Quan Lộ Thương Đồ

Chỉ chờ khoảng 3 phút, nhóm Phó Tuấn liền lái xe chạy qua. Hình Kiến Quốc vốn nửa ngờ nửa tin đối với lời nói của Trương Khác, Hứa Hồng Bá cũng chỉ là bạn chơi cờ trong khoảng thời gian này mà thôi, đột nhiên nói muốn dẫn ông đi tìm thị trưởng của TP. Kim Sơn, ai cũng sẽ hoài nghi.

Khi thấy được hai chiếc xe việt dã đậu ở dưới đê, Hình Kiến Quốc liền cảm thấy có chút vấn đề có thể nói một chút với Triệu Hữu Luân, so ra còn tốt hơn đám vương bát ở xưởng giấy.

Thanh niên tướng mạo anh tuấn trước mắt ăn mặc bất phàm, Hình Văn Lệ sớm đã để ý thấy, nào có thiếu nữ không hoài xuân. Thấy được thanh niên anh tuấn, cử chỉ văn nhã, ai cũng sẽ nhịn không được nhìn thêm vài lần. Cô vừa mới điều vào phòng làm việc xưởng trưởng làm thư ký, thấy lãnh đạo trong xưởng rất hay đổi ĐTDĐ, không còn ai dùng ĐTDĐ cũ.

Cô xem qua ĐTDĐ rất nhiều người khoe khoang nhưng còn xa mới đẹp và khác biệt bằng chiếc ĐTDĐ của Trương Khác, màn hình ĐTDĐ vàng nhạt sáng bóng, hình như càng trong sáng hơn so với màn hình ĐTDĐ bình thường. Mặt sau còn phủ một tầng thuộc da nâu.

Cô cũng chưa nghe nói qua còn có ĐTDĐ thuộc da bên ngoài. Loại xe việt dã này cô cũng từng nghe nói, không khỏi có tâm tư khác nhìn Trương Khác, nghĩ thầm: anh ta tới cùng có địa vị gì?

Khí trời mùa hạ hay thay đổi, khi qua cầu nổi gió, chạy tới Thấm Viên, bầu trời chợt tối đen, mây đen tụ tập trên đỉnh đầu, tầng mây rất thấp, hình như đứng trên nóc nhà đưa tay là có thể bắt được.

Triệu Hữu Luân sớm chạy tới khách sạn Thấm Viên trước một bước. Trương Khác toàn thân ướt đẫm, bộ dạng nhếch nhác bị hắn thấy được. Trương Khác mời Hứa Hồng Bá giới thiệu Hình Kiến Quốc cho Triệu Hữu Luân làm quen, còn y vào phòng tắm thay quần áo.

- Ngày hôm nay là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là anh hùng được mỹ nhân cứu?


Địch Đan Thanh để Trương Khác nâng cánh tay lên, rồi cô dè dặt bôi thuốc đỏ chỗ tay bị trầy da cho y, nhịn không được muốn châm biếm y vài câu. Cô thấy được thiếu nữ váy đỏ xinh xắn đạp xe qua đây.

- Nhục không chịu được, may là không để con gái nhảy xuống nước cứu tôi, bằng không thì cũng không có mặt mũi trở về gặp mọi người rồi.

Trương Khác cười nói chuyện với Địch Đan Thanh, cổ tay bị ngón tay hơi lạnh lạnh của Địch Đan Thanh nhắc lên. Nhìn cô nghiêm túc bôi thuốc đỏ, chỉ nhìn đôi lông mi cong cong cùng sống mũi đẹp. Đương nhiên cũng có thể thấy được khe vú hơi lộ ra trong cổ áo rủ xuống.

- Nên giao cả việc bôi thuốc cho cô bé đó làm đi.

Địch Đan Thanh cười nói, thấy Trương Khác nâng cánh tay lên lộ ra xương sườn dưới nách, cô chọc ngón tay lành lạnh vào đó:

- Gầy như que củi!

Trương Khác bị nhột tay run run, cổ tay khẽ quẹt qua gương mặt Địch Đan Thanh, hơi lạnh, đàn hồi mịn màng. Y muốn đưa tay sờ một chút, nghiêng đầu, vừa lúc Địch Đan Thanh ngẩng đầu nhìn y. Bốn mắt nhìn nhau. Trương Khác chột dạ không dám hạ thủ, chỉ phải vội vàng giơ tay cao lên, lại để Địch Đan Thanh cầm băng gạc hút khô thuốc đỏ:

- Tay giơ qua đỉnh đầu, nếu dưới nách không lộ ra xương sườn thì quá béo rồi. Tôi sẽ không để cho bản thân béo như vậy đâu...

Đang nói chuyện, Phó Tuấn đưa tới một chiếc áo sơ mi tay dài. Trương Khác mặc vào, vén tay áo lên, vừa lúc có thể che khuất vết thương nơi khuỷu tay.

Gió rất lớn, lọt qua khe ngói thổi vào. Có vài gian phòng không kịp đóng cửa sổ, xích sắt bị thổi tung mở toang ra, nghe thấy tiếng bang bang, còn có tiếng vỡ thủy tinh truyền đến.

Trương Khác ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời. Xem tình hình thì mưa lập tức sẽ kéo tới. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi về hướng phòng yến hội. Giọng Hình Kiến Quốc rất lớn, đi trên hành lang đã nghe thấy. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh cũng không cần nhân viên dẫn đường, theo thanh âm là có thể tìm được bọn họ.

Hứa Hồng Bá, Đàm Thiên, Trương Dịch đi cùng với Triệu Hữu Luân nghe Hình Kiến Quốc nói tình hình lũ ở hồ Kim Sơn và sông Ẩm Mã. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đẩy cửa đi vào. Cơn mưa to đổ xuống, giọt mưa rơi vào mái ngói, vang lên tiếng lộp độp.

- Xưởng trưởng Hình, tình hình lũ năm nay thật nghiêm trọng như thế sao?

Triệu Hữu Luân sắc mặt ngưng trọng:


- Tôi và bí thư Chu hai lần nghe báo cáo công tác của bộ môn phòng lụt thành phố, phán đoán của họ có lạc quan hơn...

- Cụ thể nghiêm trọng thế nào thì còn phải nhìn ông trời. Tôi cũng không có cách nào đưa cái đầu của mình để bảo đảm cho thị trưởng Triệu.

Thấy sắc mặt Triệu Hữu Luân ngưng trọng, ánh mắt có vẻ nghi ngờ. Hình Kiến Quốc chỉ tưởng là Triệu Hữu Luân cho rằng ông đang bắn tiếng đe doạ. Người khác vừa lo lắng, giọng thì lớn, ngôn ngữ cũng trở nên thô tục. Cũng không quản Trương Khác cùng Địch Đan Thanh xuất hiện tại cửa:

- Thông thường thì ngày 10 tháng 7 Kim Sơn có thể ra mai. Trước khi ra mai nếu như ông trời không rơi một hạt mưa, vậy đương nhiên lũ định kỳ cái mẹ gì cũng không có. Hôm nay là ngày 5 tháng 7, nếu như còn tiếp tục mưa to ba bốn ngày như buổi sáng ngày hôm qua, vậy sẽ có khảo nghiệm đối với công tác phòng lụt của sông Ẩm Mã cùng hồ Kim Sơn. Nhưng ngày hôm qua tôi nghe dự báo thời tiết của đài trung ương nói năm nay khu vực Hoa Đông sẽ ra mai chậm hơn năm rồi. Hơn nữa lượng mưa bão mang đến càng lớn, càng mạnh hơn năm rồi...Người phía dưới làm công tác đều giấu trên không giấu dưới. Thị trưởng Triệu anh vừa đến Kim Sơn, trước đây cũng chưa công tác qua tại Kim Sơn, vấn đề vi quy vi pháp này có một số người đã kiếm được lợi ích, sao họ lại chủ động phản ánh cho anh biết được?

Hình Văn Lệ đứng phía sau Hình Kiến Quốc cảm thấy ông mình nói quá không chú ý ảnh hưởng, lặng lẽ kéo áo ông, bảo ông nói chú ý trường hợp hơn.

Địch Đan Thanh đứng ở cửa dựa sát vào bên tai Trương Khác nhẹ giọng cười:

- Ông già này cũng thú vị thật...

Trương Khác biết cô là đang nói Hình Kiến Quốc nói tục, lại không nể mặt Triệu Hữu Luân chút nào, rất khó tưởng tượng trước đó ông ta làm qua xưởng trưởng của phân xưởng giấy Thần Hi. Y nhe răng mỉm cười.

Hình Văn Lệ quay đầu lại vừa lúc thấy được Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đang có cử chỉ thân mật, trong lòng cô nhói đau. Rồi lại đành phải thừa nhận, người phụ nữ bên cạnh Trương Khác quả thật rất quyến rũ, tuy nói mình ở trong xưởng rất được tiểu thanh niên hoan nghênh, nhưng ở trước mặt một người phụ nữ quyến rũ như vậy, cô vẫn nhịn không được sẽ tự ti mặc cảm.

Để người ta ngay mặt chỉ trích không có kinh nghiệm đối với công tác phòng lụt, bị người bên dưới gạt. Triệu Hữu Luân thật là có chút xấu hổ, nhưng người là Trương Khác giới thiệu cho hắn quen, lại nói cũng là muốn bù đắp góc chết trong công tác của hắn, Triệu Hữu Luân vẫn có chút độ lượng. Sắc mặt hắn không quá khói coi. Triệu Hữu Luân thấy được Trương Khác đi vào, liền đứng lên:


- Khác thiếu gia, cậu cũng cảm thấy tình hình lũ năm nay của hồ Kim Sơn rất nghiêm trọng sao?

Hắn cho rằng buổi trưa Trương Khác tìm hắn qua đây chính là vì việc này.

- Tình hình lũ nghiêm trọng hay không, tôi không thể đưa ra phán đoán. Tôi là.

Nghe tiếng mưa đổ xuống mái ngói, Trương Khác nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ, giống như một bức rèm che màu trắng. Y cùng Địch Đan Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, nói:

- Tôi mời thị trưởng Triệu qua đây là vì chuyện khác. Chỉ là chuyện có vội có hoãn, cho nên mới để xưởng trưởng Hình phản ánh vấn đề với thị trưởng Triệu trước...

- Tôi dẫn Trương Khác đi gặp xưởng trưởng Hình.

Hứa Hồng Bá nói:

- Công tác phòng lụt có thể nghe nhiều ý kiến của các phương hơn, nó luôn luôn hữu ích...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận