Quan Lộ Thương Đồ

Mùa hè năm nay lương Văn Giang đã tốt nghiệp đại học, chính thức chủ trì công tác ở Côn Đằng online, quan hệ với Vương Thái Linh cũng phát triển ổn định, ngày mai cha Vương Thái Linh cũng cùng bộ trưởng bưu điện Cảnh Trọng Dương và quan viên bộ bưu điện tới Hải Châu.

Vương Thái Linh cũng muốn tới Hải Châu chơi một chuyến, Lương Văn Giang nghĩ cùng cô tới Hải Châu cũng tốt, hôm kia gọi điện báo cho cha mẹ bị mẹ hắn mắng cho một trận, cha vợ tương lai của hắn cũng tới Hải Châu rồi, sao có thể bỏ mẹ vợ tương lai ở Bắc Kinh một mình? 

Lương Văn Giang bị mắng, vội vàng nghe lệnh đưa cả hai mẹ con Vương Thái Linh tới Hải Châu.

Hôm qua Lương Văn Giang vừa xuống máy bay thì Lương Cách Trân đi xe tới đón nói với hắn:

- Ba mẹ cháu cũng sắp lên máy bay rồi.

Thế là biến thành cuộc gặp mặt gia trưởng hai nhà.

Trương Khác biết mẹ mình là nhiệt tình với chuyện gia tộc nhất, sai người dọn dẹp nhà chú, lấy tám cho Vương Húc Sâm và Lương Quốc Thịnh ở.

Vừa rồi Trương Khác chỉ thấy Lương Văn Giang và Vương Thái Linh đi dạo loanh quanh, những người khác không thấy đâu nghe Vương Thái Linh hỏi liền đi tới giải thích:

- Nhiều người trộn lẫn tên công ty và thương hiệu làm một nhưng không biết khái niệm công ty là nhắm vào nhà phân phối, còn thương hiệu là nhắm thẳng vào thị trường... Thôi, chuyện này chán lắm. Chị dâu, đêm qua ngủ có quen không?

Vương Thái Linh gật đầu:

- Bắc Kinh gió cát nhiều, lại khô, mùa thu ở Hải Châu dễ chịu hơn nhiều.

Trương Khác còn định hàn huyên vài câu thì chẳng hiểu từ khi nào Trần Tĩnh đã xuất hiện ở bên cạnh.

- Ế, sao chẳng có chút tiếng động nào thế?

Trương Khác hết sức trịnh trọng giới thiệu:

- Trần tiểu thư, chủ tịch Cao Khoa Khoa Vương, ngôi sao mới chói lọi trên thương trường.


- Khác thiếu gia đang châm chọc tôi đây à?

Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười, bắt tay chào hỏi.

Lương Văn Giang, Vương Thái Linh tế nhị cáo từ đi chỗ khác.

Trương Khác thấy Trần Tĩnh mấp máy môi rồi lại thôi, nghiêm mặt nói:

- Có gì cô cứ nói đi, không phải là muốn quịt bữa cơm mời tôi đấy chứ? Không được đâu nhé, tôi mong đợi bữa cơm đó lắm đấy.

Trần Tĩnh phì cười, bị Trương Khác chọc một câu, cô thoải mái đi vào câu chuyện hơn:

- Tôi đang nghĩ, nên nghe anh nói tiếp về công ty và thương hiệu, hay bảo anh nói vì sao gọi chúng tôi là quân cờ.

- Ra là vấn đề đó

Trương Khác và Trần Tĩnh đi vào một góc vắng vẻ nói chuyện:

- Bất kể như thế nào bộ bưu điện cũng sẽ không chấp nhận quyền lực hành chính trong nghành nghiệp thông tin mà bọn họ lung đoạn đã lâu chia cho xí nghiệp dân doanh, tôi phải từ bỏ khống chế hiếp hội xúc tiến kỹ thuật, đôi khi phải thức thời. Đương nhiên tôi cũng không muốn bộ bưu điện hay bộ điện tử giữ tiếng nói trong hiệp hội, cách duy nhất là lợi dụng mâu thuẫn giữa hai bộ, nên mang Cao Khoa Khoa vương rồi.

Trương Khác chủ yếu sợ bộ bưu điện và bộ điện tử năm sau sát nhập thành bộ thông tin, lúc đó khó không cho bọn họ một quyền bỏ phiếu, thêm vào ba công ty kia quy về một bộ, chẳng phải thành bộ thông tin nắm hiệp hội rồi sao?

Kết cục như vậy việc làm của Trương Khác còn có ý nghĩa gì nữa.

Trong mắt rất nhiều người, Cao Khoa Khoa Vương một bước lên trời có chút khó hiểu, nhưng cũng có rất nhiều người liệt Cao Khoa Khoa Vương vào bộ bưu điện, là cái lá che xấu hổ của bộ bưu điện, nên mới kiếm cho họ một phiếu, bộ bưu điện cũng không tin Cao Khoa Khoa Vương trong thời gian ngắn có thể vượt ra ngoài sự kiểm soát của mình.

Chính vì thế Cao Khoa Khoa Vương đột nhiên vụt sáng.

~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~


Một mặt tường của phòng trừng bày sản phẩm dùng máy chiếu không ngừng chiếu những hình ảnh quảng cáo mang đủ loại phong cách mà Cẩm Hồ chế tác tuyên truyền trong suốt hơn hai năm qua.

Trần Tĩnh thích nhất là loạt quảng cáo lấy bối cảnh phố cổ Sa Điền, ngỏ nhỏ, đá lát phủ rêu, viện tường loang lổ, nước chảy róc rách, cầu đá cong cong, mưa xuân lất phất...

Nhìn mỹ cảnh say lòng đó, Trần Tĩnh mơ mộng nói:

- Năm ngoái trước khi tới Hải Châu, không ngờ Hải Châu lại đẹp đến thế... Thêm mười hai mươi năm nữa, thành phố bị bê tông cốt thép chiếm cứ, khắp đường phố xe cộ hối hả qua lại, có một chỗ yêu bình như thế chờ đợi, chắc chắn mọi mỏi mệt trong ngày sẽ bị quét sạch.

Trương Khác mỉm cười, tay đút trong chiếc áo khoác màu xanh lam, trông giống như một học sinh tình cờ đi ngang qua đứng lại ngắm ngía vậy:

- Đó chẳng phải là chuyện đơn giản, khai phát thương nghiệp và bảo tổn nguyên dạng kiến trúc vốn rất khó cân bằng, cho dù có giữ nguyên kiến trúc, nhưng nếu biến thành chốn kinh doanh đèn xanh đèn đỏ lập lòe thì cũng chẳng có ý nghĩa.

- Ừ, đúng là như vậy.

Trần Tĩnh thở dài:

- Có điều giữ được kiến trúc này cũng là nỗ lực rất lớn rồi.

Trần Tĩnh rất có cảm tình với kiến trúc cổ Sa Điền, cô tới Hải Châu được một năm rồi, cho nên cũng hiểu nguyên cớ quần thể kiến trúc Đông Sa Điền giữ lại được là do đâu.

Một năm qua số lần cô và Trương Khác gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi lần cô đơn có thích đi dạo trên con ngõ rải đá xanh Đông Sa Điền, từ đó hiểu được một góc trong sáng chất phác thậm chí là ngốc nghếch trong trái tim của nam nhân thần bí đó.

Đổi lại là người khác có điều kiện tương đương, mặc dù cảm thấy quần thể kiến trúc này bị tháo dỡ là hết sức đáng tiếc, nhưng chẳng tốn công sức để làm gì giữ nó lại, vậy mà y vào thời đầu Cẩm Hồ khởi bộ tài chính thiếu thốn, lại bấp chấp chi phí đầu tư khoản loán vào đây giữ cho quần thể kiến trúc cổ ấy không bị rơi vào vận mệnh bị phá bỏ.

Trương Khác nhìn đôi mắt đẹp của Trần Tĩnh, tựa hồ đang nhìn về chốn xa xăm nào đó, không hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng nói tới Sa Điền, lòng y cũng rất nhiều cảm xúc:

- Muốn mười hai mươi năm nữa còn giữ được con phố cổ u tĩnh này, cho dù khai phát du lịch cũng phải hết sức kiềm chế, nói chung không dễ dàng gì.


- Đúng thế.

Trần Tĩnh khoanh tay trước ngực, một tay chống lấy cằm, lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, đôi mắt trong veo chuyển sang nhìn Trương Khác.

Lúc này Lương Văn Giang và Vương Thái Linh đi tới nói bọn họ phải đi trước, mẹ Trương Khác và rất nhiều người khác đang đợi họ.

Lúc này người người trong phòng trưng bầy cũng dần tản đi, nhìn ánh tịch dương từ ngoài đã trải lên sàn nhà, Trần Tĩnh nhớ tới chuyện mời ăn cơm:

- Còn nhớ định mời anh ăn cơm cảm tạ, nhưng mấy ngày liền không có cơ hội gặp anh, hôm nay anh có rảnh không?

- Tôi thì rảnh rỗi thôi, có điều cô hình như có hơi chút mệt mỏi đó, làm một phụ nữ thành đành thật không dễ dàng gì, hay là tranh thủ về ngủ một giấc đi.

Trương Khác quan tâm nói, trông Trần Tĩnh có vẻ tiều tụy, song lại thêm phần quyến rũ khiến nam nhân sinh lòng thương hương tiếc ngọc.

- Hứ, chẳng phải tại anh hay sao.

Trần Tĩnh oán giận nói, độ nhiên cảm thấy nói vậy có chút ý vị giống làm nũng với tình nhân, trong lòng xấu hổ, lại nói:

- Có điều về cũng chẳng ngủ nổi, thế nào cũng có việc phải chạy đi, không bằng mời anh một bữa cơm, coi như lấy cớ làm biếng.

- Vậy tốt rồi, con người tôi thực ra rất rảnh rang, nếu cô không mời tôi ăn cơm, tôi còn phải tìm chỗ đốt thời gian.

Trương Khác giang tay ra:

- Cô chắn giúp tôi nhé, tôi chắc chắn bị mẹ tôi kéo đi làm cu li, mấy ngày này gia trưởng hai bên nhà anh họ tôi và bạn gái gặp nhau ở Hải Châu, mẹ tôi lại hết sức nhiệt tình.

Trần Tĩnh cũng vừa làm xong việc đi qua chỗ này, liền vào xem, đi cùng với cô còn có một giám đốc, một quản lý tài vụ và nhân viên phương diện hành chính nhân lực từa tập đoàn Đại Nhã sang.

Đỗ ở dưới tòa nhà không phải chiếc BMW đỏ mà là chiếc Ford đen, Trần Tĩnh bảo lái xe đưa những nhân viên kia về trước, cô vào xe Trương Khác, ăn cơm tối xong về chỗ ở trong tòa nhà Phủ Thiên cũng không tốn mấy bước chân.

Xe của Trương Khác ở Hải Châu vẫn là món quà sinh nhật của Tạ Vãn Tình, chiếc Volvo S40 xám bạc, mặc dù không cao cấp lắm, nhưng mang biển F12345 cũng đủ nổi bật rồi.

Ở khu vực ngõ Đan Tỉnh, ngoại trừ Bát Cẩm Trân ra còn có mấy quán ăn không tệ, có xu thể thành một nơi tập trung nghiệp ẩm thực khác ngoải trung tâm ẩm thực cầu Tứ Phượng, còn khu kiến trúc mới phía tây sau khi xây lên xong lại chẳng có mấy nhà đầu tư để ý tới.

Trương Khác và Trần Tĩnh tới một quán ăn tây, ngồi xuống bên cửa sổ.


Ánh hoàng hôn ngả dần sang sắc tối, tiếng nhạc du dương, tạo nên một không khí nhẹ nhàng đầm ấm, Trương Khác đột nhiên nhận ra, chỗ này quá thích hợp cho đôi tình nhân hẹn hò, ngẩng đầu lên nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cởi áo khác ra đặt sang một bên, cô mặc chiếc áo len nhạt bỏ sát người, Trần Tĩnh hết sức đầy đặn nhưng vòng eo nhỏ nhắn thon gọn tạo thành cơ thể mỹ miều tuyệt hảo, đương nhiên bắt mắt nhất là bầu ngực căng tròn ngạo nghễ, chiếc áo len bị đội lên hình thành đường cong hoàn mỹ, tưởng chừng dùng mắt cũng có thể cảm nhận được sức đàn hồi ghê gớm của nó, Trương Khác nuốt nước bọt, cố kiềm chế kích động muốn đưa tay sờ thử.

Trần Tinh cỏ chút mệt mỏi, nhưng dung nhan tinh tế mỹ lệ chẳng sụt giảm chút vào, ánh mắt Trương Khác dõi theo từng hành động nhỏ của cô, nhìn cô hơi kéo ống tay áo lên, nhìn ra được khuôn mặt của cô mang một vẻ đẹp cô đơn khó diễn tả bằng lời, cô đơn mà ưu nhã.

- Nhìn gì thế?

Trần Tĩnh chọn món xong, trả thực đơn cho phục vụ, cô luôn biết Trương Khác chăm chú nhìn mình, nhưng ánh mắt đó lúc này trong vắt chứ không phải như lúc nãy hau háu nhằm vào ngực mình, dù lúc đó trong lòng cô cũng không có chút bài xích nào, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, đưa tay ra xua trước mặt mình:

- Có gì đẹp mà nhìn?

- Còn gì đẹp hơn nữa để nhìn sao?

Trương Khác không rời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, nói một cách tự nhiên chân thành:

-...

Trần Tĩnh cảm nhận rõ ràng một chỗ yếu đuối nào đó trong lòng bị làm xúc động rồi, chẳng lẽ mắng y lỗ mãng sao? Cố điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười che dấu:

- Anh luôn lấy lòng các cô gái như vậy à?

- À, chỉ thuận miệng nói thôi, sự thực là thế mà, không phải tôi muốn lấy lòng cô đâu nhé.

Trương Khác biết điểm dừng, gọi một suất tôm nướng cùng bò bít tết.

Tới lúc ăn cơm lại hết sức nghiêm túc bàn luận chuyện thương nghiệp, lúc ở phòng trưng bày, được nghe Trương Khác nói về khái niệm công ty và thương hiệu, liền lấy ra thành đề tài đàm luận.

Hai năm qua Trần Tĩnh rất muốn đem những lý luận tiên tiến học được ở nước ngoài dùng ở trong nước, nhưng giờ cô đã nhận ra đó là một sự nghiệp đầy sáng tạo và thách thức, nghiêm túc trao đổi mới phát hiện Trương Khác không chỉ có sự nhạy bén với thị trường, mà nghiên cứu vận thành thị trường cũng có nghiên cứu sâu sắc.

- Sớm biết như thế đã chẳng cần du học nữa, bái anh làm thầy cho xong.

Trần Tĩnh gọi phục vụ tới thanh toán xong rồi đùa với Trương Khác, trước đó vốn định ăn tối xong về ngủ, nhưng vừa rồi ở quán ăn nói chuyện rất lâu, càng nói càng hợp ý, quan trọng hơn nữa là trước giờ chưa có ai chịu nghe cô nói một cách nghiêm túc như thế, đặc biệt là nam nhân có địa vị, cảm giác được thừa nhận làm cô hết sức hứng phấn, tới lúc này vẫn chưa hết hứng, vẫn cứ muốn giải bày với Trương Khác nhiều hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận