Quan Lộ Thương Đồ

Địch Đan Thanh xuống lầu, thấy hai vợ chồng Trương Tri Hành vừa đi vào phòng khách, Đường Thanh và Vệ Lan đi sau tay sách mấy túi ni lông.

Trương Tri Hành hỏi Địch Đan Thanh:

- Trương Khác ở trên đó à?

Lương Cách Trân thò đầu nhìn cầu thang phía sau Địch Đan Thanh, gọi với tính thăm dò:

- Tiểu Khác...

Bà không thích có cô gái xinh đẹp lượn quanh Trương Khác, khi bà quyết chọn Đường Thanh làm con dâu, nhất là hôm qua mơ hồ nhận ra đường quan hệ của con trai và Đường Thanh và con mình có tiến triển lớn càng sợ con trai bị cô gái xinh đẹp khác quyến rũ, đặc biệt là cô gái xinh đẹp tới mức có thể gọi là yêu nghiệt như Địch Đan Thanh.

Địch Đan Thanh từ sau khi lớn lên không biết bị bao nhiêu cô gái đề phòng, thanh danh ở Tân Vu cũng không tốt lắm, thường ngày thể hiện kiên cường, sắc sảo không được người ta yêu thích như Vệ Lan ngây thơ ngoan ngoãn, tuy hiểu tâm thái của Lương Cách Trân nhưng trong lòng chua xót:

- Khác thiếu gia ở trong bếp giúp thím Vệ làm cơm tối.

Lòng nghĩ: " Ai mà dám quyến rũ cậu ta phải có tinh thần thiêu thân lao vào lửa, để cậu ta nuốt cho xương không còn mới được."

Trương Khác đeo tạp dề từ bếp đi ra, hỏi:

- Chị Địch, có ý tưởng gì chưa?

Địch Đan Thanh trước mặt Lương Cách Trân chú ý ăn nói cử chỉ, đáp:

- Vẫn chưa có đầu mối nào.

Trương Khác bảo Đường Thanh:

- Mau đưa ớt cho thím Vệ đi, thím ấy cần dùng..

Cởi tạp dề ra nhét vào tay mẹ rồi đẩy vào bếp:

- Chuyện bí thư Giang nói hồi trưa ba không định hỏi tới sao?

- Ba đúng là không ngờ bí thư Giang lại đưa ra yêu cầu này, Cẩm Hồ chỉ cần ngả một chút cho Tân Vu cũng làm nơi này hưởng lợi lớn, con nên suy nghĩ nghiêm túc thỉnh cầu đó. Còn ba nên tránh thì hơn, với lại ba cũng chẳng còn tinh lực chú ý tới nó.

Trương Tri Hành nói:

- Các con cứ thảo luận đi, ba ngồi bên cạnh nghe.

- Lấy một hạng mục không quan trọng tới Tân Vu rất dễ, song không có ích lợi gì thực tế, suy nghĩ của con rất đơn giản.

Trương Khác kéo cha y và Địch Đan Thanh ngồi xuống ghế sô pha:

- Nói cho cùng vẫn là vấn đề phân cấp sản nghiệp. Hành lang số của Kiến Nghiệp dùng hơn 100 km3, trừ đi đất dùng cho cơ sở trang thiết bị thì không đủ 80 km3, trông có vẻ rộng đấy, nhưng muốn phát triển thành cơ sở sản nghiệp thông tin toàn cầu thì chút đó còn xa mới đủ. Một hạng mục nhà máy tinh viên đã chiếm mất một nghìn mẫu, các công trình phụ trợ nữa tốn thêm hai nghìn mẫu, đó mới chỉ là quy hoạch năm nay thôi đấy.

Trương Tri Hành cắt ngang:


- Hạng mục đó đối với Kiến Nghiệp mà nói cũng chỉ có thể gặp không thể cầu, con nói ngắn gọn thôi.

Trương Khác gật đầu:

- Con xem tài liệu khu khai phát của Tân Vu, cường độ bình quân mỗi mẫu là 20.000 USD, so với yêu cầu đầu tư mỗi hạng mẫu là 150.000 USD. Nếu như khu khai phát Tân Vu cam tâm định vị thành khu sản nghiệp phụ trợ của Kiến Nghiệp, sẽ giải quyết được phần nào thiếu đất công nghiệp của Kiến Nghiệp, con nghĩ Kiến Nghiệp sẽ chấp nhận hỗ trợ tài chính, chính sách và hướng dẫn kỹ thuật,

- Không có gì là cam tâm hay không cam tâm hết, không phải mỗi thành phố đều có điều kiện phát triển khu sản nghiệp thông tin hàng đầu thế giới, Tân Vu không mơ cao xa, chỉ muốn phát triển chắc chắn.

Trương Tri Hành mỉm cười nói:

Trương Khác nhìn ra lúc này Giang Thượng Nguyên không hề có ý muốn kiếm chính tích, quan viên không mù quáng tham công hám lợi rất tốt cho sự phát triển lành mạnh của thành phố:

- Đợi sau khi đường cao tốc xây lên xong, liên hệ giữa hai nơi tiện hơn nhiều. Trong ba thành phố kề sát nhau, Kim Sơn - Kiến Nghiệp quan hệ cạnh tranh trực tiếp, Kiến Nghiệp chẳng lẽ đi nâng đỡ Kim Sơn?

- Đúng thế, như vậy cách cục lớn hơn nhiều so với việc kéo một hai hạng mục của Cẩm Hồ vào.

Trương Tri Hành cười hài lòng:

- Có điều chuyện này có thành không phải xem con có chịu bỏ công ra không?

Trương Khác bĩu môi:

- Khu khai phát Tân Vu do Lưu Tước quản, ông ta nhìn thấy con cứ như thấy kẻ trộm, giúp đằng sau thì được, còn ra mặt công tác con chẳng thèm làm.

Trương Tri Hành chỉ còn biết lắc đầu:

- Vậy mai ba sẽ báo cho bí thư Giang một tiếng, thị trưởng Lưu phải chú trọng đại cục. 

Quay sang hỏi Địch Đan Thanh:

- Sau tết cô tới ĐH Đông Hải học thạc sĩ phải không?

Cẩm Hồ không thể phái người trực tiếp tham dự, nhưng nếu không có Cẩm Hồ hỗ trợ, khó tưởng tượng tiến triển ì ạch đến đâu, trừ khi Trương Tri Hành bỏ việc đó mà phụ trách việc này. Đây hiển nhiên là điều không thể, Địch Đan Thanh hiển nhiên vui vẻ đại biểu Cẩm Hồ hoàn thành việc này:

- Vâng thưa thị trưởng Trương, qua Tết thế nào tôi cũng phải chạy qua chạy lại hai nơi.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

- Anh nói xem Địch Đan Thanh có phải quá bắt mắt không? Em sợ cô ta quá gần gũi với Tiểu Khác, anh thì hay lắm, còn để cô ta giúp Tiểu Khác xử lý việc này.

- Bình thường em thân thiết với cô ấy lắm mà, sao giờ lại đề phòng, em lo cái gì? Thằng nhóc đó cần em phải lo sao?

- Thanh Thanh...

Lương Cách Trân định nói lại thôi, dù sao chưa xác thực, chỉ nói:


- Bình thường là bình thường, em thấy ánh mắt cô ta nhìn Tiểu Khác không ổn.

- Cẩm Hồ tới quy mô này, chuyện cần làm không phải là tùy tiện tóm lấy một người là xong, mà các phương diện phải khiến người ta yên tâm, thằng nhóc đó cũng cần người dùng thuận tay. Mà chuyện này, em phải lo thằng con em mới đúng...

Trương Tri Hành biết lo lắng của vợ, nhưng ngay Hứa Tư còn không thể khiến Trương Khác lạnh nhạt với Đường Thanh, ông không nghĩ cô gái khác làm được chuyện ấy, có điều chuyện Hứa Tư không cần nói với vợ làm gì.

Đêm đã khuya, Lương Cách Trân và chồng vẫn tựa vào đầu giường nói chuyện.

Một cô gái xinh đẹp lộng lấy như thế, tuổi còn trẻ đã luồn lách sinh tồn được ở nơi hiểm ác như quan trường, trong mắt người khác Địch Đan Thanh tuyệt đối không phải là nhân vật lương thiện, những lời đồn đại ở Tân Vu cũng tuyệt đối không có gì tốt đẹp cả.

Bình thường quan hệ Lương Cách Trân thấy cô làm việc chu đáo, ăn nói được lòng người, nhưng lo lắng của người mẹ luôn ít nhiều có chút phi lý trí, tất nhiên là bài xích.

Trương Tri Hành thì tùy ý hơn, Cẩm Hồ to như thế, con ông có thể điều hành như điều khiển bàn tay, năng lực vượt quá người thường có thể tưởng tượng. Như chuyện Hứa Tư, ban đầu ông còn lo lắng cô làm Trương Khác sa đọa, lâu dần kín đáo quan sát, Hứa Tư cực kỳ giữ mình, làm ông chuyển thành áy náy với cô, nên giờ Trương Tri Hành không lo cô gái nào quyến rũ con trai mình mà lo Trương Khác làm lỡ dở đời con gái của người ta hơn....

~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Địch Đan Thanh kéo Vệ Lan về chung cư, ở một mình quá cô dơn, cảm giác đó tới giờ như bóng đèn điện chói mắt treo trước mặt, có nhắm mắt lại cũng cảm thấy nó ở ngay trước mắt.

Hai cô gái ngồi ở ban công nói chuyện, đèn đã tắt, ánh trắng nhu hòa trải lên người hai mỹ nữ hiếm có.

- Chị Địch, Trương Khác sau này liệu có giữ chị lại ở bên cạnh cậu ấy làm việc không? Giống như kiểu một người phát ngôn vậy.

Vệ Lan tay chống cằm hỏi:

- Làm sao chị biết được, em mới là chị của tên nhóc đó cơ mà.

Địch Đan Thanh nhận ra được Lương Cách Trân bài xích mình, tâm tư này không muốn để nha đầu ngây thơ Vệ Lan biết, rất hâm mộ Vệ Lan được Trương gia tiếp nhận.

Thế Kỷ Cẩm Hồ hiện đang tăng cường quản lý khách sạn dưới quyền, cùng tập đoàn Vân Nguyên Malaysia hợp tác, thuê một đoàn đội quản lý tới phụ trách hai vùng Hải Châu - Tân Vu. 

Tác dụng của Địch Đan Thanh với khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ đã yếu đi rồi, cho dù bỏ cả mùa xuân tới Đh Đông Hải cũng không thành vấn đề.

Ý của Thiệu Chí Cương là muốn điều Địch Đan Thanh tới Kiến Nghiệp nhậm chức vụ cao hơn, bất kể thế nào cô cũng là người Trường Khác khai quật được, rất nhiều chuyện của Trương Khác ở Tân Vu đều ủy thác Địch Đan Thanh làm, sử dụng cô ra sao, Thiệu Chí Cương phải xin ý kiến Trương Khác.

Tương lai mình phải đi con đường nào, Địch Đan Thanh rất hoang mang, vào Đh Đông Hải học MBA, nói là đề cao năng lực bản thân, chẳng bằng nói muốn yên tĩnh suy nghĩ.

Sắp 30 tuổi rồi, nhưng Địch Đan Thanh chưa bao giờ muốn cùng nam nhân bình thường sống dày vò cả đời, cô cũng không nhìn thấy nam nhân nào chấp nhận quá khứ của cô.

Được Trương Khác tín nhiệm giao cho ra mặt xử lý vài việc Cẩm Hồ không muốn ra mặt, cô rất vui, chỉ có điều, ở Cẩm Hồ cô chẳng có thân phận gì, cũng chỉ khi nào có việc mới được tên nhóc đó nhớ tới, rốt cuộc đây là chuyện quỷ quái gì?

- Em là chị gì đâu chứ?

Vệ Lan không biết chớp mắt Địch Đan Thanh suy nghĩ nhiều như thế, nhu mì nói:


- Dì Lương cứ nhất quyết muốn thế, em muốn từ chối không được, chị tưởng làm chị cậu ta nhẹ nhàng à? Có điều cũng chẳng biết một năm cậu ta ở Tân Vu được mấy ngày.

- Cậu ta không ở đó thì em có thể qua đó ở mà.

Địch Đan Thanh chọc phá tâm tư Vệ Lan:

- Vợ chồng phó thị trưởng Trương hi vọng em có thể tiếp tục đi học, chị cũng thấy em nên nghiêm túc học thêm đi. Chuyện trường học em không phải lo, cứ tới Kiến Nghiệp học, không cần ở Tân Vu suốt ngày suy nghĩ vấn đề buồn chán này nữa.

- Chị toàn nói lung tung thôi.

Vệ Lan hờn dỗi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Trương Tri Hành ngày hôm sau tìm Giang Thượng Nguyên nói chuyện làm sản nghiệp phụ trợ cho Hành lang số, dù Cẩm Hồ không ra mặt đầu tư cụ thể, nhưng có Cẩm Hồ đứng sau xúc tiến, càng có lợi cho sự phát triển của Tân Vu Hơn.

Giang Thượng Nguyên không hề có tâm tư đi tranh công với Lưu Tước, chỉ muốn làm tốt công tác, liền trực tiếp tìm ông ta tới thương lượng.

Trước khi phát sinh vụ án đê bao, Lưu Tước hoài nghi cha con Trương Tri Hành nhắm vào La Quy Nguyên là vì thù riêng, thậm chí còn có lời lẽ chống đối Từ Học Bình, về sau quan hệ luôn rất lãnh đạm, song công tác không có hành động cản trở làm khó gì, không khí hai ban so với nơi khác tương đối hòa thuận.

Lưu Trước và Giang Quy Nguyên tâm tư giống nhau, muốn được Cẩm Hồ hỗ trợ, đương nhiên tán thành chuyện thành sản nghiệp phụ trợ của Kiến Nghiệp, nói thế nào đây thuộc phân quản của ông ta nên do ai đề xuất không quan trọng, quan trọng là thành tích thuộc về ông ta, không ai tranh được.

Giang Thượng Nguyên nói thêm:

- Mỹ nữ giám đốc Địch Đan Thanh của Thế Kỷ Cẩm Hồ sẽ đại biểu cho Cẩm Hồ hỡ trợ thao tác và lập kế hoạch..

Lưu Tước là người khả cố hủ, không tiếp xúc mấy với mỹ nữ nổi tiếng Tân Vu này, nhưng cũng biết cô là nhân vật lợi hại.

Trương Tri Hành thế nào cũng phải tách khỏi sự vụ của Cẩm Hồ, nếu không thân phận thái thượng hoàng của ông ít nhiều làm người của Cẩm Hồ không biết nghe ai; cho dù ở Tân Vu cũng thế, Trương Tri Hành cơ bản không hỏi tới chuyện của Cẩm Hồ, có chuyện gì cũng bảo trực tiếp hỏi Trương Khác.

Trong mắt những người biết nội tình của Cẩm Hồ, Địch Đan Thanh càng giống người phát ngôn của Cẩm Hồ hơn.

Quyên tặc tiền xây đê bao, sáng lập cơ cấu giáo dục nghề nghiệp cho Tân Vu, quyên tặng trường học nâng cao điều kiện học tập, tất cả những chuyện này do Địch Đan Thanh xử lý.

La Tược không bất ngờ mấy:

- Được thôi, tôi gọi mấy đầu mục của khu khai phát tới đây, rồi cùng thảo luận với giám đốc Địch.

Lưu Tước không thể làm như Giang Thượng Nguyên, cảm thấy tiếp xúc với Địch Đan Thanh dễ chịu hơn với con trai Trương Tri Hành.

~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Địch Đan Thanh còn chưa hiểu tường tận ý tưởng của Trương Khác lắm, chỉ xem qua tài liệu, buổi chiều cùng Vệ Lan hẹn Trương Khác, Đường Thanh lên đê bao mới của Tân Vu chơi, thuận tiện bàn việc.

Đứng trên đê ngắm cảnh sông nước không tệ chút nào, còn nhìn thấy cả dấu vết của con đê bao cũ.

Địch Đan Thanh thấy Đường Thanh và Vệ Lan trèo xuống dưới đê chơi mới dám thoải mái nhìn Trương Khác, là nam nhân mà lông mi quá dầy, đôi mắt trông ấm áp, làn da trắng trẻo, gò má góc cạnh rõ ràng, phần thư sinh nhiều hơn sự khí khái mạnh mẽ nam tử hán, nhưng lại luôn làm người ta thấy yên tâm. 

Tách ánh mắt khỏi khuôn mặt Trương Khác, nhìn ra lòng sông, Địch Đan Thanh nói:

- Khác thiếu gia bảo người xử lý việc này đi, qua Tết tôi đi học rồi, qua thời gian đó khả năng tôi không thể nhúng tay vào chuyện Thế Kỷ Cẩm Hồ nữa... Thế chẳng phải tôi thất nghiệp à?


Trương Khác bật cười:

- Ai nỡ để Địch mỹ nhân thất nghiệp chứ, không phải thành cho chị đi gây hại nhân gian sao? Chị có kế hoạch gì chưa?

- Xã hội này phụ nữ chỉ là bèo trôi theo dòng nước thôi.

Trương Khác quay sang nhìn Địch Đan Thanh:

- Chị đừng nói đáng thương như thế, trên đời này có mấy ai không bị dòng đời xô đẩy? Tóm lại, chị không có chuyện muốn làm, vậy tôi mời chị giúp tôi, nếu chị có chuyện muốn làm, tôi sẽ không cố giữ.

Sau này sẽ ngày càng có nhiều việc Cẩm Hồ không tiện ra mặt xử lý, Trương Khác lại lười, Tạ Vãn Tình trấn thủ tổng bộ Hải Châu cùng lo việc trường học đủ mệt rồi, chạy bôn ba khắp nơi cần có người khác, nếu chẳng phải Địch Đan Thanh quá kiều diễm, rất thích hợp giữ lại bên cạnh đóng vai trò trợ lý riêng bí mật của y, Trương Khác cũng rất mâu thuẫn, nhưng chuyện này chỉ có thể nhờ Địch Đan Thanh hiệp trợ Cẩm Hồ tiếp xúc các nơi thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác tới Tân Vu hai ngày chẳng được yên thân, tới ngày thứ ba mới thoát thân tới Thiên Vân Sơn chơi.

Tân Vu tiến hành quy hoạch lại sản nghiệp du lịch, Thiên Vân Sơn trở thành trọng điểm, so với năm ngoái con đường cát đá đã được sửa thành đường rải nhựa, các sản nghiệp khác cũng bắt kịp, trừ phong cảnh mỹ lệ ra, khí hậu dễ chịu ra, còn phải có nơi ăn, nơi ở, nơi mua sắm thuận tiện v..v..v..

Thành phố dự toán sơ bộ phải đầu tư 600 triệu là ít nhất.

Bị ảnh hưởng nguy cơ tài chính Châu Á, tăng trưởng kinh tế trong nước sụt giảm nghiêm trọng, chuyện TW ra biện pháp kích thích tăng trưởng kinh tế là điều tới trong nay mai.

Những ai có khứu giác nhạy bén sẽ ý thức được sản nghiệp nào sẽ được hưởng lợi từ chính sách kích thích kinh tế.

Ở dưới hoàn cảnh như thế, Tân Vu hoàn toàn có thể lấy thu nhập tài chính ra để thế chấp vay ngân hàng, đầu tư kiến thiết quy mô lớn, có lẽ không cần tới 10 năm thu lợi từ sản nghiệp du lịch có thể trả hết khoản vay.

Đứng ở dưới chân núi nhìn lên thấy tầng mây rất dày, có vẻ như sắp mưa, đi lên giữa sườn núi, trời chuyển âm u, cảm giác tầng mây ẩm ướt ở ngay dưới chân.

Thiên Vân Sơn so với năm ngoái còn có một điểm tiến bộ nữa, là tới lưng núi vẫn có tín hiệu di động, như thế tuy tiện hơn, nhưng Trương Khác thà không có tín hiệu thì hơn, như vậy mới có thể hoàn toàn vứt bỏ mọi việc.

Đường Thanh còn tưởng sẽ như năm ngoái ở trong nhà khách suối nước nóng của Thế Kỷ Cẩm Hồ, nhưng xe đi qua nơi đó mà không dừng lại, rồi tiếp tục đi dưới con đường rợp bóng cây, tới tận hồ nước cuối đường.

Xe dừng trước hồ, Đường Thanh mới nhìn thấy mép hồ vốn mọc đầy lau sậy đã được dọn dẹp xây một căn nhà gỗ nhỏ nhắn, một phần trên đất liền, một phần cắm cọc gỗ nằm lơ lửng trên mặt hồ.

- Oa! Xây từ bao giờ thế, nhanh quá.

Đường Thanh quỳ trên ghế, phấn khích nói:

- Nếu tối nay có thể ngủ ở bên hồ thì quá tốt rồi.

- Chúng ta không ở đó.

Trương Khác xuống xe, mở cửa cho Đường Thanh, chỉ vào giữa lòng hồ:

- Buổi tối chúng ta ở đó, bên đó mới là địa bàn của bạn.

Đường Thanh lúc này mới nhìn thấy hòn đảo nhỏ giữa hồ vốn toàn lau lách có một cái cầu gỗ cao lớn, giữa bóng cây um tùm rậm rạp có một thủy tạ bằng gố kéo dài tới tận mặt nước.

- Á!

Đường Thanh che miệng, nhìn hòn đảo giữa hồ với vẻ không sao tin nổi, năm ngoái ở đây cô thuận miệng nói với Trương Khác mơ tưởng của mình, muốn mua một hòn đảo giữa hồ rồi xây một căn nhà gỗ, dù có làm bằng trúc cũng được, đến hoàng hôn mở ban công ngồi dưới đọc sách, không ngờ chớp mắt một năm đã trôi qua, mơ tưởng biến thành sự thực trước mắt, cô nhìn phía đó mất mấy giây mới hờn dỗi nói:

- Thật là, không nói trước cho người ta một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận