Quan Lộ Thương Đồ

Không về trường ngay mà cùng đám Thiệu Chí Cương tới tổng bộ Thế Kỷ Cẩm Hồ, vừa mới vào đại sảnh thì thấy một sa bàn lớn bày trước mặt mọi người.

- Ồ, hạng mục chưa khởi động mà khí thế đã thể hiện ra rồi.

Trương Khác đứng trước mô hình, bao gồi một khi biệt thự cao cấp, một chung cư 12 tầng, một quần thể tòa nhà văn phòng và một khách sạn 5 sao, tổng quy mô đầu tư gần 3 tỷ:

- Tất cả đều có trên sa bàn này rồi sao?

- Không nhanh như thế, còn phương án đợi Khác thiếu gia xác nhận, khi cậu tới Hong Kong, Hứa tiểu thư có đưa phương án mới nhất của cậu xem không?

Thiệu Chí Cương trả lời:

- Bí thư La hi vọng khách sạn 5 sao trở thành công trình kiến trúc tiêu biểu của khu cao tân, phương án càng khó quyết, đang thảo luận, đợi ý kiến Khác thiếu gia.

Ở Hong Kong có một đêm, lại xảy ra bao nhiêu việc, thời gian đâu mà thảo luận với Hứa Tư phương án kiến trúc, Trương Khác lắc đầu:

- Biệt thự và khách sạn mọi người đưa ra phương án thế nào tôi không quản, chỉ cần chỗ cách hồ 100 mét để trống ra làm dải xanh hóa công cộng là được, tôi có thể bỏ tiền túi ra trợ cấp, còn cái khác tôi không có ý kiến gì. Ngoài ra trừ đất đai công trình kỳ một, số còn lại cũng không thể để bỏ hoang phía được, hay là tính trồng một số loại cây cảnh trước... Hà hà, lại nói nhiều rồi.

- Không sao, muốn gì cháu cứ nói, thiếu bao nhiêu tiền cháu bù vào là được rồi.

Trương Tri Hành cười ha hả, những lời thế này giờ chỉ có ông dám nói với Trương Khác thôi.

Thế Kỷ Cẩm Hồ dù sao là công ty lấy doanh lợi làm mục tiêu, không thể kiêm cố quá nhiều công ích xã hội, đương nhiên yêu cầu của Trương Khác phải thỏa mãn, có trợ cấp sẽ không ảnh hưởng tới lợi ích của Thế Kỷ Cẩm Hồ, Thiệu Chí Cương gạt đề tài này đi, hỏi:

- Lần này Khác thiếu gia đi Nhật có thuận lợi không?

- Coi như là thuận lới nhưng không thể có hiệu quả ngay được, thị trường quốc tế rất phứ tạp, cần một khoảng thời gian để bồi dưỡng thị trường.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Đêm đã khuya, Tạ Hán Tĩnh vốn định gặp Cát Kiến Đức xong là trở về Huệ Sơn, nhưng sau khi gặp Trương Khác ở khách sạn Hilton liền thay đổi chủ ý, quyết định tới nhà Chu Cẩn Tỳ một lúc, còn gọi cả Tạ Ý không tham dự bữa tiệc hôm nay tới.

- Mọi người thấy thế nào về tuyên bố của Việt Tú ở Hong Kong?

Tạ Hán Tĩnh ném vấn đề ra.

Tạ Kiếm Nam đau đầu day huyệt thái dương, hắn và Cát Ấm Quân luôn giữ quan hệ mật thiết, biết chuyện xảy ra ở Hong Kong mấy ngày qua, chỉ mong chuyện này đơn giản là Trương Khác đòi lại công bằng cho bảo mẫu của Tôn Tĩnh Mông.

Hiện giờ sự hợp tác của Tạ gia và cha con Cát Ấm Quân đều thông qua địa ốc Gia Tín và điện tử Gia Tín, kết quả xấu nhất là Cẩm Hồ nắm quyền khống chế của hai công ty này.

Tạ Kiếm Nam không dám tưởng tượng ra tình hình khi đó, lúc ấy chẳng phải Tạ gia nằm trong tay Cẩm Hồ, muốn bóp nặn thế nào tùy ý sao?

Cả bốn người trong phòng đều không dám khẳng định Cẩm Hồ không có thực lực tranh đoạt quyền khống chế hai công ty này.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Cát Ấm Quân thân là người kế thừa tập đoàn Gia Tín, lái xe nguy hiểm gây chết người, sau việc lại mua chuộc người nhà nhạn nhân trốn tội, tin tức này gây ảnh hưởng xấu trực tiếp tới tập đoàn Gia Tín.

Mặc dù không nghiêm trọng tới mức bị bắt ngay tại hiện trường, nhưng Cát Ấm Quân bị hạn chế rời Hong Kong, thời gian qua hắn cũng bị việc này làm đau đầu, chẳng có tâm tư đi đâu, ở luôn tổng bộ tập đoàn xử lý công việc.

Nghiệp vụ đầu đĩa của Khoa Vương bị tổn thất lớn, không nhìn thấy thị trường ĐNÁ có đấu hiệu khôi phục trong thời gian gần, Cát Ấm Quân không muốn tiêu hao thời gian vào đó, đem công ty hải ngoại cho cấp phó phụ trách, còn hắn hiện chịu trách nhiệm kiến thiết cơ sở chế tạo điện tử Kim Sơn.

Vấn đề tai nạn hoàn toàn có thể giao cho luật sư giải quyết, không cần lo lắng, ở Hong Kong, dư luận không ảnh hưởng nhiều tới phán quyết của bồi thẩm đoàn, điều hiện giờ là bảo luật sư phát đơn kiện Tuần san Hong Kong, đồng thời gửi thư cảnh báo tới các tòa báo khác, đại khái qua thời gian ảnh hưởng xấu sẽ giảm dần, hiện cần lo là tin tức xấu này khiến cho đối thủ lợi dụng.

- Ấm Quân, báo cáo của phòng nghiên cứu thị trường vừa đưa lên, con tới xem đi.

Cát Ấm Quân nhận được điện thoại của Cát Minh Tín, bỏ văn kiện trong tay đó, tới văn phòng của cha, thấy cô thư ký đang khom người thao tác máy photo, cái mông tròn trỉa vểnh lên, hắn đưa tay bóp một cái, đắc ý nhìn cô gái hoảng sợ thét lên lùi vào góc phòng.

Cát Minh Tín thấy hắn đi vào, ném báo cáo lên bàn:

- Xem đi, về sau đừng có giở trò với các cô gái trong công ty, họ tới đây là để làm việc.

Cát Ấm Quân cười, căn bản chẳng hề có ý hối cải:

- Năm xưa ba cũng bị ông nội cảnh cáo như thế phải không?

Cát Ấm Quân bực mình phất tay, bảo thằng nghịch tử đọc báo cáo, trong đó chứng thực hai ngày qua có nguồn tài chính đang hút cổ phiếu của điện tử Gia Tín, dấu hiệu rất rõ ràng, còn địa ốc Gia Tín thì chưa thấy có dấu hiệu gì.

Ngoài ra hai ngày qua Cát Minh Tín cũng hoạt động rất tích cực, liên tục tiếp xúc với các cổ đông trọng yếu của hai công ty.

- Cho dù chúng ta có hoàn toàn từ bỏ phản kháng, kẻ nào muốn nắm quyền khống chế hai công ty này ít ra phải dùng tới 5 tỷ HKD, có điều xem tình hình này bọn chúng hứng thú với điện tử Gia Tín nhiều hơn.

Cát Ấm Quân xem lướt qua báo cáo:

- Cẩm Hồ có hai nghiệm vụ chính là điện tử và giấy, nếu bọn chúng thành công mua được Gia Tín, sẽ bù đắp được rất nhiều cho sự thiếu hụt nghiêm trọng của bọn chúng ở cơ sở sản xuất hiện tử.

Cát Minh Tín dựa vào lưng ghế, đan tay vào nhau nói:

- Ngoài ra chúng ta hợp tác với Tạ gia đa phần qua điện tử Gia Tín, nên đó cũng là đả kích lớn nhất với Tạ Gia. Bọn họ là kẻ thù cũ, nếu áp chế Tạ gia trên thị trường thì giết địch một vạn tự mất ba nghìn, còn thông qua thủ đoạn này thì là một mũi tên trúng hai con chim, không gì tốt hơn.

Cát Ấm Quân cũng nghĩ tới hai ngày qua Tạ Kiếm Nam gọi điện liên hệ mật thiết hơn trước kia, chắc hắn cũng lo lắng tới điều ấy.

Cát Minh Tín khẳng định:

- Ba nghĩ mục tiêu của bọn chúng là điện tử Gia Tín, cùng lúc ra tay với địa ốc Gia Tín chẳng qua là muốn phân tán sự chú ý của chúng ta.


- Cho dù bọn chúng muốn khống chế một mình điện tử Gia Tín thì cùng mất 3 tỷ HDK trong trường hợp chúng ta từ bỏ kháng cự.

Cát Ấm Quân cười nhạt:

- Chắc bọn chúng không ngu tới mức cho rằng chúng ta sẽ ngoan ngoãn buông súng đầu hàng chứ?

- Tình hình còn nghiêm trọng và phức tạp hơn tưởng thượng đấy.

Cát Minh Tín thở dài, lấy từ trong ngăn kéo ra một báo cáo tài vụ của điện tử Gia Tín trong năm 97:

- Sau cơn bão tài chính, nghiệp vụ xuất khẩu của nhà máy Quảng Đông bị ảnh hưởng nghiêm trọng, doanh lợi tụt 80% so với năm 96, tình hình quý 1 năm nay cũng không lạc quan.. Bọn chúng lựa chọn thời cơ này ra tay không phải là do tai nạn xe kia thôi đâu.

Tổng giá trị của điện tử Gia Tín đã mất 40% so với năm ngoái, lúc này nếu như bị lộ ra tin tức làm ăn thua lỗ thêm vào dự đoán bi quan về tình hình kinh tế năm nay, giá cổ phiếu của điện tử Gia Tín sẽ còn giảm xuống, đúng là thời cơ tốt tranh đoạt quyền khống chế điện tử Gia Tín.

Cát Ấm Quân hầm hừ nói:

- Cho dù xét tới đủ các loại tình huống cũng không thể bài trừ khả năng bọn chúng chỉ hư trương thanh thế, chúng ta cũng không thể vì bọn chúng tuyên bố một câu mà loạn thế trận.

- Cũng không thể nói loạn là loạn được, nhưng phải ứng phó với lời chỉ trích của nhà đầu tư chứng khoán.

Cát Minh Tín chỉ vào báo cáo tài vụ chưa công bố:

- Chúng ta cũng phải có một số biện pháp cấp bách giữ lòng tin của nhà đầu tư, thị trường hải ngoại tạm thời còn chưa thấy dấu hiệu hồi sinh, chỉ có thị trường trong nước chẳng những không bị ảnh hưởng của cơn bão tài chính nhiều, lại còn thể hiện tiềm lực lớn. Mười năm qua mặc dù chúng ta luôn gia công cho doanh nghiệp nước ngoài, nhưng chúng ta chưa bao giờ ngừng đầu tư nghiên cứu kỹ thuật. Ba nghĩ chúng ta cần có phương thức linh hoạt hơn để tranh đoạt thị trường trong nước. Con chuẩn bị đi, mấy ngày nữa tới nội địa với ba một chuyến...

Nghĩ một lúc rồi bổ xung:

- Trước khi rời Hong Kong, ba sẽ mở cuộc họp HDDQT, nghiên cứu tăng cổ phần địa ốc Gia Tín và điện tử Gia Tín.

- Nhưng tài chính của tập đoàn cũng rất hữu hạn.

Cát Ấm Quân lo lắng nói:

- Các biện pháp khác không có hiệu quả tức thì, đây là lựa chọn bất đắc dĩ.

Cát Minh Tín thở dài.

Tuy nói được kế thừa quá nửa di sản gia tộc, nắm chắc tập đoàn Gia Tín trong tay, tài sản của Cát Minh Tín một dạo cũng hơn 16 tỷ HDK, cho dù qua cơn bão tài chính vẫn còn ở mức 10 tỷ HDK, nhưng đại đa số tồn tại dưới dạng tài sản công ty, còn tài chính nắm trong tay rất hữu hạn.

Nửa năm qua vì để các công ty bình ổn vượt qua cơn bão tài chính, đá đít phần tử không cùng đường khỏi tập đoàn, ông ta đã tiêu hao một khoản tiền lớn, tài chính còn dư thậm chí không bằng Cẩm Hồ, chỉ nhớ tới việc trước cơn bão tài chính Ái Đạt vơ được từ thị trường chứng khoán 4 tỷ HKD là thèm rồi.


Cát Ấm Quân không nói gì, đang định đi thì bị cha hắn gọi lại:

- Tang lễ của chị Châu con có tham dự không?

Sờ vết xước trên mặt, Cát Ấm Quân hơi sợ, khó xử nói:

- Hay để người khác đi.

- Con không tới giới truyền thông sẽ lại làm ầm lên.

- Con mà tới bọn chúng càng hưng phấn.

Cát Ấm Quân lắc đầu, kiên quyết không tham gia tang lễ.

~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác cũng không đặc biệt tới Hong Kong tham gia tang lễ dì Châu, nhưng y luôn theo dõi mật thiết tin tức ở phía Hong Kong, ba ngày sau tang lễ tập đoàn Gia Tín tuyên bố kế hoạch tăng cổ phần hai công ty điện tử và địa ốc, kích thích giá cổ phiếu tăng lên.

Trương Khác tin tập đoàn Gia Tín không thể chỉ có một hai chiêu giãy dụa, cuộc chiến thương nghiệp cỡ lớn không thể có kết quả nhanh được, cần có nhiều thời gian, và cần kiễn nhẫn.

Ngày 26 tháng 2 Tôn Tĩnh Mông mới bay về Kiến Nghiệp, cô vẫn chưa phụ hồi sau bi thương, Tôn Tĩnh Hương tạm thời bỏ chuyện công ty đó đi cùng em gái, Trương Khác đích thân tới đón.

Nhìn thấy hai chị em Tôn Tĩnh Hương đi ra đại sảnh sân bay, sắc mặt không dễ coi lắm, Trương Khác còn tưởng hai cô bị say máy bay, hoặc vẫn còn đau buồn, đợi nhịn thấy cha con Cát Minh Tín cùng một đám tùy tùng đi sau, Trương Khác chỉ biết cười khổ, chẳng trách sắc mặt Tôn Tĩnh Mông tệ như thế, y lại không thể tóm cổ Cát Ấm Quân đập một trận cho cô hả giận.

- Đây mới là phản ứng thực sự của Gia Tin chứ.

Địch Đan Thanh đứng bên cạnh Trương Khác nói nhỏ, ngó quanh không thấy người tiếp đón:

- Xem ra đây là trạm trung chuyển của bọn họ, chắc sẽ tới Kim Sơn.

Trương Khác gật đầu, biện pháp tăng cổ phần mà Gia Tín tuyên bố chỉ trị ngọn không trị gốc, tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Không ngờ cùng chuyến bay với cha con họ Cát, chị em Tôn Tĩnh Hương hết sức khó chịu; kỳ thực cha con Cát Minh Tín chẳng dễ chịu chút nào, bọn họ không muốn để phía Cẩm Hồ biết bọn họ tới nội địa vào lúc này.

Chuyến bay giữa Hong Kong và Kim Sơn mỗi tuần chỉ có một lần, cho nên Cát Minh Tín đành tới Kiến Nghiệp rồi mới tới Kim Sơn.

Cha con họ Cát nhìn thấy Trương Khác khoanh tay đứng giữa đại sảnh, khó không nảy ra suy nghĩ muốn quay về tránh y trước rồi tính, đương nhiên đó chỉ là suy nghĩ trong đầu thôi, hiện giờ ngoài tiến tới thì còn cách nào khác nữa.

Lúc này hai bên chẳng còn chút khách sáo giả dối nào nữa, Trương Khác lạnh lùng nhìn cha con chúng vội vã đi ra ngoài đại sảnh, đi tới xách hành lý giúp hai cô gái, thấy bọn họ ăn mặc phong phanh, nhíu mày lại:

- Hong Kong mùa xuân ấm áp nhưng mùa đông ở Kiến Nghiệp chưa đi đâu, dự báo thời tiết còn nói tối nay sẽ có tuyết đấy.

Rồi cở áo khoác ra đưa cho Tôn Tĩnh Mông:

- Cảm giác chỉ cô cần chiếu cô thôi.

Thấy Tôn Tĩnh Mông không từ chối, liền giúp cô khoác áo lên vai.


Bên ngoài nhiệt độ rất thấp, ba người bọn họ mau chóng vào xe, vừa ngồi xống thì nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân, do chiếu cố tới tâm tình của Tôn Tĩnh Mông, buổi tối sẽ tổ chức bữa cơm thân tình đơn giản ở chung cư Thanh Niên.

Diệp Kiến Bân, Đỗ Phi và Trần Phi Dung đang ở nhà chuẩn bị thức ăn, không có người ngoài nào khác, Trương Khác nói qua loa vài câu rồi tế nhị chuyển điện thoại cho Tôn Tĩnh Hương.

Xe tới ngõ Học Phủ thì tuyết đổ xuống thật.

-Hai quý cô hôm nay hưởng quy cách tiếp đãi cấp cao đấy nhé.

Diệp Kiến Bân khi ra mở cửa thì còn đeo tạp dề, tay cầm cái bát đang đánh trứng, núi đùa:

- Đợi lát nữa để Trương Khác làm cho hai quý cô mấy món, bữa cơm này có thể nói là đáng giá ngàn vàng đó.

Trương Khác hết sức hoài nghi tài nấu nướng của Đỗ Phi và Diệp Kiến Bân, hỏi Địch Đan Thanh:

- Tay nghề của chị ra sao?

- Để tôi phụ cho cậu.

Địch Đan Thanh xấu hổ không nhận tay nghề của mình cũng chẳng ra sao.

- Được, được, được, mọi người cứ ngồi đấy mà đợi ăn đi.

Trương Khác phất tay, cởi tạp dề của Diệp Kiến Bân ra, đích thân vào bếp nấu ăn, còn may là có Trần Phi Dung nữa.

Diệp Kiến Bân nghe Tôn Tĩnh Hương kể cha con Cát Minh Tín ngồi cùng chuyến bay tới Kiến Nghiệp, đứng ở cửa bếp nói:

- Xem ra mấy động tĩnh nhỏ của chúng ta đã làm mục tiêu rối loạn rồi, lão già Cát Minh Tín này không tùy tiện nhúc nhích vậy đâu.

- Sản phẩm điện tử tiêu dùng năm ngoái xuất khẩu bị sụt giảm mạnh, năm nay cũng chưa chắc gì khôi phục, trong khi thị trường trong nước đang không ngừng tăng trưởng, anh cho rằng Cát Minh Tín có nhiều lựa chọn sao?

Trương Khác vừa nhận củ cải rửa sạch của Trần Phi Dung đặt lên thớt thái, vừa tán gẫu với Diệp Kiến Bân:

- Vậy cậu nói xem lần này bọn họ tới nội địa sẽ có hành động gì?

- Điện tử Gia Tín muốn thoát khỏi khốn cảnh hiện nay, một là tăng cường hợp tác với doanh nghiệp ngoại như Samsung, tăng cường gia công sản phẩm cho họ. Đồng thời đừng quên rằng tháng 9 năm ngoái, Chính Thái và điện tử Gia Tín đồng thời đăng ký bốn công ti với tên Khoa Vương, Cao Khoa KV đã do Đại Nhã khống chế. Trong ba công ty kia có một cái trù tính làm bạch điện, nhưng tới giờ vẫn chưa phát triển thành nghiệp vụ hạch tâm gì. Năm nay dự toán quảng cáo của Khoa Vương không ít hơn 150 triệu, anh nói xem bọn họ định làm gì?

- Trong tay Gia Tín có rất nhiều dây chuyền sản xuất và kỹ thuật sản phẩm hoàn chỉnh, chỉ có điều trước đó bọn họ định vị thị trường hạn chế trong nghiệp vụ gia công, ở thương hiệu đầu tư rất ít, cũng không có hệ thống tiêu thụ liên kết thị trường đầu cuối. Nếu đổi lại là tôi, không cần thay đổi đường lối kinh doanh, nhưng liên hiệp với Khoa Vương, dùng thương hiệu của Khoa Vương, có thể trực tiếp đi vào thị trường nội địa.

Diệp Kiến Bân khẳng định:

- Chuẩn xác, mặc dù cha con chúng làm người ta không ưa gì, tiếc là chúng không phải là hạng ngu xuẩn vô tri tự đại.

Trương Khác chép miệng: 

Cẩm Hồ có bước phát triển dài, đối thủ cũng chẳng hề dậm chân tại chỗ, ngược lại đám người Tạ gia, Cát gia đó đều có đầu óc kinh tế, bị Cẩm Hồ kích thích còn phát triển xuất sắc hơn quỹ tích bình thường.

Diệp Kiến Bân cười sảng khoái:

- Đối thủ cạnh tranh quá ngu xuẩn thì còn thú vị gì nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận