Quan Lộ Thương Đồ

Triệu Tề Đông cũng có một đêm mất ngủ ở Quốc vụ viện, sau khi nghe tin tường đất đã tạm ngăn được thế lũ mới thở phào:

- Tôi sẽ lập tức tới Trường Sa thị sát tình hình lũ lụt, để đồng chí Như Thánh đến Kim Sơn đại biểu cho tôi thị sát công tác cứu nạn...

Tới đó giọng nặng hơn:

- Bất kể thế nào cũng không được phép coi tính mạng người dân như trò đùa.

Một câu thôi cũng làm cho lưng Thượng Học Nghĩa mồ hôi tuôn như suối, chẳng phải là vì áp lực quyền thế, thân là bí thư tỉnh ủy, là chư hầu một phương, có thể nói là đỉnh cao quyền lực, không đặc biệt sợ hãi quyền lực cao hơn, nhưng đây là một câu nói đâm thẳng vào tim.

Mặc dù nói đê vỡ chắc chắn có nguyên nhân trực tiếp hơn nữa, nhưng Thượng Học Nghĩa không thể phủ nhận sai sót của mình.

Từ lâu đã có học giả đề xuất làm ruộng quanh hồ là ngu xuẩn tột độ, tranh đất với hồ cũng là chính sách ngu xuẩn không gì bằng, căn nguyên đê vỡ chính là ở chính sách này khiến cho diện tích hồ nước giảm mạnh, năng lực tích nước kháng lũ thậm chí còn chưa bằng một nửa ban đầu, cuối cùng cũng đã phải chịu sự trừng phạt, nhưng người gánh chịu lại là nhân dân vô tội.

Lương Vĩ Pháp, Triệu Hữu Luân đứng hình vầng sáng bình minh đỏ au, muốn khóc mà không có nước mắt, thiệt hại nhân mạng tạm thời chưa thể thống kê được, nhưng mọi thành quả kiến thiết kinh tế một năm qua đã bị ngâm trong nước lũ, nóc trung tâm triển lãm lộ ra trên mặt nước, từ đây nhìn qua có thể thấy dân chúng tránh nạn ở trên đó, đen xì, giống như một bầy kiến.

~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~

Giây phút đê vỡ dũng khí trong người Chu Cẩn Du cũng tiêu tan sạch sẽ, không thể ung dung chỉ huy đại cục chống lũ được nữa, phải để Triệu Hữu Luân gánh lấy trách nhiệm.


Sau chuyện lấy lại được tinh thần, song không thể lấy lại được quyền chủ động trong tay Triệu Hữu Luân, đành ở lại hậu phương điều phố vật tư, thành tổng chỉ huy hậu cần.

Được tin mấy vạn quân dân xây lên đoạn đê đất đã phát huy tác dụng, Chu Cẩn Du hơi thở phào, đồng thời hối hận không thôi, sao lúc đó mình lại cuống chân tay lên như thế.

Sức lực cạn kiện, Chu Cẩn Du ngồi sụp xuống ghế sô pha, bà ta phải tính tới hậu quả nghiêm trọng của việc đê vỡ, định gọi điện cho chồng thương lượng mới phát hiện di động được thư ký đi xạc, không ở bên cạnh, đứng dậy mở cửa đi lấy thì thấy thư ký cầm di động của mình đi tới, chuẩn bị gõ cửa.

- Bí thư, có điện thoại.

Chu Cẩn Du nhận lấy, thấy số ở nhà, đóng cửa lại mới nhận điện thoại.

- Kiếm Nam tới đấy...

Giọng hơi khàn của Tạ Hán Minh truyền tới, có thể thấy ông ta cũng cả đêm không ngủ:

- Nghe nói lũ đã được chặn, có thể nhìn ra thiệt hại sơ bộ chưa?

Chu Cẩn Du nhắm mắt lại, giọng như tự lẩm bẩm:


- Đều bị ngâm hết trong nước lũ rồi...

~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Trên con đường từ Huệ Sơn thông tới Kim Sơn, có một chiếc Mercedes phóng như bay, tới gần Kim Sơn lắm rồi.

Ngay sau khi biết tin vỡ đê, Tạ Hán Tĩnh lập tức bảo lái xe đưa tới Kim Sơn, đây đã là đợt lũ thứ hai từ đầu mùa tới Huệ Sơn, phà đóng cửa, ông ta đợi tới gần sáng mới qua sông được.

Tới nơi ở của vợ chồng Chu Cẩn Du, bên mép hồ cũng dùng bao cát chồng lên làm đê, nước không ngừng rỉ ra từ đó.

Tạ Hán Tĩnh đi vào biệt thự thấy Tạ Hán Minh, Tạ Kiếm Nam cùng Trần Liễu Phạm tổng giáp đốc khu công nghiệp điện tử đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, trông rất tiều tụy, mỏi mệt, thất thần thấy ông ta tới cũng không hé răng một lời, Tạ Hán Tĩnh biết chẳng có tin tức tốt lành nào đang đợi mình.

Mặc dù giới truyền thông chỉ miêu tả qua loa chuyện vỡ đê, còn chuyện quân dân chung tay phòng lũ thì sơn son thiếp vàng cho thật nổi, nhưng chuyện đê vỡ ắt làm TW chấn động.

Lúc này chẳng rảnh quan tâm tới tiền đồ chính trị của Chu Cẩn Du, kỳ thực từ lúc Chu Cẩn Tỳ dính vào chuyên án 516, tiền đồ chính trị của Chu gia đã bị phán tử hình, Chu Cẩn Du còn giữ ghế chẳng qua là là quán tính tự có ở quan trường, quán tính này chỉ e sẽ phải dừng lại ở đây.

- Đã thông báo cho Cát gia chưa?


Tạ Hán Tĩnh đã đoán ra kết quả gì đang đợi mình ở Kim Sơn, nhìn thấy bộ dạng cha con Tạ Hán Minh như thế, chẳng hỏi thêm.

Khu công nghiệp điện tử vừa mới đi vào sản xuất mặc dù không bị nước lũ cuốn hết, nhưng cũng chìm trong lũ rồi, nhà xưởng thì có lẽ còn chống chịu được, thiết bị thì coi như đã vứt đi hết rồi, vô số nguyên vật liệu giữ được 10% cũng đủ khó.

Không có chút chuẩn bị nào, nửa tiếng sau khi đê vỡ nước đã nhấn chìm nhà máy, thời gian ngắn như thế thậm chí công nhân cũng chẳng kịp rút lui.

Tổn thất trực tiếp là một phương diện, lại chẳng biết tới khi nào mới khôi phục được sản xuất, không thể hoàn thành đơn đặt hàng làm chữ tín bị tổn thất, mất khách hàng, đối với điện tử Gia Tín đó là tổn thất nghiêm trọng ghê gớm.

Như vậy thì cũng phải khẩn cấp thông báo cho Samsung, Samsung đem một phần đơn đặt hàng sản phẩm điện tử ở thị trường Trung Quốc giao cho nhà máy phía Kim Sơn, đơn đặt hàng này không thể hoàn thành rồi, thiệt hại sẽ còn lan đi.

~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~

Trương Khác và Địch Đan Thanh tới sân vận động Tam Tùng tụ hợp với Hứa Hồng Bá.

Sân vận động Tam Tùng là điểm bố trí nạn dân lớn nhất của Kim Sơn tới giờ, ngoài 5 vạn dân rút khỏi xã Tứ Yến và khu lều lán ra, còn có hai xã khác, khi đê vỡ thành phố điều động tất cả xe cộ có thể cứu người nhưng không thể cứu được kịp thời, chẳng biết có bao nhiều người bị nước lũ bao vây, bao nhiêu người mất mạng trong trận lũ này.

Hai mắt Trương Khác hõm sâu, lòng trắng chi chít tơ máu, thời gian qua tinh lực tiêu hao nghiêm trọng, từ Huệ Sơn về lại liên tục hai ngày không chợp mắt, cổ khàn đặc, chỉ kể qua loa với Hứa Hồng Bá tình hình, nhìn khung cảnh hỗn loạn người lớn bơ phờ, trẻ em kinh hoàng, chẳng thể nói ra lời mấy câu chú ý bảo vệ sức khỏe.

Trương Khác không ở lại SVĐ, y ở lại cũng chẳng có mấy tác dụng, liền về nhà khách nghỉ, vừa mới chui vào xe còn chưa kịp đợi xe khởi động đã ngủ tít rồi, đến khi tỉnh lại thấy Địch Đan Thanh gối đầu lên đùi mình, người cuộn trên ghế đang ngủ say sưa, bọn họ quá mệt rồi, chẳng ai còn bận tâm được tới vẻ ngoài.

Trương Khác nhẹ nhàng nâng đầu Địch Đan Thanh lên mở cửa xuống xe, Phó Tuấn và lái xe ngồi ở bên xe hút thuốc, những nhân viên khác ngủ trên xe còn lại, thấy Trương Khác xuống xe, đứng dậy hỏi:


- Khác thiếu gia và trợ lý Địch tới phòng nghỉ một lúc chứ.

Vừa rồi thấy y ngủ say nên tới nhà khách Phó Tuấn cũng không gọi.

- Để cô ấy ngủ thêm một chút đi... Tỉnh lại rồi khó ngủ tiếp lắm.

Trương Khác ngồi xuống nhận lấy điếu thuốc hỏi:

- Mấy giờ rồi?

- Mười giờ.

Phó Tuấn lấy sổ tay ra lật cho y xem:

- Thị trưởng Trương và mẹ cậu gọi điện tới lúc 7 giờ, ông Tôn, chủ tịch Diệp, bộ trưởng Diệp, tỉnh trưởng Từ, bí thư Đường đều gọi điện thoại tới, nhưng biết cậu ngủ không bảo tôi gọi cậu dậy.

Trương Khác gọi điện thoại cho thư ký Lương Vĩ Pháp trước tiên, mới biết phó thủ tướng Tằng Như Thánh rạng sáng ngồi chuyên cơ tới Kim Sơn, Lương Vĩ Phpas đang đưa ông ta đi thị sát.

Trương Khác chỉ quan tâm tình hình thiên tai có gì bất thường không, công tác cứu nạn có thuận lợi không, còn Tằng Như Thánh tới y chẳng định góp vui làm gì, nghĩ Triệu Hữu Luân chắc cũng đang cấp thiết kiếm cơ hội nói chuyện với phó thủ tướng nên chẳng gọi cho ông ta.

Chẳng biết toàn quốc từ trên xuống dưới có bao nhiêu người mất ngủ vì đê Kim Sơn, Trương Khác xem ghi chép, còn rất nhiều cú điện thoại phải trả lời, Địch Đan Thanh lúc này tỉnh lại, mọi người mới rời bãi đỗ xe vào phòng nghỉ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận