Quan Lộ Thương Đồ

Trương Khác và Địch Đan Thanh vào hội trường, thấy phóng viên vừa hỏi gì đó không nghe rõ, còn Cát Kiến Đức thao thao bất tuyệt nói:

- Đối với xí nghiệp thành viên cùng nghành nghề, chúng tôi cổ vũ cạnh tranh lẫn nhau, tập đoàn tuyệt đối không thiên vị. Đương nhiên chúng tôi càng hi vọng các xí nghiệp thành viên xúc tiến lẫn nhau, cùng trưởng thành, tài nguyên được chỉnh hợp hữu hiệu. Còn chỉnh hợp thế nào? Hoa Hạ sẽ hợp tác với chính phủ địa phương, ví dụ như khu công nghiệp điện tử Kim Sơn, hỗ trợ một phần xí nghiệp thành viên chỉnh hợp tài nguyên sản xuất...

Toàn lời cũ rích nhạt nhẽo giả dối, Trương Khác nghe mà bực mình, định cùng Địch Đan Thanh rút lui.

- Ngài Trương phải không ạ?

Đằng sau có người hỏi không chắc lắm:

Trương Khác quay đầu lại, thấy một thanh niên chừng 33 -34 mặt mày phấn khởi, xem ra hắn đang tìm mình, là một người Nhật Bản, Trương Khác không nhớ đã gặp hắn.

- Anh gọi tôi à?

Trương Khác hỏi lại:

- À, tôi là Sơn Bổn của Toshiba.

Sơn Bổn Hiền Thứ đưa danh thiếp ra:

- Từng được anh Sâm Sơn kể về ngài Trương, không ngờ được gặp ở đây.

- Ồ, ra là phó tổng giám đốc Sơn Bổn.

Trương Khác thu danh thiếp lại bắt tay hắn:

- Thật bất ngờ quá, tôi còn định sau khi về nước sẽ tới bái phỏng, không ngờ bị nhiều việc chen ngang, tới giờ vẫn chưa bỏ thời gian ra được.


Địch Đan Thanh thừa biết Trương Khác nói xằng, cô chưa bao giờ nghe Trương Khác nói tới cái tên Sơn Bổn Hiền Thứ.

- Anh Sâm Sơn hôm qua đã tới Bắc Kinh, chắc hôm nay đã liên lạc với quý công ty, hà, chắc anh ấy không ngờ tôi gặp được ngài Trương ở đây.

Sơn Bổn Hiền Thứ cẩn thận hỏi:

- Tôi nói cho anh ấy gặp ngài ở đây có tiện không?

- Anh Sâm Sơn chuyên môn vì chuyện của Cẩm Hồ mà tới Trung Quốc?

- Hình như là thế tôi cũng không chắc lắm.

Trương Khác mỉm cười:

- Nếu đã thế tôi phải làm trọn tình địa chủ chứ, phiền giám đốc Sơn Bổn liên lạc với anh ấy.

Trương Khác và Địch Đan Thanh đi tới khu nghỉ ngơi đợi, nói với cô:

- Cứ tưởng Toshiba quên mất việc này rồi.

Từ khi Trương Khác về nước đã được hai tháng, Toshiba không có bất kỳ liên hệ nào, còn tưởng bọn họ đã từ bỏ nỗ lực có được kỹ thuật DMP.

- Ngài Trương.

Sơn Bổn Hiền Thứ thích dùng cách xưng hô trang trọng, gọi điện thoại xong đi tới nói:


- Anh Sâm Sơn đang trên đường tới, anh ấy nhờ tôi hỏi, lúc này anh ấy có thể đặc biệt tới bái phỏng ngài không?

Trương Khác lần này tới Bắc Kinh là để nghe ngóng động tĩnh của cao tầng TW với sản nghiệp thông tin, không có an bài nào khác, nên gật đầu đồng ý.

Sơn Bổn Hiền Thứ lại lui sang một bên gọi điện thoại, Trương Khác cũng bảo Địch Đan Thanh gọi Chu Nhất Bình tới, dù sao muốn khởi động đàm phán chính thức, phía bên Cẩm Hồ cũng cần có nhân vật cùng cấp với Sâm Sơn Dã phụ trách sự việc liên quan.

Lúc này cuộc họp báo đã kết thúc, phóng viên ra khỏi hội trường, khách khứa cũng chuẩn bị tham gia bữa tiệc chiêu đãi thịnh soạn.

Lý Tại Thù và Kim Nam Dũng ra ngoài hít thở không khí, nhìn thấy Sơn Bổn Hiền Thứ đang cùng Trương Khác trò chuyện thân mật, còn nhiệt tình chào hỏi, hắn không tiện quay đầu bỏ đi, đành đi tới:

- Anh Sơn Bổn quen anh Trương của Cẩm Hồ sao?

Sơn Bổn Hiền Thứ đùa:

- Anh Sâm Sơn từng nói với tôi, ngài Trương là người đỡ đầu sản nghiệp điện tử tiêu dùng Trung Quốc, sao tôi không biết cho được.

Trương Khác quan sát Lý Tại Thù, không biết hắn thấy mình đứng cùng Sơn Bổn Hiền Thứ sẽ có liên tưởng gì.

Lý Tại Thù mặt rất bình tĩnh, nhưng trong bụng không bình tĩnh chút nào.

Kỹ thuật DMP do Cẩm Hồ và TI liên hợp đưa ra vốn có người ở Samsung đề xuất, nhưng vì cơn bão tài chính mà không được ứng dụng, đợi tới khi Lý Tại Thù thấy Cẩm Hồ mưa trang web âm nhạc của Nhật mới phát hiện kỹ thuật Flash memory kết hợp MP3 đã được Cẩm Hồ nghiên cứu thấu triệt đăng ký bản quyền.

Vốn với kỹ thuật Flash memory được chia sẻ từ Toshiba, Samsung chỉ cần đầu tư năm ba tháng là có thể đưa ra sản phẩm rồi, giờ nếu vượt qua được bản quyền của Cẩm Hồ, e tống thời gian gấp 10 lần chưa chắc đã thành công, nên nhìn thấy Trương Khác, làm sao hắn bình tĩnh được?


Hiện chỉ có Toshiba, Samsung, Intel là sở hữu kỹ thuật Flash memory, do Intel chuyên tâm vào phát triển kỹ thuật vi xử lý, nên kỹ thuật này chỉ có Toshiba và Samsung là tiên tiến nhất.

Năm 98, kỹ thuật flash memory dung lượng ít, giá lại cao, chỉ nhìn thấy tiền đồ chứ chưa ứng dụng rộng rãi, Iplayr là sản phẩm ứng dụng thương nghiệp Flash memory với quy mô lớn nhất.

Hiện DMP mới chỉ đưa ra, nếu nó thành sản phẩm mang tính thời đại, Cẩm Hồ sẽ quyết định Toshiba, Samsung, Intel ai có được ưu thế ứng dụng thương nghiệp Flash memory trên quy mô lớn.

Dù xem thường Cẩm Hồ, nhưng Lý Tại Thù phải thừa nhận Cẩm Hồ đang nắm thứ khiến Samsung phải thấp thỏm.

Vì Iplayr đang dùng flash memory của Toshiba, nên nhìn thấy hai bọn họ đứng với nhau, Lý Tại Thù chẳng cảm thấy lạ, có điều khi Sâm Sơn Dã đi vào, mới nhớ tới trước kia có tin đồn Toshiba muốn mua lại kỹ thuật DMP của Cẩm Hồ, xem ra không phải vô cớ.

Lý Tại Thù lo lắng ra mặt.

- Tạm biệt ở Tokyo, đã hai tháng chưa thấy phong thái của ngài Trương rồi.

Sâm Sơn Dã không cần Sơn Bổn Hiền Thứ phiên dịch, dùng tiếng Nhật nói chuyện với Trương Khác:

- A, anh Lý cũng ở đây..

Nhìn thấy biển chúc mừng thành lập điện tử Hoa Hạ mới vỡ lẽ.

Vì lấy Samsung ra uy hiếp Toshiba, Trương Khác không muốn để Sâm Sơn Dã và Sơn Bổn Hiền Thứ thấy y và Lý Tại Thù có ân oán cá nhân rất sâu.

- Hiếm khi gặp được các vị ở Bắc Kinh, liệu có thể để tôi làm trọn tình địa chủ không?

Lý Tại Thù mặt không hay ho lắm, Kim Nam Dũng thì biết nhẫn nhịn hơn, nhân lúc người khác không chú ý khẽ giật áo hắn, vì lợi ích của Samsung, ân oán cá nhân có là gì, so với việc suy đoán quan hệ giữa Cẩm Hồ và Toshiba mà không có manh mối gì, chẳng bằng đi theo quan sát có thể nhìn được nhiều thứ hơn.

Thực ra Sâm Sơn Dã nhìn thấy Trương Khác và Lý Hinh Dư thân mật đi bên nhau ở triển lãm Tokyo, còn tưởng Cẩm Hồ và Samsung có quan hệ không tệ.

Đợi Chu Nhất Bình tới nơi, Trương Khác liền cùng Sâm Sơn Dã, Sơn Bổn Hiền Thứ, Lý Tại Thù, Kim Nam Dũng tới khách sạn Vương Phủ Tỉnh dùng cơm.

~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~


Cùng lúc đó Cát Kiến Đức đang nhiệt tình chào hỏi các vị khách có thân phận hiển hách tới hội trường tổ chức tiệc, đặt biệt là đại biểu doanh nghiệp ngoại, đột nhiên có người chạy tới nói với ông ta:

- Đại biểu của Samsung và Toshiba đi mất rồi.

- Vì sao?

Cát Kiến Đức đang nói chuyện với Độ Biên Kính Nhất của Sony, ngạc nhiên hỏi.

- Chu Nhất Bình của Ái Đạt vừa tới, đại biểu của Samsung và Toshiba liền đi theo.

Người kia không biết Trương Khác:

Cát Kiến Đức mặt tối sầm, trong bữa tiệc thành lập Hoa Hạ, người của Cẩm Hồ tới vô duyên vô cớ kéo đi hai vị khách ông ta hết sức coi trọng làm sao ông ta có tâm tình tốt được?

~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~

Đám Trương Khác đi ra ngoài gặp đùng giờ cao điểm, nhìn dòng xe dài phía trước, Trương Khác liền quyết định mời khách tới nhà hàng đồ ăn Hàng Châu gần đó.

Nhà hàng trang hoàng không sang trọng, nhưng rất tĩnh xảo.

Phục vụ dẫn vào phòng bao, không gian trong phòng rất nhỏ, không ngờ ghế ngồi là ghế sô pha đôi vây quanh bàn tròn, ít nhiều có chút quái dị.

Mời khách ở đây có lẽ bị cho là hơi keo kiệt, có điều vì giao thông ùn tắc, chắc cũng được thông cảm.

Trương Khác mời Địch Đan Thanh ngồi xuống trước, phòng bao đèn không sáng lắm, đôi mắt sáng của Địch Đan Thanh đảo một vòng, mới đi tới bàn.

Trương Khác không nghỉ nhiều, là chủ nhân, bọn họ phải chủ động ngồi xuống cái ghế sô pha quái dị này, Chu Nhất Bình kéo một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, Trương Khác phải ngồi xuống ghế sô pha, đùi liền chạm vào cặp mông đầy đàn hồi của Địch Đan Thanh, mới phát hiện cái kiểu ghế ngồi này, nếu muốn ngồi cho thoải mái, mông khó tránh khỏi chạm vào nhau.

Trương Khác không phải cố ý đụng chạm, kín đáo nhích sang một bên, không ngờ thấy chút bất an trong mắt Địch Đan Thanh: "Thật là lạ!" Làm y nhớ tới cảnh Địch Đan Thanh hốt hoảng che khăn tắm bỏ chạy hôm đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận