi:

- Nhiều sự tình đều thuận lợi rồi, chắc hẳn thành lập một Hiệp hội sáng nghiệp cũng sẽ không có trở lực gì.

Đỗ Phi cầm lấy phần tài liệu trong tay Mông Nhạc, nói với Trương Khác:

- Nếu đã giao hạng mục cho tụi tao rồi, có phải cũng nhượng lại Thi Xuân Phong cho tụi tao không?

- Thi Xuân Phong lương một năm 200 ngàn cộng thêm hoa hồng, hiện tại tụi mày có thể sử dụng được không?


Trương Khác cười cười, y để Thi Xuân Phong trực tiếp gia nhập đoàn đội quản lý của Quỹ đầu tư mạo hiểm, phụ trách công tác phương diện ước định tổ chức kỹ thuật, nhân tài như vậy lúc này ném cho Đỗ Phi, ít nhiều có chút chà đạp:

- Có chuyện gì cần hỗ trợ thì trực tiếp liên hệ với hắn, hắn cũng sẽ không cự tuyệt đâu.

Đỗ Phi sờ sờ mũi, cười xấu hổ. Trước khi hắn kế hoạch cho tiệm Inte tìm hai quản lý, lương một năm chưa từng dự định vượt quá 20 ngàn. Hiện tại nếu muốn làm hiệp hội sáng nghiệp, thì phải đào móc tài nguyên nhân lực của ĐH Đông Hải, trong lòng hắn còn áp chế xuống phần dự toán này. Lương một năm cộng thêm 20 vạn hoa hồng, quả thật không phải hiện tại hắn có thể mời được.

- Được rồi, tao sẽ gọi điện thoại cho chị Triệu, hiện tại tụi mày có thể đến viên khu sáng nghiệp tìm chị ấy lấy hợp đồng đầu tư cùng giấy trao quyền...

Trương Khác vỗ tay một cái:

- Tao có thể giúp tụi mày đến đây thôi -- nói đi cũng phải nói lại, sau khi hiệp hội sáng nghiệp thành lập, có thể cho tao danh hiệu quản lý được không? Nói chung, sau này tụi mày muốn tổ chức hoạt động thú vị gì, không có một danh hiệu, cũng không tiện trà trộn vào, tụi mày nói đúng không?

- Yên tâm đi, tao sẽ không phá hư đại kế tán gái của mày đâu. Chỗ Đường Thanh, tao cũng giúp mày gạt không nói...

Đỗ Phi cười nói. Đột nhiên hắn nhớ tới một việc, liền nắm lấy cổ áo Mông Nhạc, nói:

- Trước đây mày cũng là thành viên của CLB Côn Trùng, vậy trong vũng bùn cũng nhất định có nick Pháp sư rồi?

- Đương nhiên rồi, nick của thành viên CLB Côn Trùng đều là côn trùng, nick đó của tao còn có level cao nhất đấy...

Mông Nhạc ra vẻ đắc ý nói.

- Vậy là tốt rồi.

Đỗ Phi kéo Mông Nhạc vào trong phòng, rồi mở máy tính lên:

- Mau, mau, lấy nick côn trùng của mày login vào, tao muốn đi đồ sát...

Hắn còn nhớ rõ mối hận bị Cách Cách Vu chém bảy lần.


Vưa login vào trùng hợp thấy Cách Cách Vu đang tung tăng ở trên bãi cỏ trước Bàn Nguyệt cung, Đỗ Phi điều khiển còn chưa thuần thục, liền kéo Mông Nhạc ngồi xuống, la to:

- Mau giết, giúp tao chém nó...

Tịch Nhược Lâm giật mình nhìn phụ đề màu xanh trên desktop: "Bạn bị Thanh Phong kiếm của con cọp che mặt đâm xuyên ngực, vết thương thấu xương..."

Nhớ tới tình cảnh trước đây con cọp che mặt cùng Cách cách vu ở trước Bàn Nguyệt cung nói chuyện, khi thấy trên màn hình desktop nhảy ra hàng chữ này, phản ứng trong sát na của cô là đang suy nghĩ account côn trùng của Mông Nhạc đã bị người khác hack rồi.

Nhưng ai lại hack được tài khoản không phải người bình thường có thể nhớ được của hắn, càng không cần nói yêu cầu phải có trí nhớ siêu quần mới có thể nhớ được password?

Màn hình desktop lại xuất hiện hàng phụ đề màu xanh: "Thanh Phong kiếm của con cọp che mặt liên tục đâm xuyên đầu bạn, bạn đã rơi vào trạng thái trọng thương máu chảy không ngừng, con cọp che mặt dữ tợn quay về bạn nở nụ cười..."

Nếu không phải lúc này Ngụy Đông Cường đẩy cửa đi vào văn phòng khóa, Tịch Nhược Lâm muốn chạy tới nắm lấy Mông Nhạc hỏi xem tới cùng là chuyện gì? Lúc này phòng máy tính trong trường còn rất ít, tìm người của CLB Côn Trùng là rất dễ có thể tìm được chỗ Mông Nhạc lên mạng.

Phụ đề xanh biếc tiếp tục hiện lên: "Bạn nằm chết trên bãi cỏ xanh tươi bao phủ bởi ánh trăng như nước ở trước Bàn Nguyệt cung, máu me đỏ lòm chảy vào hố, bị cỏ dày như nệm che lại..."

Đoạn văn tự miêu tả của vũng bùn còn là Mông Nhạc lúc trước viết ra, thấy được đoạn văn tự này dần dần hiện ra, Tịch Nhược Lâm có một loại cảm giác luống cuống, bị vứt bỏ.

Sáng sớm Đỗ Phi cùng Mông Nhạc đi tìm Triệu Tử Lâm lấy hợp đồng đầu tư cùng giấy trao quyền, có mấy thứ này, mới có thể tìm trường học thương lượng việc ủng hộ hiệp hội sáng nghiệp.


Trương Khác cũng không quản họ, chỉ phụ trách gọi điện thoại cho Triệu Tử Lâm nói chuyện này, bảo Triệu Tử Lâm phối hợp với họ là được.

Khi Đỗ Phi cùng Mông Nhạc còn đang ở trong KTX vùi đầu thảo luận phương án, Trương Khác nói với họ một câu:

- Giai đoạn trước không cần thiết tỉ mỉ quá, thành lập hiệp hội sáng nghiệp còn có thể tiếp thu ý kiến mọi người.

Trương Khác vừa nói xong liền chạy đến văn phòng khóa, xem có áp phích cần y viết hay không.

Buổi sáng không thấy Tạ Tử Gia, cũng không biết cô ta chạy long nhong đi đâu rồi, nhưng chắc có lẽ Tạ Tử Gia khó tránh khỏi có cảm giác đau đầu thôi -- Tạ Tử Gia không ở văn phòng khóa, Đỗ Phi lại lo việc của mình, chỉ còn thiếu nhân thủ biết viết chữ bút lông. Trương Khác vẫn phải sắn tay áo lao vào giúp một tay.

Không có chuyện khác, Trương Khác chạy tới chỗ Tịch Nhược Lâm lấy bản báo cáo quân huấn, nhìn ra được tâm tình của Tịch Nhược Lâm có chút bất thường. Cô không biết buổi trưa là Đỗ Phi lại dùng nick côn trùng của Mông Nhạc pk với cô, sau khi bị "về thành dưỡng sức" thì rất nhanh logout, cũng không biết trong lòng cô nghĩ thế nào.

Còn lại một tuần cuối cùng quân huấn sẽ kết thúc, các tân sinh ăn không ngồi rồi trong văn phòng khóa bởi vì các loại nguyên nhân không thể tham gia quân huấn có hơn 10 người, Trương Khác biết còn có rất nhiều người căn bản không đến văn phòng khóa báo danh.

Có được thẻ mượn sách, thời gian rảnh rỗi không cần phải lang thang ở văn phòng khóa nữa. Lại ngồi thêm vài phút, nói chuyện một lúc với Tiêu Xuân Minh, Trương Khác lại chạy đến phòng đọc sách.

Đến hoàng hôn, Trương Khác nhìn ánh mặt trời chiều lần thứ hai chiếu vào trang sách, cảm giác được hơi đói, ĐTDĐ rung lên, còn tưởng rằng Đỗ Phi tìm y ăn cơm tối, vội vàng xếp sách lên giá rồi đi ra phòng đọc nghe điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận