Quan Lộ Thương Đồ

Vương Hải Túc nhìn dáng vẻ mê người đó, hơi thở như ngừng lại, nhưng không dám nhìn khuôn mặt gợi cảm đó lâu:

- Chưa tới, vừa nhận được điện thoại của Tạ Kiếm Nam, hắn đợi chúng ta ở trạm thu phí.

- Ồ, anh ta coi Kim Sơn là địa bản của mình rồi.

Lâm Tuyết uể oải vặn eo, khoe hết đường cong mê hoặc, cô ta rất thích dáng vẻ nam nhân nhìn mình ngây dại, cảm thấy nam nhân bò dưới váy mình có ít nguy hiểm nhất.

Bên ngoài gió rất lớn, tới trạm thu phí không chỉ hàn huyên qua loa vài câu rồi Lâm Tuyết, Vương Túc Hải vào xe Tạ Kiếm Nam.

- Chủ nhiệm Cát trước khi về Bắc Kinh đưa tôi một bản tư liệu, danh sách 100 xí nghiệp điện tử đã có rồi, nhưng chính thức phải tới trung tuần tháng ba mới công bố.

Lâm Tuyết nói:

- Rất bất ngờ là Ái Đạt chỉ có doanh thu trên 3 tỷ, đứng thứ 28, so với năm ngoái còn tụt mấy bậc liền, Khoa Vương các vị đứng thứ 43, ảnh hưởng của Tiêu Vương đúng là không thể xem nhẹ, không biết năm nay Hương Tuyết Hải ngoi lên được thứ mấy.

Khi Ái Đạt và Khoa Vương đoạt được Tiêu Vương thì gần như không có mấy cơ sở, có thể nói là khởi đầu từ bàn tay trắng, vậy mà lập tức có quy mô lớn như vậy.

Hương Tuyết Hải tuy những năm qua có đi xuống, nhưng là thương hiệu có hơn 20 năm cơ sở, tin rằng sẽ có thành tích không tệ.


Tạ Kiếm Nam không muốn bình phẩm gì về Hương Tuyết Hải, chỉ là lượng tiêu thụ thấp của Ái Đạt làm hắn bất ngờ:

- Chắc Cẩm Hồ có ý hạ thấp xuống, tổng ngạch tiêu thụ không thể thấp như thế, thêm vào bọn họ tiêu thụ linh kiện và chuyển nhượng kỹ thuật, con số cuối cùng phải lớn hơn rất nhiều.

- Cách nghề như cách núi, tôi không rõ về con số nghành điện tử, song được nghe nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích rồi, Cẩm Hồ có thể chủ động đem lượng tiêu thụ toàn năm đưa vào công ty mượn xác ở Hong Kong, linh kiện tiêu thụ tính cho viện nghiên cứu Cẩm Hồ. Nếu gộp hết lại con số này phải trên 7 tỷ, chắc chắn xếp vào 5 hạng đầu.

Lâm Tuyết cười tươi như hoa:

- Bọn họ chơi trò này vô ích, bộ trưởng Cảnh Trọng Dương nhắm chuẩn cái ghế bộ trưởng bộ thông tin rồi, khó có ai tranh với ông ta được. Ông ta có ý sát nhập các xí nghiệp phía dưới lại thành một cái hàng không mẫu hạm siêu cấp... Bất kể là khu chế tạo điện tử Kim Sơn hay sản nghiệp phần mềm, thì đối tác chủ yếu sẽ là cái hàng không mẫu hạm này.

- Đáng lý ra giám đốc Lâm không nhạy cảm lắm với tin tức này mới đúng chứ?

Tạ Kiếm Nam ngần ngừ nhìn Lâm Tuyết, nói thế cũng không thỏa đáng lắm, Tinh Điển kỳ thực nắm Hải Túc tiến vào ngành nghề thông tấn điện tử rồi, có lẽ cô gái này không phải chỉ muốn lợi dụng hạng mục sản nghiệp phần mềm huy động vốn cho Tinh Điển:

- Chẳng lẽ chủ nhiệm Cát sẽ làm chưởng môn nhân của cái hàng không mẫu hạm này.

- Lão Cát tới Kim Sơn tham gia diễn đàn phát triển sản nghiệp điện tử mà? Anh cứ hỏi ông ấy là được.

Lâm Tuyết cười duyên dáng:


Hai đại hội ở Bắc Kinh vài ngày nữa sẽ diễn ra, Cát Kiến Đức tất nhiên sẽ không thảo luận chuyện điều chỉnh quan viên cấp bộ, trừ khi ông ta đắc ý quên hết cả nói ra, Tạ Kiếm Nam cũng chẳng dám hỏi vấn đề mẫn cảm này.

Tạ Kiếm Nam biết cô gái này và Cát Kiến Đức có quan hệ đặc thù, thấy cô ta cười tự tin như thế, thầm nghĩ nếu như Cát Kiến Đức làm chưởng môn nhân xí nghiệp khổng lồ đó, thì là một tin tức tuyệt hảo.

Trước đó bị Cẩm Hồ áp chế cho không có năng lực phản kháng, cũng chẳng dám phản kháng, nếu nói Tạ Kiếm Nam không uất ức thì là nói dối, nhưng người ta mạnh hơn, không khuất phục không được.

Nếu xuất hiện một xí nghiệp khổng lồ như thế sẽ có năng lực áp chế lại Cẩm Hồ, Khoa Vương cũng có thể lợi dụng quan hệ tốt đẹp với Cát Kiến Đức thu rất nhiều lợi ích, quan trong nhất vẫn là áp chế Cẩm Hồ để hả giận.

Vương Hải Túc ngồi ở ghế phụ, hắn chưa bao giờ nghe thấy Lâm Tuyết nói tới, trong lòng ít nhiều khó chịu, không biết trong mắt cô ta Cty Hải Túc có được mấy trọng lượng, nhưng nghĩ lại thì nếu như Cát Kiến Đức nắm xí nghiệp không lồ này, chẳng phải chỉ cần tùy tiện gẩy một cái móng tay, Hải Túc cũng ăn đủ no rồi.

Tâm tư Vương Hải Túc lại dao động, có điều nghĩ đi nghĩ lại vấn ủ rũ phát hiện ra, Trương Khác nắm tử huyệt của mình, không cho mình chống cự.

Tạ Kiếm Nam không kìm được phấn chấn nói:

- Chủ tịch Cát của Gia Tín hôm qua đã tới Kim Sơn, tôi nghĩ nghe tin này, ông ấy sẽ sẵn lòng triển khai hợp tác mật thiết hơn với Hải Túc.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~


Trương Khác và Diệp Kiến Bân cũng tới Kim Sơn ngày tổ chức diễn đàn phát triển sản nghiệp điện tử, từ Kiến Nghiệp tới Kim Sơn mất gần 5 tiếng.

Hứa Hồng Bá và Chu Du đã tới Kim Sơn hai ngày trước đó.

Qua hai năm gian khổ tác chiến, hạng mục trồng rừng quy mô lớn của Tân Quang ở tình Đông Hải cuối cùng đã gần hoàn thành, nhưng kế hạch tiến tới tỉnh Giang Nam thị gặp phản cản trở, không có được ban ngành cấp tỉnh hỗ trợ, Chu Du và Hứa Hồng Bá phải tới tiến hành trao đổi với từng ban nghành tỉnh Giang Nam, xem có khả năng nỗ lực không? Bên trên không mở miệng, muốn đột phá ở phía dưới càng khó, càng phức tạp.

Trần Tín Sinh cũng đã tới trước Trương Khác một ngày, hắn được mời tham dự diễn đàn kia, mặc dù Chu Cẩn Du chẳng muốn thấy người của Cẩm Hồ xuất hiện trong hoạt động lần này, nhưng Cẩm Hồ đã là doanh nghiệp có tiếng nói đủ lớn ở sản nghiệp điện tử trong nước, không phải bọn họ muốn bỏ qua là bỏ qua được, thậm chí còn an bài Trần Tín Sinh thời gian phát biểu khá dài.

Trương Khác và Diệp Kiến Bân sau khi tới Kim Sơn, không trực tiếp tới thành phố, mà dừng lại ở trấn Giang Vu ngoại ô tây bắc Kim Sơn, ăn cơm ở đó.

Trấn Giang Vu là cửa ngõ sông Ẩm Mã chảy vào Tiểu Giang, hồ Kim Sơn cách trấn Giang Vu chưa tới 30 km, Trương Khác chỉ đến Kim Vu vài lần nhưng biết tôm hồ, cá sông của Giang Vu rất nổi tiếng, vào thành phố ăn trong khách sạn sang trọng chẳng bằng ở nông thôn ăn món tươi sống.

Nhìn thấy một nhà hàng không bắt mắt lắm, nhưng trước cửa đỗ mấy cỗ xe hơi liền, Trương Khác bảo Diệp Kiến Bân:

- Người có tiền đương địa mò tới đây ăn, chứng tỏ không tệ.

Diệp Kiến Bân than vãn đường đi quá xa, lắc đầu vẫy tay thư giãn gân cốt:

- Nghe nói ông chủ dân doanh ở Hồ Chiết mua máy bay riêng rồi, lúc nào chúng ta cũng kiếm hai cái chơi.

- Cũng chỉ để chơi được thôi, sân bay Kim Sơn có cho phép máy bay tư nhân hạ cánh không?


Trương Khác chẳng thích mua máy bay rồi xếp xó làm đồ chơi:

- So với mơ tưởng xa xỉ đó chẳng bằng mong đường cao tốc Kim Sơn - Kiến Nghiệp sớm xây xong thì hơn.

- Sợ cái đám thực dụng chủ nghĩa, chàng trai cậu mới 20 tuổi thôi đấy, suy nghĩ vấn đề tươi sáng lên một chút.

Diệp Kiến Bân khoác vai Trương Khác kéo vào nhà hàng.

Triệu Bằng, Mã Hải Long, Địch Đan Thanh cùng hai nhân viên công tác và hai lái xe kiêm vệ sĩ, tổng cộng chín người đi theo.

Nhà hàng không rộng lắm, song nhân viên tiếp tân cực kỳ ngọt nước, mặc sườn xám màu đỏ xẻ tận đùi, có điều bên trong đi tất chống lạnh, trông chả ra làm sao.

Lúc này đã không còn phòng bao nữa, đại sảnh cũng ngồi kín tới bảy tám phấn, chẳng còn cách nào, đành ngồi xuống một bàn lớn ở góc đại sảnh, gọi mấy món ăn, phục vụ tiến cử rượu địa phương ủ, Trương Khác liền bảo phục vụ đi hâm rượu.

Đầu bếp nhà hàng rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu thức ăn đưa lên liên tục, bữa sáng gần như chẳng còn gì, 5 tiếng đi xe đói meo, thấy thức ăn đưa lên là Trương Khác cầm đũa chén luôn, chẳng cần chú ý hình tượng gì hết.

Trong đĩa cá có một sợi tóc dài, nhà hàng không lớn mấy chi tiết này bỏ qua được, đang định lấy sợi tóc đi thì di động trên bàn vang lên, Địch Đan Thanh cầm lấy xem trước, nói:

- Của giám đốc Trần.

Trương Khác cho rằng Trần Tín Sinh có chuyện gấp, nhận lấy điện thoại, chỉ sợi tóc bảo Diệp Kiến Bân lấy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận