Quan Lộ Thương Đồ

Trương Khác tới Tân Vu là để nghỉ ngơi, cho nên sáng sớm tỉnh lại nghe tiếng mưa rơi tí tách, chẳng muốn rời giường, ngẩng đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ một lúc lại chui đầu vào chăn ngủ vùi.

Trong lúc mơ màng, cơ thể thơm ngát của Đường Thanh chui vào trong trăng, mái tóc dài đen bóng buông xõa, vài sợi chọc vào tai ngưa ngứa, mở mắt ra thấy dáng vẻ chưa ngủ đã Đường Thanh, cô nàng chỉ nhoẻn miệng cười ngọt nào với y, rúc vào trong lòng, chẳng mấy chốc đã ngủ say tít.

Trương Khác giương tai lên nghe ngóng một lúc, trừ tiếng mưa ra thì không thấy tiếng động gì khác, chắc cha mẹ tới đơn vị cả rồi, còn thím Vệ chắc chắn là không tới làm cơm sớm như thế.

Ôm lấy khuôn mặt trơn mịn như sứ của Đường Thanh, ghé tới cánh môi hồng ướt át cong lên vừa tinh nghịch vừa khả ái, say sưa hôn lên đó.

Đường Thanh hàng mi dài khẽ rung động, đợi tới khi Trương Khác muốn đưa lưỡi vào miệng mình mới mở mắt ra, hờn dỗi nói:

- Còn chưa đánh răng.

Đặt tay lên ngực Trương Khác đẩy y ra:

- Mình chị muốn ngủ trong lòng bạn thôi, không được thừa cơ bắt nạt mình....

Cái loại chuyện này càng chống cự càng khoái lạc, nghe tiếng kháng nghị như muỗi kêu của Đường Thanh, Trương Khác mặc cho cơ thể cô vặn vẹo như rắn, đưa lưỡi liếm nhẹ vào tai Đường Thanh, khiến người cô run lên khe khẽ, cánh môi đỏ mỏng hé ra phả hương thơm thanh thoát như lan luồn vào cánh mũi, mắt hơi lim dim mơ màng, làm tiểu yêu tinh thêm muốn phần dụ hoặc.

Máu trong người Trương Khác như sôi lên, ngừng thở áp lên đôi môi mọng ướt, luồn lưỡi vào khiêu khích cô, tay sốt ruột cởi y phục của Đường Thanh, không ngờ lưỡi bị Đường Thanh cắn lấy, Trương Khác hoảng hồn giơ tay không dám nhúc nhích, cả người ngã xuống đè lên người Đường Thanh.

Trò chơi vật lộn diễn ra một lúc, Đường Thanh đã chịu không nổi trước, xuân tình hoàn toàn bị khơi lên, cô ôm chặt lấy cổ y, đôi môi hồng khao khát tìm đầu lưỡi của Trương Khác, xuân tình thiếu nữ đã không còn gì kìm hãm nổi nữa.

Đường Thanh nhiệt tình như thế, Trương Khác sao có thể chịu thua kém, vừa đáp trả nụ hôn của Đường Thanh, tay trượt dần xuống, luồn vào áo ngủ, xoa bóp chán chê bờ mông cực kỳ đàn hồi đó, ngón tay tinh quái đưa vào khe thịt non mềm, Đường Thanh bị kích thích run lên, dòng suối ấm tuôn ra ào ạt, không ngờ cao trào đầu tiên đã tới rồi.

Vệ Lan và Địch Đan Thanh chín giờ tới nơi này, trước đó nhận được điện thoại của cha nói buổi trưa Giang Thượng Nguyên tới ăn cơm, Trương Khác không biết ông ta có chuyện gì, nhưng xem chừng không dễ thoát thân, liền bảo Đường Thanh cùng Địch Đan Thanh và Vệ Lan đi dạo phố.


Vụ án đê bao bị bóc trần, cái nhọt độc La Quy Nguyên bị trừ bỏ, Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước phải gánh tránh nhiệm nhất định.

Giang Thượng Nguyên biết rằng sĩ đồ của mình rất có khả năng phải chấm dứt ở Tân Vu rồi, nếu là quan viên khác rất có khả năng vì thể mà sa sút buông thả, trở nên sa đọa tha hóa, nhưng ông ta lại cho rằng mình có thể phóng tay làm gì đó cho thành phố này rồi, không còn quá e ngại những quy tắc ngầm nữa.

Hơn một năm qua, Giang Thượng Nguyên bắt đầu chỉnh đốn lề thói Tân Vu bằng bàn tay sắt, với quan viên tra ra vấn đề tuyệt đối không nương tay, cho dù không tra ra vấn đề, nhưng có qua lại mật thiết không rõ ràng với La Quy Nguyên, đều đá đít sang một góc ngồi uống tra đợi tra.

Chỉnh đốn trị án, thúc đẩy cải cách quốc xĩ, không ngại đắc tội với giai tầng lợi ích, khiến Tân Vu xuất hiện một diện mạo mới đầy hứa hẹn.

Trong các quan viên Tân Vu, Giang Thượng Nguyên là người biết thân phận của Trương Khác sớm nhất, cũng là người ủng hộ kiên định công tác của Trương Tri Hành ở Tân Vu nhất, so ra thì thị trưởng Lưu Tước tỏ ra lãnh đạm hơn nhiều.

Trương Tri Hành trong ba năm ngắn ngủi từ phó thư ký trưởng chính phủ nhảy tới chức phó thị trưởng thường vụ, tiến liền ba cấp, trong mắt người thường là sự thăng tiến kiểu tên lửa rồi.

Nghe tiếng xe đi vào sân, Trương Khác đi ra phòng khách, đứng ở bậc thềm đợi.

Trương Khác đã lâu lắm rồi chưa gặp Giang Thượng Nguyên, hai mai giờ đã xen lẫn rất nhiều tóc trắng rồi, rồi không đen bóng như lần đầu gặp nữa.

Giang Thượng Nguyên cũng quan sát Trương Khác, thấy y không hề cố ý đóng giả hoàn khố, mà ung dung nho nhã, mỉm cười với Trương Tri Hành:

- Có đứa con thế này, anh làm cha có thấy áp lực không?

- Nói chung là không được hưởng thụ niềm vui của bậc cha mẹ bình thường.

Trương Tri Hành lắc đầu thở dài.

Trương Khác cười, chủ động nói gì lúc này cũng không thích hợp, chào hỏi Giang Thượng Nguyên, mời vào phòng khách nói chuyện một lúc rồi cùng ăn cơm.


Giang Thượng Nguyên ở thành phố cấm uống rượu, nên bữa trưa không uống rượu, ông ta đích thân tới nhà bái phỏng đương nhiên là có ý đồ, đợi tới cuối bữa ăn nói:

- Cẩm Hồ phát triển thật nhanh chóng, mỗi lần xem tin tức có liên quan tới Cẩm Hồ trên đài báo, tôi đều cảm khái hồi lâu. Có một số chuyện tôi còn chưa trao đổi với cha cậu, nghe nói hôm qua cậu tới Tân Vu, tôi đã vội tới, cậu không thấy lão già này gây phiền phức đấy chứ?

- Sao thế được chứ ạ? Có một vài chuyện cháu muốn thỉnh giáo bác Giang còn không kịp ấy chứ.

- Mặc dù có yêu cầu gia quyến trực hệ của lãnh đạo đảng chính phủ tránh kinh doanh, nhưng không thể tránh vì phải tránh. Tôi nghĩ Cẩm Hồ đang thời khắc phát triển phải cố ý tránh Tân Vu, không chỉ bất tiện với Cẩm Hồ mà còn là tổn thất trực tiếp tới Tân Vu.. Về chính sách tôi có thể chạy tới chỗ bí thư Đào xin, không chỉ trên tỉnh, mà cả TW, đều phải nghĩ tới địa vị đặc thù của Cẩm Hồ trong nghành chứ.

Giang Thượng Nguyên nói rất chân thành tha thiết.

-...

Trương Khác không ngờ Giang Thượng Nguyên tới vì chuyện này.

Quy định né tránh kia là điều khoản mang tính nguyên tắc, không phải tuyệt đối không cho trường hợp đặc biệt.

Tập đoàn Chính Thái và và Gia Tín liên hợp xây dựng khu chế tạo điện tử chính là ví dụ đặc thù.

Chu Cẩn Du làm bí thư thành ủy Kim Sơn, mà Tạ Kiếm Nam lại nắm hơn 10% cổ phần của Chính Thái, chỗ né tránh duy nhất là Tạ Kiếm Nam không đại biểu Chính Thái trực tiếp tham gia xây dựng khu chế tạo điện tử, chuyện này không cho phép truyền thống đăng tin bừa bãi, trong nội bộ thế chế coi đây là chuyện bình thường.

Giống như Giang Thượng Nguyên nói, với địa vị ngày nay của Cẩm Hồ, muốn tới Tân Vu đầu tư, chỉ cần trình lên ban ngành chủ quản xin chính sách là vấn đề có thể giải quyết.

Giang Thượng Nguyên biết Tân Vu không đủ nguồn lực tiếp nhận hạng mục lớn, nhưng một số hạng mục phụ trợ thì Tân Vu còn có chút ưu thế, đặc biệt là đợi đường cao tốc Tân Vu - Kiến Nghiệp xây song, hai nơi cách nhau chưa tới 2 tiếng đi xe, tới sân bay quốc tế Kiến Nghiệp chỉ có tiếng rượu, liên hệ giữa Tân Vu – Kiến Nghiệp sẽ càng thêm chặt chẽ.


Cẩm Hồ chỉ cần tùy tiện đem một hạng mục phụ trợ tới Tân Vu là có thể đẩy thẳng các con số kinh tế của Tân Vu tăng vọt rồi.

Người khác chẳng thấy Tân Vu có điều kiện tiện lợi gì để tranh thủ Cẩm Hồ tới Tân Vu đầu tư, chẳng phải có Trương Tri Hành làm phó thị trưởng thường vụ tại Tân Vu sao? Đó chính là điều kiện tiện lợi.

Vì kinh tế Tân Vu tiến lên một bậc, Giang Thượng Nguyên đành mặt dầy tới cửa.

Trương Khác nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của Giang Thượng Nguyên, ánh mắt lại sáng lên như con hồ ly nhìn trúng con mồi, chỉ có thể nói:

- Mấy ngày ở Tân Vu cháu sẽ suy nghĩ chuyện này.

Trương Tri Hành lúc này không tiện nói gì, không thể giúp bên kia cũng không thể ép Trương Khác trả lời. Ăn cơm xong Giang Thượng Nguyên lại cùng Trương Tri Hành rời đi, ném lại vấn đề đau đầu cho Trương Khác.

Đám Đường Thanh đi dạo phố tới 4 giờ chiều mới về, xách một đống túi chiến lợi phẩm, hưng phấn chạy lên lầu, mua cả quà cho Trương Khác, gọi y tới xem, nhưng thấy Trương Khác ngồi trong thư phòng, cả người bị đống sách vở tư liệu vây kín.

Đường Thanh không hài lòng:

- Chẳng phải nói tới Tân Vu là để bản thân nghỉ ngơi, không hỏi không quan tâm tới bất kỳ chuyện gì sao?

Trương Khác bất lực cười khổ:

- Cho dù mình muốn nghỉ, người khác cũng cho mình nghỉ sao? Bạn nghĩ Giang Thượng Nguyên tới ăn trưa là có gì tốt đẹp à?

Trương Khác đem đề nghị của Giang Thượng Nguyên kể ra, Địch Đan Thanh nghe xong bình luận:

- Sau khi trừ đi được cái nhọt độc La Quy Nguyên, bí thư Giang đúng là làm được một số chuyện tốt thực sự cho Tân Vu, phó thị trưởng Trương cũng có công lao không thể phủ nhận.

Trương Khác chống bàn đứng dậy, lúc này mấy cảm thấy lưng ngồi cả chiều tê nhức hết, cười trêu:

- Ba tôi có ở đây đâu, chị vỗ mông ngựa cho ai nghe thế?


- Vậy tôi vỗ mông cậu luôn là được.

Địch Đan Thanh cười duyên:

- Tân Vu nhỏ tí xíu, Cẩm Hồ cho một chút lộc rơi lộc vãi là đủ no rồi.

- Lập trường của chị có vấn đề, tôi không thảo luận với chị.

Trương Khác xoa bóp chân, nói:

- Nếu có hạng mục cho chị quyết định, chắc chị thiên vị kéo tới Tân Vu ngay.

- Ai chẳng muốn quê mình tốt lên, có đồ hay ai chẳng muốn mang về nhà.

Địch Đan Thanh thản nhiên thừa nhận.

- Nếu chị thiên vị Tân Vu như thế vậy vấn đề này giao cho chị là xong.

Trương Khác lấy một bản tài liệu ra cho Địch Đan Thanh:

- Đây toàn là tài liệu có giá trị tham khảo, chị ngồi đây xem đi nhé, có suy nghĩ gì hay, có thể nói ra tiếp thu ý kiến hay từ quần chúng.

Địch Đan Thanh hơi cau mày lại, ngớ ra nhìn Trương Khác, không ngờ nói giúp Tân Vu một câu thôi mà gặp phải chuyện khổ sai này.

Chống cằm nhìn Trương Khác hớn hở kéo Đường Thanh và Vệ Lan xuống bếp giúp thím Vệ chuẩn bị cơm tối, suy nghĩ một lúc, biết Trương Khác không muốn dùng danh nghĩa Cẩm Hồ, chỉ cần làm chuyện gì đó xúc tiến kinh tế Tân Vu phát triển để có thể ăn nói với Giang Thượng Nguyên là được.

Không dùng danh nghĩa của Cẩm Hồ thì không thể trực tiếp điều người của Cẩm Hồ phụ trách, mình đúng là xui xẻo, bị vị thiếu gia lười nhác này tóm lấy làm khổ sai miễn phí rồi.

Địch Đan Thanh thở dài, cầm lấy tài liệu Trương Khác chọn cho cô, ngồi trước bàn xem một cách nghiêm túc, cho tới khi nghe thấy dưới lầu có tiếng còi xe, mới nhận ra ngoài cửa sổ đã tối đen, hẳn vợ chồng Trương Tri Hành đi làm về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận