Quan Lộ Thương Đồ

- Thức thời đi, lúc này ai cũng phải né tránh y!

Trong xe truyền ra một tiếng thở dài nữa, khuôn mặt Chu Cẩn Tỳ xuất hiện trong ánh sáng mờ tối:

- Nhưng bọn chúng quá bắt mắt, khó tránh khỏi làm rất nhiều người khó chịu, chẳng phải thị trưởng Tiêu hôm nay không được khỏe đó sao, ha ha ha.

Nụ cười của ông ta không khỏi khiến người ta có cảm giác rờn rợn.

- Không làm lỡ thời gian Lâm tiểu thư báo cáo công tác với chủ nhiệm Cát nữa, cho tôi gửi lời hỏi thăm nhé, ở Kiến Nghiệp không tiện, có thời gian tôi sẽ lên Bắc Kinh bái phỏng ông ấy.

Chu Cẩn Tỳ xuống xe bắt tay Hồ Tôn Khánh, tiếp đó là Tạ Ý đi ra từ ghế phụ lái, tạm biệt xong đi vào trường.

- Cháu cũng đang nghiên cứu Cẩm Hồ phải không? Cẩm Hồ ngày nay đã bỏ Chính Thái lại rất xa rồi, mặc dù không muốn thừa nhận, song phải đối diện với nó.

Chu Cẩn Tỳ vừa đi vừa nói:

- Điều duy nhất chúng ta có thể làm là theo sát bước tiến của Cẩm Hồ, Cẩm Hồ muốn đi bước nào, cháu phải bước trước một bước.

- Hạng mục nhà máy tinh viên thì chúng ta không làm nổi; hạng mục di động cũng không thể lấy được giấy phép từ bưu điện. Bước tiến của Cẩm Hồ không phải ai cũng theo nổi, nói gì bước trước.

Tạ Ý lắc đầu:

- Phó thị trưởng Hồ ở Kiến Nghiệp là một người rất có địa vị, vậy mà vừa rồi chẳng phải còn ngồi trong xe không dám ra sao? Chẳng lẽ chỉ vì sợ người ta thấy đi cùng Lâm Tuyết.

- Cháu nhìn nhận thế nào về việc bao tiêu di động thay Tử Gia bày ra?

Chu Cẩn Tỳ không tiếp lời hắn mà chuyển sang chuyện khác, thấy Tạ Ý mím môi không nói, cười khẽ:


- Tên nhóc cháu thông minh lắm, nhưng chẳng lẽ cháu sợ chú bán đứng cháu hay sao?

- Xem ra có vẻ Tử Gia tìm được lỗ hổng.

Tạ Ý suy nghĩ một lát rồi nói:

- Ái Đạt định giá hai chiếc di động rất lạ, không bằng nói bọn họ cố ý ép ba công ty kia lộ ra lỗ hổng này. Nhưng cái giá linh kiện họ đưa ra rất cao, xem ra không muốn làm cái lỗ hỏng này quá lớn. Cẩm Hồ xem ra chưa đủ tự tin để trở thành nhà cung cấp linh kiện.

- Chú thường nói cháu mới là đứa có tầm nhìn nhất trong thế hệ các cháu mà.

Chu Cần Tỳ hỏi:

- Cháu nhìn thấu triệt như thế, vì sao không tranh trước bước đi này?

- Đi thế nào ạ?

- Cháu lại vờ hồ đồ rồi.

Chu Cẩn Tỳ quay đầu sang:

- Cháu có suy nghĩ, có tầm nhìn, nhưng lại thiếu quyết đoán, cháu không muốn nắm lấy cơ hội duy nhất này để vượt qua Cẩm Hồ sao?

Tạ Ý cúi đầu không nói.

Chiếc i19 của Cẩm Hồ đã khiến doanh nghiệp di động hải ngoại cảm thấy một chút uy hiếp, i08 mới là bước quan trọng để Cẩm Hồ tiến bước thành nhà cung cấp linh kiện.


Doanh nghiệp hải ngoại không thể bỏ qua sự uy hiếp của Cẩm Hồ, nhưng không thể vượt qua rào cản nhân lực, tài nguyên, thuế quan v..v..v.. Khiến Cẩm Hồ chiếm hết thị trường, điều duy nhất có thể làm là chuyển nhà máy lắp ráp vào trong nước.

Cách đơn giản nhất để chuyển nhà máy vào trong nước là gì? Liên doanh với doanh nghiệp trong nước.

Muốn đi được bước này, phải để doanh nghiệp hải ngoại cảm thấy uy hiếp của Cẩm Hồ?

- Làm thế chẳng phải dẫn sói vào nhà sao ạ?

Tạ Ý hỏi:

- Sai rồi, phải gọi là xua hổ nuốt sói.

- Làm thế chúng ta có lợi gì?

- Chưa làm sao biết không có lợi gì?

Giọng của Chu Cẩn Tỳ trở nên nghiêm khắc:

- Mẹ của Kiếm Nam đang làm cơ sở chế tạo điện tử ở tỉnh Giang Nam, nếu cháu quyết tâm làm, lo gì không có được lợi ích?

Tạ Ý không tiếp lời, hiện giờ chỉ có điện tử Gia Tín là có năng lực và công nghệ sản xuất linh kiện thay cho doanh nghiệp nước ngoài, bên bọn họ phải lấy nguồn lực hành chính ra hợp tác với Cát Minh Tín.

Chẳng trách Chu Cẩn Tỳ cấp thiết muốn móc nối quan hệ với Cát Kiến Đức như thế.

Có tin đồn phó thủ tướng Triệu Tể Đông muốn tiến hành phẫu thuật lớn với Quốc vụ viện, tách nghiệp vụ điện tín ra khỏi bộ bưu điện, cùng bộ điện tử thành lập bộ sản nghiệp thông tin, mọi người đều nói Cát Kiến Đức là nhân tuyển có sức cạnh tranh nhất.


Tin này thà tin có chứ không thể tin không, tóm lại ảnh hưởng của Cát Kiến Đức ở sản nghiệp thông tin điện tử là không thể xem thường.

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác đứng dưới tàng cây đối diện sân tennis, bên cạnh có một đôi nam nữ đang hôn hít chẳng biết ngại gì, y đang nghĩ sao Lâm Tuyết lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, nhìn bóng Chu Cẩn Tỳ và Tạ Ý, tuy nghe không rõ bọn họ nói gì, có điều lúc này mèo mả gặp gà đồng, không phải chuyện hay ho gì.

Cát Kiến Đức là người khiến Cẩm Hồ phải kiêng kỵ, việc thành lập bộ sản nghiệp thông tin hẳn không còn biến số nào nữa, nếu ông ta chiếm cứ được vị trí quan trọng trong đó, sau này Cẩm Hồ rất khó sống.

Trương Khác nhếch mép, vấn đề này nghĩ thôi đã thấy đau đầu rồi.

Đừng thấy Cẩm Hồ hiện phong quang vô hạn, song phía dưới nước cáo bao nhiêu bãi đá ngầm không ai rõ được, giống như Lâm Tuyết muốn chia một chén canh ở hành lang số, y cũng không thể ngăn cản.

Chu Cẩn Tỳ và Tạ Ý đã đi xa, sức tập trung kéo trở lại, nghe tiếng hôn hít chút chít bên cạnh, Trương Khác chịu không thấu không khí mờ ám này, chạy mất.

Chiếc xe ngoài cổng đã đi rồi, Trương Khác không nhìn thấy Hồ Tôn Khánh, nhưng không quan trọng nữa, y đã biết lực cản tới từ nơi nào.

Trương Khác đi ra đường, gọi điện cho Đỗ Phi xem hắn ở đâu.

Phương án vận hành và thiết kế quán nét được Đỗ Phi và Mông Nhạc làm ra Trương Khác còn chưa kịp quan tâm tới.

Hỏi rõ Đỗ Phi và Mông Nhạc vẫn còn ở đó, Trương Khác đi vào cửa hàng trong trường mua một ít đồ uống, đến nơi thấy cả đống người, Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thời Học Bân, Đổng Dược Hoa đều có mặt, cũng có Trần Phi Dung, Tịch Nhược Lâm, nhìn thấy cô gái chất phác thanh tú Thẩm Tiêu, Trương Khác hỏi:

- Bạn bị Đỗ Phi lừa tới đây khi nào vậy?

Thẩm Tiêu chỉ Thời Học Bân:

- Anh ấy bảo mình điền vào một cái đơn, nói có thể có tiền công, thế là bị hồ đồ kéo tới đây.

Gia cảnh của Thẩm Tiêu không tốt, phải nói là toàn bộ công nhân viên chức của lâm trường đều có lương rất thấp, cha cô Thẩm Ước lại là người rất liêm khiết, cho dù ở ngoài lâm trường mở quán cờ cũng vì hứng thú, chẳng thể tăng thêm thu nhập gia đình, ngược lại còn mất tiền vào đó.


Hứa Hồng Bá nhiều lần lâm trường làm việc, quan hệ với Thẩm Ước trở nên thân thiết, mỗi lần đi về đều mang theo thứ sơn trà thơm ngát kia.

Học phí của Thẩm Tiêu phải đi vay mượn, cô đúng là cần một công việc để ăn học, chuyện này chẳng cần phải nói, tin rằng chu đáo như Đỗ Phi sẽ có an bài ổn thỏa, công ty Sáng Hiệp và hiệp hội sáng nghiệp vốn hai mà là một, có thể cho thành viên cố định khoản lương tạm được.

Trương Khác ném túi đồ uống cho bọn họ chia nhau, cầm một *** bia và một *** nước ép, đưa cho Trần Phi Dung *** nước ép:

- Tưởng bạn ở phòng đọc sách chứ?

- Mình có thể tới đây chơi mà, vừa rồi còn đứng ở cửa sổ ngắm cảnh đêm đấy.

Trần Phi Dung cười nói:

- À.

Trương Khác hiểu ý giải thích qua loa thân phận của Lâm Tuyết:

- Đó là cô gái rất hung dữ, trước đó mình còn tưởng cô gái xinh đẹp nhất định có tâm linh thuần mỹ lệ, bạn bảo mình có thuần khiết quá không?

- Hi hi, bạn tưởng mình tin lời bạn nói à?

Trần Phi Dung cười khúc khích:

- Bạn thuần khiết lắm đấy! Quên nói với bạn, mình đổi bảy quả bóng mới trước túc xá rồi đấy.

Cực ít khi thấy được Trần Phi Dung có điệu bộ tinh nghịch này, cô như tỏa ra hơi thở thanh mát làm lòng người dễ chịu, Trương Khác giang tay ra làm bộ mặt bất lực:

- Ai bảo bạn nhận được ủy thác của Tiểu Thanh chứ.

Đỗ Phi và Mông Nhạc mang phương án đi tới, Trương Khác vỗ đầu nói:

- Thiếu chút nữa quên mình là một trong ba quản lý của Sáng Hiệp, Phi Dung, hay là bạn làm chức trách này cho mình nhé?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận