Quan Lộ Thương Đồ

Tần Cương nghe thế không biết phải nói ra làm sao nữa.

Hiệp hội sinh viên sáng nghiệp đang hoạt động rất tốt, chuyện học viện thương mại quốc tế tổ chức kỳ nghỉ xuống nông thôn lấy kinh nghiệm thực tiến còn do Đỗ Phi thông qua Sáng Hiệp cung cấp kinh phí, Cung Như Xuân chuẩn bị lấy danh nghĩa đoàn trường khen thưởng, vừa rồi còn thảo luận xem có nên thưởng cho ba người sáng lập là Đỗ Phi, Trương Khác, Mông Nhạc hay không, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.

Tần Cương nghĩ hẳn là đoàn trường đã viết cả tên Trương Khác lên giấy khen rồi cũng nên, toát mồ hôi lạnh, nghĩ phải khẩn cấp gọi điện cho Cung Như Xuân, nếu không vừa khen vừa thưởng công bố một lúc thì mọi người không xuống thang nổi.

Thôi Quốc Hằng là người thực sự sợ hãi, nghĩ không ra vì sao bình thường Ngụy Đông Cường rất khôn ngoan, sao lại không hiểu chừng mực như thế.

Nghĩ Ngụy Đông Cường nhất định lúc này không chịu ngoan ngoãn ngồi tại văn phòng khóa, Thôi Quốc Hằng tìm kiếm số máy nhắn tin của Ngụy Đông Cường.

Một lúc sau có điện thoại gọi tới, Ngụy Đông Cường quên máy nhắn tin trên bàn làm việc, trợ lý chủ nhiệm nhìn thấy trên máy là số của viện trưởng liền gọi điện lại hỏi xảy ra chuyện gì, Thôi Quốc Hằng đành nén giận bảo trợ lý chủ nhiệm kia lập tức đi tìm Ngụy Đông Cường.

- Hay là tôi đi tìm hiểu tình hình cụ thể ra sao?

Tần Cương cẩn thận hỏi:

- Không cần.

Thôi Quốc Hằng lắc đầu:

- Có phải gian lận hay không không phải quan trọng trong sự kiện này, hai giám thị phòng thi đều đã nói là tình tiết không nghiêm trọng, cảnh cáo miệng là được. Hai bài thi không hoàn toàn giống nhau, mà cho dù tình tiết có thực sự nghiêm trọng như lời hắn nói thì cũng phải thông báo cho viện trước chứ.


Tần Cương thấy Thôi Quốc Hằng cũng muốn đem chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, nên không đi tìm hiểu tình hình để giải vây cho Trương Khác nữa, ngồi đợi Ngụy Đông Cường tới.

Ở viện thương mại quốc tế, Thôi Quốc Hằng có quyền uy tuyệt đối, chuyện hắn bào lảm là phải làm đến nơi đến chốn, Ngụy Đông Cường rất nhanh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới.

Thôi Quốc Hằng không tới mức chẳng có chút hàm dưỡng nào quát tháo Ngụy Đông Cường ngay, uống một ngụm trà, đặt chén xuống, nói:

- Tôi vừa nhận được điện thoại phòng giáo vụ, chuyện cụ thể ra sao cậu nói cho tôi biết đi.

Dù thế nào mặt vẫn có chút âm trầm.

Đừng nói là là hình thức xử phạt nghiêm trọng như "đuổi học, đình chỉ học tập" thậm chí là "cảnh cáo nghiêm trọng" cũng phải thông qua trao đổi với Thôi Quốc Hằng trước mới công bố được.

Ngụy Đông Cường không rõ thái độ của Thôi Quốc Hằng, cố gắng đẩy sự việc tới mức nghiêm trọng nhất có thể:

-... Bị tôi bắt tại chỗ, không những không hề có ý tới phòng giáo vụ nghiêm túc kiểm điểm. Còn nghênh ngang rời đi, nửa năm nay, chỉ riêng số lần bỏ học đã đủ đuổi học trực tiếp nó rồi, sự việc lần này có ảnh hưởng hết sức ác liệt, gây tác động xấu tới học sinh khác và danh tiếng bao năm của trường.

- Cho nên cậu kiến nghị phòng giáo vụ xử lý đuổi học.

Thôi Quốc Hằng đột nhiên vỗ bàn đánh rầm một cái:


- Ai cho cậu cái quyền kiến nghị phòng giáo vụ đuổi học cả Thẩm Tiêu.

Chén trà trên bàn rung rinh, trà bắn tung cả ra.

Tần Cương ngồi bên cạnh giật mình, đừng nói là Ngụy Đông Cường hồn siêu phách lạc, mặt xám như tro tàn, không dám lên tiếng giải thích cho chính bản thân.

Thôi Quốc Hằng lấy khăn ra, lau trà bắn lên áo, cũng nhân cơ hội này cho lửa giận lắng xuống, đứng lên đi mấy bước trong phòng, rồi đổi sang giọng khuyên nhủ nói:

- Tuổi trẻ ai chẳng phạm sai lầm? Có câu răn trước ngừa sau, chữa bệnh cứu người. Viện có thể phê bình giáo dục, chứ chẳng lẽ chỉ biết đuổi học cho sướng à, thường ngày tôi chỉ đạo các cậu làm công tác sinh viên ra sao? Đặc biệt là cô bé Thẩm Tiêu kia, thành tích tốt, nhiệt tình với bạn bè, gia cảnh không tốt, nhưng tích cực hướng tới. Cho dù có đúng như cậu nói là phối hợp cho Trương Khác nhìn trộm bài thi, thì cũng là nể tình bạn học mà làm thế thôi, tội có tới mức đuổi học, làm hỏng tương lai hứa hẹn của cô bé đó không? Mà tôi thấy tình hình không nghiêm trọng như cậu nói.

Tới đó không kìm được giận, giọng trở nên nghiêm khắc:

- Tiểu Thẩm, Tiểu Chu phụ trách giám thị, bọn họ mù cả hay sao? Không hiểu cậu nghĩ cái gì nữa.

Tần Cương cũng không hiểu Ngụy Đông Cường ngu thật hay giả ngu, một cô bé cả đạo đức lẫn học tập kiêm toàn như Thẩm Tiêu, khả năng chỉ vì nhất thời cả nể bạn bè mà phạm sai lầm nhỏ, cứ thế đuổi học người ta, khả năng hủy cả cuộc đời, nói kẻ xử phạt là ác độc cũng không phải quá.

Không biết Ngụy Đông Cường có nghĩ tới chuyện này không? Tần Cương ngồi đó không hề có chút thông cảm nào với Ngụy Đông Cường, mặc hắn bị Thôi Quốc Hằng quát mắng.


Ngụy Đông Cường mặt tái me tái mét, hắn không hiểu tại sao Thôi Quốc Hằng phản ứng mạnh như thế, nghiêm khắc như thế.

Thôi Quốc Hằng nhìn Ngụy Đông Cường, khuôn mặt này thường ngày rất được lòng hắn, giờ mới thấu bản chất giả dối giấu bên trong, cảm thấy ghét bỏ không chịu nổi:

- Chuyện này không cần cậu quản nữa, tôi và thầy Tần tới phòng giáo vụ xử lý, hai ngày nữa là trường nghỉ rồi, cậu làm việc của mình là được.

Rồi không muốn nghe thêm hắn nói gì, phất tay đuổi ra khỏi phòng.

Quát tháo Ngụy Đông Cường một hồi, xong chuyện đau đầu chưa thế mà xong, dù sao chuyện đã làm ầm lên học sinh, giám thị rồi cả phòng giáo vụ cũng biết, phải ăn nói ra sao đây? Đó là vẫn đề Thôi Quốc Hằng rất đau đầu.

Nói thực mỗi năm ĐH Đông Hải đều có không ít sinh viên đặc thù, danh sách có trong ngăn kéo Thôi Quốc Hằng, đối với những sinh viên này, thái độ của nhà trường là hi vọng chúng ít sinh sự trong trường, chỉ khi nào làm việc gì không thể che đậy nổi mới xử lý.

Giống như năm ngoái khoa môi trường có một sinh viên trước ngày tốt nghiệp quá phấn khích ăn chơi, làm cho phòng mình bị lửa thiêu trụi luôn, nhà trường cũng chỉ nghiên cứu rất lâu cuối cùng khai trừ học tịch, khai trừ xong lấy danh nghĩa tuyển sinh đặc biệt cho học nghiên cứu sinh.

Nói gì tới chuyện nhìn bài người khác.

Xã hội này là thế, Thôi Quốc Hằng còn tưởng Ngụy Đông Cường phải hiểu, không ngờ hắn uống nhầm thuốc ném cho mình một đống rầy rà.

Danh sách sinh viên đặc thù phòng giáo vụ cũng có, Lý Hồng Minh cũng có. Đương nhiên danh sách của Lý Hồng Minh chỉ thưa thớt vài người, cha Trương Khác chỉ là phó sở chắc chưa được vào danh sách của Lý Hồng Minh.

Thôi Quốc Hằng nhớ tới chuyện tháng 10, tranh chấp liên quan tới thành viên gia tộc Lý Hi Kiện, ngay tổng lãnh sự Hàn Quốc tới cuối cùng cũng phải để ba người Hàn Quốc nhận sai, Trương Khác gia cảnh liệu có thể đơn giản như trong hồ sơ sao?

Chuyện này không dễ xử lý, nếu là gian lận thi cử, xử phạt không thể quá nhẹ, nếu phạt nặng, một nhân vật lớn nào đó bọn họ không đối phó nổi trực tiếp tìm Lý Hồng Minh thì chẳng phải tự chuốc phiền vào thân hay sao?


Thôi Quốc Hằng đau đầu vô cùng.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- Cậu ta là tên đầu heo, cho dù bị đuổi học cả trăm lần cũng không oan, nhưng Ngụy Đông Cường nhắm vào bạn như thế thật quá đáng, Tiểu Tiêu bạn đừng lo, trường học không vô lý như vậy đâu.

Mọi người đều tập trung ở 1978, Đường Thanh kéo Thẩm Tiêu qua một bên an ủi.

- Này này, mình cũng là người bị hại, không biết đắc tội họ Ngụy thế nào...

Trương Khác ngồi xa xa, kêu oan:

Đường Thanh trừng mắt lên:

- Bạn còn có mặt mũi nói mình là người bị hại à?

Tôn Tĩnh Mông đang chuẩn bị nước uống cho mọi người, thấy Trương Khác trơ trẽn nói mình bị hại, cũng lườm y một cái:

- Đúng là bị đuổi học trăm lần cũng đáng.

Đường Thanh là cô bé ngoan không biết dùng quyền lực đặc thù, còn lo lắng bảo Lệnh Tiểu Yến:

- Chị Tiểu Yến, hay phiền chị tìm chị Lâm Băng nói đỡ với Ngụy Đông Cường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận