Quan Lộ Thương Đồ

4 năm trước, quy mô nhân khẩu, quy mô kinh tế, điều kiện sản xuất công nông nghiệp, kiến thiết thành phố, điều kiện các phương diện của Tân Đình cùng Hải Châu đều rất tương đương. Thời gian 4 năm trôi qua, Tân Đình hầu như bị Hải Châu bỏ rơi mất dạng.

Nếu nói Khám Duy Đào không nóng lòng, thì đó là gạt người. Cho dù suy nghĩ vì sĩ đồ ngày sau của mình, nên không nể mặt vẫn là không nể mặt. Lại nói như Cẩm Hồ, hắn là một bí thư Thành ủy, có được tư cách tự cao tự đại cùng hắn sao?

- Anh đích thân đi tìm Tống Bồi Minh, tốt nhất có thể trước khi Trương Khác rời khỏi Hồng Kông có thể có cơ hội liên hệ một chút.

Khám Duy Đào cũng không tiện hạ mệnh lệnh với Đào Thư Nghệ, dù sao quyền chủ động nắm giữ ở trong tay Cẩm Hồ, còn có thể ép buộc Trương Khác gặp mình hay sao?

Khám Duy Đào cầm lấy điện thoại gọi vào số phòng của Trương Mai, không nghe thấy có người tiếp. Hắn lớn tiếng gọi thư ký ở sát vách, bảo hắn đi tìm Trương Mai.

Bởi vì lo lắng, lúc này lại không tìm thấy người, trong lòng Khám Duy Đào ít nhiều có chút tức giận, hắn oán giận nói:

- Lúc này không ở trong phòng, không biết chạy đi đâu rồi?

Hắn không nhớ rõ số điện thoại di động của Trương Mai, cũng quên gọi Đào Thư Nghệ hoặc là thư ký trực tiếp gọi vào ĐTDĐ của Trương Mai là được.


- Bí thư Khám.

Thư ký của Khám Duy Đào còn chưa đi ra ngoài, vừa mới mở cửa thì Trương Mai trong bộ áo đầm màu lam nhạt liền muốn chạy ào vào, làm viên thư ký giật mình, cũng suýt nữa bị xô ngã.

Trương Mai đi vào, căn bản không ý thức được Khám Duy Đào vì không gọi điện thoại được cho cô mà sinh ra nộ khí:

- Con bé Cao Tình này cũng cơ linh thật, sáng sớm chờ ở trên con đường người ta nhất định phải đi qua, cuối cùng đã bắt được người, Trương Khác muốn mời ngài cùng thị trưởng Đào cùng nhau ăn cơm trưa...

- Thật sao?

Khám Duy Đào nghe được Trương Mai nói cho hắn tin vui này, chút khó chịu vừa rồi cũng tiêu tan thành mây khói. Vẻ kích động trên mặt hắn có phần không nhịn được. Hắn cũng hiểu cơ hội khó có được, nắm lấy cơ hội lần này, thành phố sẽ tiết kiệm được con đường vòng tới mấy năm, điều này làm cho hắn làm sao có thể thoải mái được.

Đào Thư Nghệ nhìn đồng hồ, lúc này đã gần 11 giờ, lại hỏi Trương Mai:

- Có nói cơm Tàu lúc nào bắt đầu?

Việc này cũng liên quan đến vấn đề thời gian dài ngắn, không có đầy đủ thời gian tiến hành liên hệ, hình như cũng không thể đặc biệt như ý.

Lúc này trong hành lang lại truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, Trương Mai còn đứng ở cửa liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, ngoài cửa vang lên tiếng nói:

- Trợ lý Địch, sao con bé Cao Tình có thể mời được cả cô qua đây rồi?

Khám Duy Đào bước tới cửa, thấy Trương Khác đi cùng với trợ lý Địch Đan Thanh cùng Cao Tình xuất hiện ở cửa. Địch Đan Thanh đảo mắt qua Khám Duy Đào cùng Đào Thư Nghệ, nói:

- Khác thiếu gia đang chiêu đãi khách nhân, không thể thoát thân tự mình tới mời bí thư Khám cùng thị trưởng Đào được, Khác thiếu gia còn muốn tôi hỏi bí thư Khám một tiếng, có tiện qua ăn cơm tán gẫu một chút hay không?


Khám Duy Đào đang lo lắng không có cơ hội, đâu có chút nào không tiện, ngoại trừ Đào Thư Nghệ, Trương Mai, còn bảo cả Cao Tình đi qua cùng. Hắn không hiểu được Trương Khác vốn đang muốn gặp họ, quả thật còn tưởng rằng Cao Tình đã phát huy tác dụng.

Nhóm Khám Duy Đào, Đào Thư Nghệ theo Địch Đan Thanh bước vào thang máy chuyên dụng cho căn hộ cao cấp lên tầng đỉnh. Khi lên đã có nhân viên đang chờ ở cửa thang máy, cùng đi vào phòng tiếp khách được trang trí lộng lẫy. Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngoại trừ Trương Khác, Diệp Kiến Bân, còn có hai nam tử trung niên xa lạ.

- Vị này chính là chủ tịch, tổng giám đốc của tập đoàn Vạn Nghiệp Indonesia, Trần Văn Thông tiên sinh, vị này chính là chủ tịch cục đổng sự tập đoàn hải vận Nam Dương, Mã Văn Cừ tiên sinh. Vừa rồi tôi đã nói về bí thư Khám cho hai vị tiên sinh nghe rồi.

Trương Khác đứng lên giới thiệu cho Khám Duy Đào, Đào Thư Nghệ.

Buổi sáng Mã Văn Cừ qua đây là chính thức trả lời phương án mà trước đó Trương Khác đề xuất. Hẹn là đàm phán đến buổi trưa, Trần Văn Thông lại từ Hồng Kông tới, Trương Khác nói muốn giới thiệu quan viên nội địa cho họ quen, rồi ở lại cùng nhau dùng cơm Tàu.

Ngày 27 nhận được tin tức nói là Hải Châu tổ chức đoàn thể đến Hồng Kông chiêu thương dẫn tư, hấp dẫn tư bản người Hoa Indonesia chảy về phía quốc nội, Khám Duy Đào ngoài khẩn cấp cũng sai người thu thập tư liệu về Hoa thương Indonesia, biết Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ đều là cự phú của Indonesia, cũng là một trong những người tổ chức của Hoa thương Indonesia tại hội hiệp đàm chiêu thương dẫn tư đặc biệt lần này.

Không ngờ Trương Khác lại giới thiệu cho hắn cùng với Trần Văn Thông, Mã Văn Cừ gặp mặt, tâm tình Khám Duy Đào kích động đến nỗi khó có thể tự kiềm chế, các loại suy đoán cùng oán khí trước đó đều mất sạch.

Trương Khác mời Khám Duy Đào, Đào Thư Nghệ ngồi xuống, lại liếc Trương Mai, Cao Tình đi theo, cảm thấy có chút khó hiểu, không mời mà họ cũng ngồi xuống, cũng không nói gì liền tự tiện ngồi xuống.

Trương Mai, Cao Tình cũng thức thời theo Địch Đan Thanh ra ngoài hoa viên ở ban công tham quan. Họ tại Tân Đình coi như là người biết nhiều quen mặt, tuy nói Tân Đình lúc này chỉ có hai khách sạn ba sao, nhưng tại quốc nội cái gọi là căn hộ tổng thống, Trương Mai cũng có cơ hội đi vào, nhưng không nghĩ đến trong khách sạn lại có được căn hộ xa hoa như vậy.


Mái che hoa viên bằng inox cùng thủy tinh trong suốt, xuyên thấu qua bức tường thủy tinh còn có thể thấy mặt nước xanh biếc ở hồ bơi trong phòng. Hai người nhìn mà choáng váng.

Trương Khác không đi quản Trương Mai, Cao Tình đang tình mê ý loạn vì căn hộ xa hoa. Thế giới này nữ nhân tuyệt sắc nguyện ý quỳ dưới chân tài sản cùng quyền thế rất nhiều, thêm hai người này cũng không nhiều.

Trương Khác nói với Mã Văn Cừ:

- Vừa rồi tôi giới thiệu cho Mã tiên sinh về đảo Đông Sơn, đó chính là phạm vi quản hạt của bí thư Khám, vẫn là mời bí thư Khám giới thiệu cho hai vị đây mới càng chuẩn xác hơn...

Khám Duy Đào có phần ngoài ý muốn, Trương Khác cùng hai cự phú Indonesia này không có việc gì đi thảo luận về đảo Đông Sơn của Tân Đình làm cái gì?

Thấy phản ứng của Khám Duy Đào hơi chậm, Trương Khác nói:

- Tôi đã giới thiệu cho Mã tiên sinh, Trần tiên sinh, hai tỉnh Giang Nam, Đông Hải, hai bên cửa nam bắc của Tiểu Giang, đường ven biển hơn 1500 km, đến nay vẫn chưa có một hải cảng nước sâu nào tính bằng tấn, đây là bởi địa khu hạ du Tiểu Giang đều là đồng bằng, hải vực gần biển thiếu đường thủy nước sâu. Mãi đến những năm 80, ở ngoài bờ biển Tân Đình phát hiện ra thông đạo nước sâu nối thẳng đến Thái Bình Dương, đảo Đông Sơn của Tân Đình nằm trên thông đạo nước sâu này, có đủ điều kiện cơ sở để xây dựng hải cảng nước sâu...Chút tri thức ấy của tôi đều xem qua từ sách báo, khẳng định không hiểu rõ bằng bí thư Khám, phó thị trưởng Đào, việc cụ thể vẫn phải mời hai vị tới giới thiệu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận