Quan Lộ Thương Đồ

Cảnh Trọng Dương cao lớn, là hán tử phương bắc điển hình, truyền thông trong nước viết bài chuyên đề về nhân vật chính trị trong nước rất ít, chỉ có thể suy đoán tính cách ông ta từ hoạt động của bộ bưu điện mấy năm qua.

Ông ta là người cổ hủ, ngoan cố, ủng hộ kiên định tư duy kinh doanh lũng đoạn, không chỉ nghiêm khắc hạn chế doanh nghiệp ngoại, xí nghiệp tư nhân trong nước, mà ngay cả doanh nghiệp các bộ nghành khác ông ta cũng chống đối, còn chẳng ngại vì thế mà trở mặt với bộ công nghiệp điện tử.

Từ đó đủ biết ông ta không ưa gì Cẩm Hồ.

Trương Khác cũng chẳng ưa gì ông ta.

Mặc dù không thích, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra hết sức thân thiết, tới ngay cả lúc chào hỏi Lý Viễn Hồ, La Quân vẫn thân thiết nắm chặt tay Cảnh Trọng Dương.

Diêu Văn Thịnh thời công tác ở bộ bưu điện đã biết không được Cảnh Trọng Dương ưa gì, nên không tới, đứng đằng xa xem Trương Khác biểu diễn, lắc đầu với Trần Tĩnh:

- Tên này thật hết nói.

Trần Tĩnh nhìn thấy Trương Khác lại đưa tay ra nắm chặt tay Lý Viễn Hồ thì không nhịn được cười, người càng xa lạ y lại càng tỏ ra thân thiết.

Lý Viễn Hồ cũng nắm chặt tay Trương Khác:

- Cẩm Hồ chỉ có duy nhất một điều không hay là làm gì cũng không nói trước, làm mọi người đến khổ...

Mặt tươi cười, không hề có ý trách móc, song nghĩ ông ta không hề trách móc là nhầm.

Câu này quan trọng là phải xem nghe thế nào, người nghe tư cách ra sao, Trương Khác coi nó là câu đùa thì nó chỉ như câu nói đùa, còn người khác nghe câu này, e cả ngày thấp thỏm bất an.


Trương Khác cười khổ nói:

- Chỉ là ý tưởng đột xuất, khi đó tôi phấn khích lên, kích động vỗ đầu một cái là quyết định làm như thế, sau này nghĩ lại hơi hối hận, nhưng lời nói trước giới truyền thông rồi, đành liều đi tới, may mà được bộ và tỉnh ra sức hỗ trợ.

Vậy là câu nói đùa thực sự thành câu nói đùa, thái độ của Trương Khác thể hiện làm mọi người đều vui, ít nhất bề ngoài và hiện thời là thế.

Lý Viễn Hồ, Cảnh Trọng Dương, La Quân là tiêu điểm chú ý, không biết bao nhiêu quan viên chạy tới lấy lòng, Cẩm Hồ không cần phải làm nhân vật chính, hàn huyên vài câu Trương Khác cùng Trần Tín Sinh, Tôn Thượng Nghĩa đi vào trong góc nói chuyện, không cướp phong quang của người khác:

- Thuận đường xuôi gió chứ hả?

- Cũng tạm.

Trần Tín Sinh gật đầu:

- Tôi còn dẫn người tới Hải Châu cảm thụ không khí đại hội nhà phân phối ngày mai, cậu có thời gian gặp mặt một chút không?

Trần Tín Sinh nửa tháng trước bay sang Mỹ, một mặt thương thảo với TI việc công khai kỹ thuật di động, chuyện này không chỉ muốn được TI chấp thuận, còn mong TI tích cực tham gia, dù sao nó cực kỳ có cho việc mở rộng thị trường của TI.

Ngoài ra Trương Khác hi vọng được TI đầu tư vào nhà máy tinh viên, tránh sau này cạnh tranh trực tiếp với TI.

Một mục đích khác của Trần Tín Sinh là đưa một phần đội ngũ nghiên cứu của ESS tới trong nước công tác, mấy phòng thực nghiệm trọng yếu của Vườn Sồi cần chính thức khai trương rồi.


Những người này Trương Khác coi là báu vật gửi gắm sự quật khởi trong tương lai của Cẩm Hồ vào họ, liền bảo Tạ Vãn Tình:

- Chị Vãn Tình, em chuồn đây, chị ở lại cùng chị Thái thay em chặn đám người kia nhé.

Cẩm Hồ hôm nay không phải nhân vật chính, càng không thể nổi bật, phải tỏ ra khép mình, không có dã tâm khống chế hiệp hội mới được.

- Ừ.

Tạ Vãn Tình gật đầu.

Vương Duy Quân tinh mắt, thấy Trương Khác có ý định trốn giữa chừng, đi tới gọi lại:

- Sao sớm như vậy đã đi rồi?

- Bên công ty chúng tôi có khách cần phải tiếp, đành bảo cậu ấy đi một chuyến.

Tạ Vãn Tình mỉm cười giải thích thay cho Trương Khác.

Vương Duy Quân hiện toàn diện phụ trách công tác khu cao tân Kiến Nghiệp, cho nên nắm rõ quỹ tích quật khởi của Cẩm Hồ như lòng bàn tay, Tạ Vãn Tình thời gian qua chỉ tập trung tinh lực vào trường học, trước giờ cũng không hề có biểu hiện nổi bật nào, nhưng ông ta biết cô có tác dụng trọng yếu ở Cẩm Hồ.

Càng tiếp xúc với Trương Khác, càng hiểu tính lười biếng nhàn tản của Trương Khác, ông ta càng cảm nhận được có một cái bóng nữa còn âm thầm hơn của Trương Khác đứng đằng sau Cẩm Hồ, chỉ huy quản lý điều phối cả hệ thống vận hành trơn tru.


Có câu đằng sau một người đàn ông thành đạt luôn có bóng dáng một người phụ nữ, quả thực không sai chút nào, đương nhiên ông ta không biết quan hệ bí mật giữa hai bọn họ, chỉ biết tài sản Tạ Vãn Tình đã tích lũy tới mức độ khiến người ta trợn mắt há mồm, không biết ở trong nước có người phụ nữ nào giàu có hơn cô không?

~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Nhà khách nội thành đã chật kín rồi, Trần Tín Sinh an bài người ở khu nghỉ dưỡng Bắc Lộc Tượng Sơn của Thế Kỷ Cẩm Hồ.

- Samsung nghiên cứu rất thấu triệt về chúng ta, nếu còn muốn cho bọn họ bất ngờ thì chúng ta phải chú ý kín đáo hon.

Xe dừng lại, Trương Khác và Trần Tín Sinh đi xuống, vừa đi vừa nói:

- Cho dù là một thành viên của Cẩm Hồ tôi còn kinh ngạc với quyết tâm phát triển kỹ thuật của cậu nữa là, Samsung muốn nghiên cứu thấu triệt chúng ta thì khó lắm.

Trần Tín Sinh tự tin nói:

- Vì chúng ta đang đi trên con đường gian nan nhất.

- Nhưng anh cũng không thể phủ nhận, đây là con đường bằng phẳng sáng sủa nhất, phát triển tới một mức độ nhất định, anh sẽ phát hiện, con đường này bị hạn chế ít nhất, nhẹ nhàng nhất, quan trọng là thời gian đầu chúng ta phải cắn răng đi tới.

Tô Tân Đông và Đinh Hòe thấy bọn họ xuống xe, đi tới:

- Còn tưởng mọi người không thể đến sớm như thế, bên này ăm cơm trước rồi.

- Không sao, tùy tiện kiếm cho chúng tôi hai chỗ ngồi là được.

Trương Khác phất tay, tiếp tục chủ đề vừa rồi:


- Công tác bên ngoài phải làm, nhưng tôi coi trọng nhất là công tác nội bộ, một khi chúng ta sở hữu được nguồn lực kỹ thuật rồi, cho dù có những kẻ ngứa mắt với chúng ta cũng chẳng bóp cổ Cẩm Hồ được.

Trần Tín Sinh gật đầu, giống như hạng mục nhà máy tinh viên, tổng đầu tư lên tới chục tỷ, Việt Tú vì sao có tư cách chủ đạo hạng mục này? Không phải vì bọn họ có tiền, vì bọn họ khống chế nguồn lực quan trọng nhất như Liễu Chí Thành, Quach Tùng Duyên.

Đổi lại là hạng mục khác như chế tạo sắt thép, dù có quy mô đầu tư tương đương thì phía đầu tư lấy tiền bạc đi chủ đạo hạng mục cũng sẽ ở vào thế yếu rõ ràng.

Vừa rồi ở tiệc rượu Trương Khác có tư thái cao như thế, thoải mái rời đi giữa chừng nói cho cùng là vì phương thức phát triển của Cẩm Hồ ít phụ thuộc vào thể chế nhất.

Trương Khác không muốn Cẩm Hồ chịu quá nhiều ước thúc là chắc chắn, nhưng không phải cứ muốn là được.

- Những ngày qua tôi luôn suy nghĩ về vấn đề chướng ngại của thể chế, hai năm qua trong nước có xu thế chuyển hóa xí nghiệp dân doanh, các tập đoàn dân doanh lớn trong nước đều có khát vọng phát triển theo hướng công nghiệp hóa dầu, sắt thép. Ở lĩnh vực công nghiệp nhẹ, một số xí nghiệp đã gặp phải chướng ngại rồi, không dễ đột phá chút nào. Hơn nữa ngưỡng tiến vào nghành công nghiệp nhẹ không cao, cạnh tranh nhiều, chiến tranh giá cả liên miên.

Trương Khác phân tích:

- Nếu không có trở ngại thể chế, đầu tư vào sát thép, dầu mỏ nhẹ nhàng và kiếm lợi nhuận nhiều hơn con đường chúng ta nhiều. Nhưng ở lĩnh vực tài nguyên, năng lượng này, tư bản dân doanh chịu hạn chế quá nhiều, một chính sách hạ xuống là đủ cho anh cuống cuồng. Tới lúc đó đừng nói bộ trưởng, mà là ti trưởng, cục trưởng xuống, chúng ta cũng phải khom lưng uốn gối hầu hạ, các anh có muốn làm không? Tôi khuông muốn cúi đầu với đám bụng mỡ não phì đó... Còn ở lĩnh vực điện tử tiêu dùng, chỉ cần đối diện với người tiêu dùng, trở ngại chính sách không nhiều, xí nghiệp nhà nước cạnh tranh với chúng ta cũng không nhiều, nhưng doanh nghiệp ngoại cần cạnh tranh lại không thiếu, cùng lắm thì thua thôi, không cần phải sống hèn hạ luồn cúi.

Trần Tín Sinh cảm khái:

- Chẳng trách mà cậu coi những người hôm nay tới là báu vật.

Trương Khác cười gian, nói nhỏ:

- Hiện coi là báu vật, sau này mới dễ sai phái như gia súc, có câu khoa học kỹ thuật là sức sản xuất hàng đầu, tôi hi vọng đem năng lượng của bọn họ chuyển hóa thành sức sản xuất... Hắc hắc đó cũng chính là sự hiểm ác ngọt ngào của nhà tư bản.

Đám Trần Tín Sinh cười phá lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận