Quan Lộ Thương Đồ

Tôn Tĩnh Mông xoa bụng, đáng thương nhìn Trương Khác chằm chằm, trông cô như một con mèo ngoan, hoàn toàn không có khí thế bưu hãn trừng mắt như vừa rồi.

Trương Khác rời khỏi Kiến Nghiệp gần 10 ngày, trong tủ lạnh ngoại trừ mì cùng trứng gà, không nhìn thấy đồ ăn nào khác. Trương Khác úp một tô mì Dương Xuân, luộc một quả trứng gà rồi đặt lên bàn cho Tôn Tĩnh Mông.

Trương Khác xem qua bài vở ngài mai cần thi rồi trở lại phòng khách, Tôn Tĩnh Mông cũng đã bỏ vào bụng tô mì và trái trứng luộc, thu dọn bát đũa xong cô lại ngồi vào bên cạnh Trương Khác, nhỏ giọng hỏi:

- Anh có thể đừng về phòng được không?

Bên ngoài tiếng sấm không ngừng, tia chớp không ngừng xé rách bầu trời đêm, hiếm khi thấy Tôn Tĩnh Mông có lúc sợ hãi, Trương Khác cười cười:

- Được thôi, ngày mai tôi thi hai môn, vốn cũng định thức đêm học một chút...

- Vậy được rồi, tôi đi tắm trước. Ăn bát mì mà chảy cả mồ hôi...

Tôn Tĩnh Mông nhẹ nhàng như một con nai xoay người vào phòng tắm, xuất phát từ sợ hãi, cô chỉ nửa khép cửa lại, và cũng không quên cảnh cáo Trương Khác:


- Nếu anh dám nhìn lén, cẩn thận tôi đâm mù mắt!

Đêm dông tố, nữ nhân trong phòng tắm, cửa nửa khép. Trương Khác nghĩ thầm, đây không phải tình cảnh thông thường trong tiểu thuyết sao? Nếu như lúc này có một tia sét làm tắt hết đèn trong phòng, Tôn Tĩnh Mông ở trong phòng tắm bị trượt chân, như vậy thì càng đặc sắc hơn rồi.

Rất đáng tiếc, nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, mãi đến khi Tôn Tĩnh Mông tắm xong đi ra, cũng không xảy ra cái loại ngoài ý muốn mà Trương Khác chờ mong.

Tôn Tĩnh Mông thay một chiếc áo thun trắng nhìn qua càng dài hơn, cô gập chân quỳ trên ghế sofa, cẳng chân thon dài như băng khắc ngọc dũa lập lòe chói mắt. Cô cầm khăn mặt khô lau mái tóc dài ướt sũng, trông qua càng thêm đen nhánh. Mái tóc dán vào má làm cho gương mặt xinh đẹp của cô vì nước nóng phả vào làm ửng đỏ càng thêm kiều mị, người còn hơi nghiêng qua xem Trương Khác đang đọc sách gì, còn thỉnh thoảng quấy rầy:

- Khoa kinh tế học của các anh phải học cái này sao? xem cả quyển thế này, không biết có bị rụng tóc không nữa? Kinh khủng thật đấy. Từ nhỏ tôi đã không có cảm giác gì với các con số rồi, muốn tôi học cái này, trước 30 tuổi khẳng định sẽ trở nên vừa già lại vừa xấu!

Ngửi mùi thơm cơ thể của Tôn Tĩnh Mông sau khi tắm rất là dễ chịu, nhưng nghe cô cứ lải nhải như thế, kế hoạch thức khuya học bài bị phá hủy mất rồi. Trương Khác nghiêng người để nằm càng thoải mái hơn, cũng làm cho lỗ tai của mình cách đôi môi của Tôn Tĩnh Mông xa hơn.

Tôn Tĩnh Mông nhưng lại không chịu, còn ghé người qua cùng nhau xem sách, cổ áo thun không lớn trùng xuống. Trương Khác từ cổ áo thoáng nhìn thấy cái tròn tròn, trắng mịn như tuyết như giọt nước nhỏ xuống, không phải rất lớn, có thể nắm vừa tay, còn cái màu hồng nho nhỏ quá người, khiến ánh mắt không kìm nổi đóng đinh lên đó.

Tôn Tĩnh Mông nhìn con mắt của Trương Khác, không che cổ áo lại, cũng không có ý tránh né ánh mắt Trương Khác, qua một hồi lâu cô mới hỏi:

- Đẹp không?

Trương Khác mới nhớ tới phải thở một hơi, dời ánh mắt khỏi nơi chết người đó, sách giáo khoa trong tay cũng ném xuống sàn nhà. Y nhìn đôi mắt long lanh cùng với khuôn mặt quyến rũ như yêu nghiệt của Tôn Tĩnh Mông, muốn đưa tay xoa vòng eo nhìn qua đầy co dãn của cô. Lúc này Tôn Tĩnh Mông lại chống tay ngồi thẳng dậy, nói:

- Nể mặt anh ngồi chung với tôi với đêm mới cho anh xem nhiều như vậy! Không được có ý nghĩ được voi đòi tiên!

Cô lại duỗi tay gõ lên đầu Trương Khác một cái:

- Đuổi mấy cái ý nghĩ xấu xa ra khỏi đầu đi. Tiểu sắc nam!

Trương Khác cảm giác được trên người Tôn Tĩnh Mông lộ ra một loại vẻ đẹp khiến người ngạt thở, quỷ sai thần khiến thế nào y nắm lấy bàn tay mềm mại của Tịnh Mông trước mắt mình, lại vòng một tay ôm lấy eo cô, kéo người cô áp sát lên ngực mình, lại xoay người đè lên người cô, dán môi lên đôi môi kiều diễm hồng hào, tràn đầy xúc cảm mềm mại ấm áp, cạy ra đôi môi cùng hàm răng có vẻ cứng ngắc của cô, mút vào đầu lưỡi thơm mềm...


Lúc này Tôn Tĩnh Mông mới kịp phản ứng, với tay lên lưng Trương Khác, móng tay nhọn khẽ lướt qua cơ ngực, chỉ là cô không hiểu được kỹ thuật hôn môi, mặc cho Trương Khác điên cuồng nút lưỡi mình, chỉ có nhận lấy từng đợt cảm giác mê muội trùng kích lên đầu...

Trương Khác vén chiếc áo thun trắng của Tịnh Mông lên, lộ ra bộ ngực trắng nõn nhô cao, co dãn mà tuyệt đẹp, bờ vai mảnh khảnh, eo thon, bụng phẳng, tất cả tuyệt vời mà gợi cảm. Trương Khác lấy ngón tay gảy nụ hoa đỏ tươi, khiến nó như hạt ngô đứng thẳng trên ngọn núi, mỹ cảnh dưới thân càng kích thích y hơn, mùi hương thơm ngào ngạt làm cho cậu nhỏ đã chào cờ.

Trong chiếc áo thun trắng Tôn Tĩnh Mông không mặc quần đùi, chỉ mặc một chiếc quần lót hồng bằng tơ nửa trong suốt, mơ hồ thấy được thứ mềm mại bóng loáng, bề mặt múp múp hoàn mỹ phơi bày ra. Trương Khác sờ lên, cảm giác được qua một tầng vải mỏng bên trong đã hơi ẩm ướt, gạt quần lót qua một bên, y thuận tay muốn sờ vào.

Tôn Tĩnh Mông lúc này lại đột nhiên như tỉnh táo lại, nắm lấy tay Trương Khác, Trương Khác nghi hoặc nhìn Tôn Tĩnh Mông.

- Anh muốn tôi rồi, tôi sẽ không có dũng khí đối mặt với anh nữa. Tôi sẽ rời xa anh. Anh muốn tôi rời xa anh sao?

Ánh mắt Tôn Tĩnh Mông xa xăm, điềm đạm đáng yêu.

Trái tim Trương Khác như bị cái vẻ dịu dàng bắn trúng, Tôn Tĩnh Mông giống như con tiểu yêu tinh dịu dàng, cho dù là nhe răng nhếch miệng vẫn chọc người trìu mến, mình không nỡ làm tổn thương con tiểu yêu tinh này, làm cho con tiểu yêu tinh này trong nháy mắt không còn nhìn thấy nữa sao?

Hình như tại thời khắc này, nữ nhân chung quy bảo trì lý trí nhiều hơn nam nhân, cũng có thể là Tôn Tĩnh Mông sau rất lâu dằn vặt đã dập tắt đi quyết tâm.

Nỗi kích động gần như muốn người phát cuồng đã rút đi, nhưng thay thế là một loại khác nhu tình dịu dàng khác. Trương Khác bỏ tay ra, dịu dàng hôn lên đôi môi Tôn Tĩnh Mông, ôm thân thể xinh đẹp của cô vào lòng.


--------------

"..." Tôn Tĩnh Mông khẽ thở ra một hơi, sững sờ ngồi đó, qua một hồi lâu cô mới nói:

- Đây là cảm giác hôn môi sao? Thì ra thật phải đầu lưỡi đụng vào nhau mới có cảm giác tốt thế. Trước nay xem trong film thấy cái trò này buồn nôn quá.

Chép miệng, cô thè lưỡi ra liếm môi:

- Liếm môi thì chả có cảm giác gì!

Liếm môi mình có thể có cảm giác sao? Trương Khác gãi chân mày, lúc này Tôn Tĩnh Mông đã không còn vẻ điềm đạm đáng yêu khi nằm dưới thân, cũng chỉ như một con tiểu yêu tinh kiêu ngạo, nghiêm trang thảo luận về cảm giác hôn môi, một tiểu yêu tinh như thế quả thật không cam lòng để nó bỏ đi, chỉ có thể kiềm chế bản thân.

- Có phải rất khó chịu hay không?

Tôn Tĩnh Mông liếc mắt nhìn đũng quân Trương Khác hơi phình ra, cô lại kéo áo thun của mình che đi bắp đùi trắng tinh lõa lồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận