Quan Lộ Thương Đồ

Ngày đầu khai giảng, Trương Khác ngoan ngoãn tới báo danh, buổi tới còn tới lớp tham gia họp đầu năm, phát hiện ra rất nhiều khuôn mặt lạ, kiếp trước vốn ít tiếp xúc, kiếp này càng chẳng quan hệ với bạn trong khóa.

Rất nhiều người cũng thấy Trương Khác lạ mặt, có mấy cô nữ sinh nhìn thấy Trương Khác đi vào thì thầm với nhau:

- Oa, viện chúng ta có một anh chàng đẹp trai chuyển tới từ khi nào thế?

Cũng may là thanh danh của Trương Khác trong trường rất vang dội, có ngay bạn nói cho cô gái, cô gái vừa lột bỏ vẻ non nớt thiếu nữ, muốn ra tay lại chẳng biết phải làm sao nhìn thấy ánh mắt Trương Khác vừa sợ vừa mừng, danh tiếng của y không trở ngại cho cô gái sinh ra ý nghĩ:" Cho dù để anh ấy chơi đùa.... Mình coi như cũng đang chơi đùa anh ấy vậy!" Chỉ là không có cơ hôi, thi thoảng quay đầu lại nhìn, thấy Đỗ Phi ngồi bên cạnh Trương Khác cũng rất đáng thèm khát...

Trong viện thương mại quốc tế đa phần là khoa văn, nữ sinh nhiều hơn nam sinh một chút, chuyện nữ sinh theo đuổi nam sinh chẳng hiếm, chẳng thiên hạ chỉ cho chàng trai áp ức dục vọng, không có các cô gái khổ não vì ham muốn sao?

Trương Khác nghe Đỗ Phi kể Tiêu Xuân Minh từ khi vào trường đã đổi ba cô bạn gái, cười chọc:

- Mày thay người ta hay người ta thay mày?

- Tao mà mất giá vậy à?

Tiêu Xuân Minh chỉ lên gân được một câu, rồi thở dài:

- Có một lần bị người ta thay, còn là cô bé tao thấy quyến luyến nhất, hai em còn lại chỉ quen hai ba tháng là thấy vô vị... Ài, thế là hỏng mất một năm, mấy ngày nữa sinh viên mới vào trường, phải rút kinh nghiệm. Hai thằng bọn mày có tham gia đón sinh viên mới không, kiếm vài em tâm sự lý tưởng cuộc đời, phụ đạo vài kinh nghiệm sống...

Đỗ Phi cười dâm, lắc đầu:

- Mày tưởng tao không muốn à, nhưng thời gian đâu ra.

- Là em đó hả?


Trương Khác chỉ cô gái mặc váy liền có hoa màu hồng bàn trên, vừa rồi y thấy Tiêu Xuân Minh thi thoảng liếc nhìn cô gái. Cô gái này trông khá thanh tú, da trắng trẻo, mắt dài, cặp môi dầy gợi cảm, còn uốn tóc rất thời trang, có điều trông hơi già trước tuổi, đang trò chuyện tíu tít với một nam sainh, che miệng cười khúc khích, đại khái không chú ý có người chưa dứt tình với mình.

Trương Khác cười gian hỏi Đỗ Phi:

- Hàng của Tiêu Xuân Minh cũng tính là bạn bọn mình chứ nhỉ?

- Tính chứ.

Đỗ Phi gật đầu cười cũng hiểm không kém.

Trương Khác lại quay xang Tiêu Xuân Minh:

- Mày biết lái xe không?

- Tao thì lấy đâu ra bằng lái.

- Ok, dù sao tao cũng rảnh, mày có gan thì hẹn em đó tối đi dạo phố, tao lái xe cho mày.

Tiêu Xuân Minh phấn chấn, hít mấy hơi lấy dũng khí chạy tới bắt chuyện với cô gái, một lúc sau ủ rũ bại trận quay về:

- Cô ấy nói tối phải tự ôn tập, không có thời gian đi dạo phố.

- Không sao, đợi lát nữa thử lại.

Trương Khác vỗ vai hắn an ủi:

- Lát nữa bọn mình ra trước.

Trừ Thôi Úc Mạn ra, nhóm ba người trợ lý Tịch Nhược Lâm, hoặc tốt nghiệp đi làm hoặc học nghiên cứu sinh, không làm trợ lý chủ nhiệm khóa nữa, đã chọn ba người khác. Thôi Úc Mạn đúng là khỏe nói, cuộc họp tới một tiếng rưỡi mới kết thúc.

Mọi người kêu đói rầm trời kéo nhau ra khỏi phòng, tới hành lang thấy một chiếc Mercedes 500 SEC xám bạc đỗ ở sân, cho dù rất nhiều sinh viên không phân biệt được loại xe nhưng nhìn chiếc xe cũng đủ biết sự xa hoa của nó.

Đám sinh viên đi qua đều tránh xa xa, sợ chạm phải thì xước một cái cũng táng gia bại sản cũng không đủ đền, có rất nhiều người đi một đoạn rồi vẫn quay đầu nhìn, các cô gái suốt ngày mơ mộng một chàng hoàng tử bạch mã từ trên chiếc xe đi xuống tới trước mặt mình ngỏ lời.

Cô gái tóc uốn cùng bạn đi ra khỏi phòng, anh chàng lúc nãy quấn lấy nói muốn buổi tối ôn bài cùng, trước mặt bạn, cô gái tóc uốn dè dặt nói:

- Tính sau nhé, nói không chừng mình lười không rời phòng nữa...

Đi vài bước thấy chiếc Mercedes, cô gái tóc uốn theo bản năng bước chậm lại, thấy Tiêu Xuân Minh mở cửa xe bước ra đi tới, đột nhiên thấy tim đập loạn lên.

- Buổi tối anh có thể mời em tới phố Tân Thị chọn cho em một một quà nhập học không?


Cô gái tóc uốn đấu tranh nội tâm, do dự không biết có nên giữ kẽ một chút không, nhưng liếc thấy ánh mắt hâm mộ của đám bạn, cô gái đỏ mặt gật đầu, cũng không từ chối Tiêu Xuân Minh nắm tay mình.

Trương Khác ngồi trong xe nhìn thấy hết tất cả, thầm thở dài, cảnh này y thấy nhiều rồi, kiếp trước y chỉ mê đắm nhục thể của các cô gái, chẳng quan tâm họ nghĩ gì trong lòng, đột nhiên do dự có nên nhận việc đón sinh viên mới hay không?

Đỗ Phi giúp Tiêu Xuân Minh và cô gái tóc uốn mở cửa xe, vừa vặn nghe thấy cô gái nói:

- Anh còn lừa em nói ba mẹ anh là công nhân nghỉ việc, anh tưởng em là hạng con gái tham hư vinh à? Nếu anh nghĩ thế còn tìm em làm gì?

Đỗ Phi huýt sáo, gác chân lên bảng điều khiển, nói với Trương Khác:

- Mày đưa tao tới ngõ Học Phủ là được, tao không rảnh đi dạo phố với bọn mày.

- Hả, mày cho rằng tao có kế hoạch đưa mày đi à?

Trương Khác nhún vai:

- Ngày mai chị Vệ Lan sẽ tới, ba mẹ tao cũng tới Kiến Nghiệp chơi vài ngày, tao còn phải đi đón Tĩnh Mông giúp chị tao mua đồ dùng...

Kiếp trước tiêu chuẩn của Trương Khác là thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, các cô gái trong viện y đầu tránh xa, quan trọng là ăn cỏ gần hang khó mà một chân dẫm nhiều thuyền, hơn nữa các cô gái xinh đẹp ở Học viên Âm nhạc và Đh Sư phạm còn nhiều hơn, chỉ mỗi Trần Ninh phá hỏng quy củ của y, từ đó mới trở nên yên phận.

Thế nhưng một đêm thu năm 1999 nhìn thấy một cô gái mặt chan chứa nước mặt đi qua, cho nên mới có chút ấn tượng về cô gái tóc quăn tên Từ Mai Mai này, còn về vì sao đêm khuya Từ Mai Mai khóc lóc về trường thì tin đồn từ KTX nữ truyền ra chẳng qua là do tham hư vinh bị người ta chơi chán chê rồi bỏ.

Từ Mai Mai đột nhiên nhìn thấy Trương Khác, Đỗ Phi hai nam sinh truyền kỳ trong viện ngồi hàng ghế trên thì trở nên câu nệ, Đỗ Phi còn đỡ một chút, thường ngày thi thoảng vẫn gặp trong lớp, nhưng Trương Khác....

Bất kể chuyện bóng bay ở KTX nữ, ra tay đánh lưu học sinh Hàn Quốc, mắng Chu Cẩn Tỳ hộc máu tại chỗ, vạch trần sự kiện bạo loạn bài Hoa ở Indo đều mang đầy sắc thái truyền kỳ, nhưng 90% nữ sinh trong viện chỉ nghe tên chưa thấy mặt.

- Làm sao anh lại quen họ?

Từ Mai Mai hỏi nhỏ Tiêu Xuân Minh:


Tiêu Xuân Minh có chút lơ đễnh, Đỗ Phi quay lại cười chớt nhả:

- Bọn này thời cao trung là bạn cùng lớp, em thử nói xem làm sao bọn này quen nhau?

Từ Mai Mai hơi đỏ mặt e thẹn, không tiếp lời.

Tới ngõ Học Phủ, Trương Khác đá Đỗ Phi xuống xe, rồi lái xe tới Học viện Âm nhạc đón Tôn Tĩnh Mông.

Tôn Tĩnh Mông đang đứng trước cổng trường ngó nghiêng đợi Trương Khác, một chiếc xe màu đen tới trước y, có tên thanh niên thò đầu ra khỏi cửa xe bắt chuyện với Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác không vội lái xe tới, định xem cô gái đáo để này ứng phó ra sao, chẳng hiểu Tôn Tĩnh Mông nói gì tên kia thụt ngay đầu lại lái xe chạy mất, thầm nghĩ:" Chẳng lẽ cô ấy chửi bậy dọa hắn chạy mất?"

Tôn Tĩnh Mông lúc này mới chú ý Trương Khác đã đổi xe mới, Trương Khác giúp cô mở cửa, Tôn Tĩnh Mông vừa vào xe đã hỏi:

- Đám người hầu của anh đâu?

Nhìn thấy hai người ngồi sau, cô nhận ra Tiêu Xuân Minh giơ bàn tay trắng trẻo lên vẫy vẫy, coi như chào hỏi:

- Hai người cũng đi dạo phố à?

Trương Khác tò mò hỏi cô nói gì với tên thanh niên bắt chuyện, Tôn Tĩnh Mông đặt túi sách lên bảng điều khiển, khinh khỉnh nói:

- Tôi mở túi sách cho hắn xem, hỏi hắn bao nổi tôi không?

Trương Khác cứng họng luôn, cô bé này đúng là không lấy lý lẽ bình thường ra suy đoán được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận