Quan Lộ Thương Đồ

Họ cũng không phải muốn tận lực chèn ép Cẩm Hồ -- ai cũng hiểu được ý nghĩa của Cẩm Hồ đối với tư tưởng hành lang số, nhưng các quan viên của phái bảo thủ trong nội bộ Chính phủ lại không thích thấy do Cẩm Hồ vẫn chủ đạo hướng đi của tư tưởng hành lang số.

Trương Khác tin tưởng kiến nghị mà Diêu Văn Thịnh vừa mới đề xuất cũng không nghĩ đến muốn bài xích Cẩm Hồ, nhưng sau khi đề xuất thị trưởng Tiêu Minh Kiến hoặc là những người khác đề xuất dị nghị, nhưng lại phải cẩn thận đối đãi.

- Cây to đón gió mà!

Diệp Kiến Bân bỏ đá xuống giếng, cười nói:

- Hiện tại mặt trên muốn dựa vào Cẩm Hồ để đảm nhiệm hạng mục Trung Tinh Vi Tâm. Điều này đối với họ cũng là việc không thể tránh được. Nhưng mà, ai hy vọng thấy được cuối cùng một quần sản nghiệp khổng lồ hình thành tại Kiến Nghiệp lại bị Cẩm Hồ khống chế?

- Ài.

Trương Khác ngồi ở góc, thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói:

- Tôi cũng không muốn tranh danh tiếng gì hết, nhưng cũng muốn các xí nghiệp thuộc Bộ Bưu điện, Bộ công nghiệp điện tử đi tranh mới được, chung quy không thể để cho Cẩm Hồ dừng lại chờ họ mà!


Tôn Tịnh Mông trợn tròn mắt nghi hoặc nhìn bọn Trương Khác:

- Yêu cầu phức tạp như thế sao? Không phải là Cẩm Hồ không làm việc thương thiên hại lý gì sao?

Diệp Kiến Bân lặng lẽ cười, năm nay Cẩm Hồ quá đủ huênh hoang, nếu thật sự làm ra việc thương thiên hại lý, sớm đã có người nhảy ra nắm lấy nhược điểm rồi.

- Đây là vấn đề của hình thái ý thức, không nên chỉ nhìn vào một hai câu nói hàm hồ trên sách báo, muốn đột phá hạn chế của một hai câu nói này cũng không phải là chuyện đơn giản gì...

Trương Khác giải thích:

- Nói đến lần này đi, Liên Tín đã chiếm được lợi, nhưng họ vẫn sẽ cảm thấy đã đánh mất thể diện. Loại sự tình này, bảo tôi nói thế nào mới tốt đây?

Diêu Văn Thịnh cười nói:

- Vậy ngày hôm nay cứ tính là tôi với cậu trao đổi tin tức rồi, dẫn dắt nhân viên lưu học hải ngoại đến Kiến Nghiệp làm sáng nghiệp, trong thành phố hình thành ý kiến cuối cùng, còn muốn hy vọng Cẩm Hồ có thể tham dự vào. Nhưng sẽ do trong thành phố đứng ra chủ đạo, khu cao tân cũng chỉ là hiệp trợ, sẽ kéo theo một số xí nghiệp nổi danh khác cùng tham gia...

Trương Khác bất đắc dĩ nở nụ cười, nói với Diêu Văn Thịnh:

- Tôi vẫn là câu nói đó, chỉ cầu làm công tác cho đến nơi, về phần áp dụng hình thức gì, có cần làm náo động hay không, đều không có gì đáng kể...

Ăn xong cơm trưa trong nhà hàng Thẩm Ký, Diêu Văn Thịnh còn muốn chạy về khu cao tân ờ bờ Giang Bắc, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân không có việc gì, đi dạo ở ngõ Học Phủ, Tôn Tịnh Mông cũng không có sự tình quan trong gì muốn làm, liền đi theo sau họ.

Trương Khác nói với Diệp Kiến Bân:

- Thị trưởng Tiêu bắt đầu sôi nổi, Cẩm Hồ sẽ bị kẹp ở giữa...


La Quân ngay từ đầu mượn Cẩm Hồ đi chèn ép Tiêu Minh Kiến, không quản Tiêu Minh Kiến là người chính trực vô tư cỡ nào, đối với Cẩm Hồ tuyệt sẽ không có hảo cảm gì, có thể còn sẽ chuyển dời oán hận của hắn đối với La Quân lên đầu Cẩm Hồ. Không quản thấy thế nào, đoạn thời gian phía trước Cẩm Hồ đều như sắm vai nhân vật vẽ đường cho hươu chạy.

Diệp Kiến Bân mỉm cười nói:

- Cẩm Hồ coi như là thâm căn cố đế rồi, còn sợ một cá nhân nào đó hay sao?

- Nói là nói như vậy, nhưng tôi vẫn sợ La Quân đột nhiên thăng chức...Nghìn năm nay, trong quan hệ giữa quan và thương, lúc nào thương nhân chiếm chủ động qua chưa?

Trương Khác hỏi Diệp Kiến Bân:

- Ngày hôm qua tôi còn cùng người khác thảo luận vấn đề tầm nhìn xa của xí nghiệp, cái gọi là vua nào triều thần nấy, quan gia là thiên tử, thương nhân là thần, làm sao để cho thương nhân đi làm bố cục có tầm nhìn xa?

Diệp Kiến Bân nghe xong rất có cảm xúc, hoàn cảnh kinh tế quốc nội quả thật có tệ nạn như vậy, hắn cười ôm chầm lấy vai Trương Khác:

- Đừng ở chỗ này than ngắn thở dài nữa, chúng ta cũng không phải đang làm xã hội kinh tế học, chỉ cần thời gian của chúng ta không có trở ngại thì sẽ ổn thôi...

Phía sau điện Thịnh Hâm Hoàn Cầu có Diệp gia chống lưng, trong ngành điện gia dụng mới phát này, Thịnh Hâm đã là người mở đường, cũng là người lĩnh quân, đương nhiên sẽ không có trở ngại. Mục tiêu năm nay là số cửa hàng phải đạt đến 30, trong đó cửa hàng có quy mô như Kỳ Hạm phải đạt được 10. Đương nhiên rồi, ngày sau Cẩm Hồ cũng không có trở ngại gì, cho dù Tiêu Minh Kiến lập tức thay thế La Quân đảm nhiệm bí thư Thành ủy Kiến Nghiệp, cũng cùng lắm thì khép mình một chút mà thôi, song có thể sẽ hạn chế sự phát triển của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp.


Đương nhiên, Tiêu Minh Kiến một lần nữa sôi nổi trở lại, đối với sự phát triển của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp cũng đã có điều hạn chế. Nhớ tới Thế Kỷ Cẩm Hồ, Trương Khác nhớ tới hai ngày nữa Thế Kỷ Cẩm Hồ sẽ tại Kiến Nghiệp tổ chức hội đồng quản trị. Hứa Tư cũng sẽ đến Kiến Nghiệp. Nghĩ đến Hứa Tư, tâm tư của Trương Khác liền có chút bay bổng trong ánh nắng buổi trưa đầu mùa đông.

Công trình kì I của Vườn Sồi đã đến giai đoạn kết thúc, công trình kì II cho dù lập tức khởi công cũng sẽ không quá cấp bách, nhất định phải kiến thành trong nửa năm. Mượn công trình kì I của Vườn Sồi, tập đoàn địa ốc của Thế Kỷ Cẩm Hồ thoáng cái nhảy đến thị trường bất động sản của TP.Kiến Nghiệp, công trình kì I của Vườn Sồi tiến nhập vĩ thanh, trải qua công trình kì I huấn luyện, Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng đã đến thời gian thi triển quyền cước tại TP.Kiến Nghiệp rồi.

Quy mô bất động sản thương nghiệp của TP.Kiến Nghiệp to lớn hơn của TP.Hải Châu, kiến thiết nhà thương phẩm, TP. Hải Châu vẫn chỉ có một hai nơi, thị trường nhà thương phẩm của bản thân TP.Kiến Nghiệp cũng rất khổng lồ. Những năm 90, thị trường nhà thương phẩm của quốc nội chủ yếu tập trung tại thành phố lớn.

Mặt khác, TP.Kiến Nghiệp đã ở trước tháng 10 tiên phong triển khai công tác thí điểm cải cách chế độ phân phối nhà ở phúc lợi của công nhân viên chức, là một trong những thành phố sớm nhất trong toàn quốc tiến hành cải cách nhà ở. Mặt khác, Kiến Nghiệp lại chính thức khởi động kế hoạch tư tưởng hành lang số, bên trong khu vực quy hoạch tương quan, yêu cầu kiến thiết hàng loạt cao ốc văn phòng, nhà thương phẩm, nhà thương nghiệp. Yêu cầu của thị trường rất mạnh.

Công trình kì I của Vườn Sồi còn chưa hoàn toàn kết thúc, Thiệu Chí Cương liền vội vã tổ chức hội nghị ban giám đốc, đương nhiên không phải là muốn ăn mừng vì công trình kì I thuận lợi kết thúc, tự nhiên là muốn trù định chiến lược phát triển của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp.

Trương Khác cùng tập đoàn địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ không có quan hệ trực tiếp gì, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn ngồi yên không quản, chú ba, Hứa Tư đều là đại cổ đông, lúc trước họ chết sống kéo Hứa Tư nhập bọn, không phải là tính toán mình như thế sao? Trương Khác cũng tự nguyện quàng cái sợi dây này lên cổ.

Tiêu Minh Kiến ngoài ý muốn bắt đầu sôi nổi, Hồ Tôn Khánh cũng sẽ không tình nguyện tịch mịch, điều này đối với Thế Kỷ Cẩm Hồ mà nói cần phải là một nhân tố bất lợi. Trương Khác suy nghĩ như thế, nhìn Diệp Kiến Bân, lại nở nụ cười, Diệp gia cũng là đại cổ đông của Thế Kỷ Cẩm Hồ, bản thân tự nhiên đi lo lắng thay họ chuyện này để làm gì? Cùng lắm thì binh tới tướng ngăn, nước lên đập chặn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận