Quan Lộ Thương Đồ

Lý Chi Phương sớm biết rằng Trương Khác, Đỗ Phi rất không đơn giản. Trương Khác đơn giản có thể không có quan hệ quá lớn với gia thế của y. Thấy được Trương Khác đi học ở Kiến Nghiệp mà ở trong căn nhà xa hoa như vậy, Lý Chi Phương vẫn cảm thấy khá bất ngờ.

- Các anh ở Kiến Nghiệp cũng sang thật đấy.

Chu Hiểu Lộ đi lên vườn hoa lộ thiên trên mái nhà:

- Trên lầu còn có viện tử đẹp như thế sao?

Cô lại nắm tay hạ quyết tâm:

- Sau đó nhất định phải tìm nam nhân tốt mới được! Đáng tiếc nam nhân tốt thường rất ít. Làm thế nào mới tốt đây?

Biến mái nhà hơn 500 m² thành vườn kiểu lâm viên Giang Nam là đủ xa xỉ rồi. Lần đầu tiên Từ Mai Mai qua đây, khi lên lầu nhìn mà choáng váng. Cô ôm cánh tay Tiêu Xuân Minh, hô hấp cũng nhỏ đi. Tiêu Xuân Minh cuối cùng qua lại với Từ Mai Mai. Bị Trương Khác cảnh tỉnh, hắn minh bạch nữ nhân có chút hư vinh cũng không đáng trách.

Tôn Tĩnh Mông vỗ vỗ vai Chu Hiểu Lộ:

- Sao lại không có tiền đồ như thế, phụ nữ cũng có thể tự mình đi mua nhà đẹp như thế mà!

- Nghĩ đến bản thân phải kiếm nhiều tiền như vậy.

Chu Hiểu Lộ thè lưỡi, đi tới chỗ cái đu, ngồi vào đu nhẹ nhàng lắc lư:

- Em thà bán mình còn hơn...

Trương Khác nghe xong bật cười, cái số tình nhân vợ bé của Chu Hiểu Lộ là thâm căn cố đế, điều này chắc có quan hệ với hoàn cảnh gia đình luôn nằm trong cảnh không ổn định của cô. Không biết một yêu tinh như thế trưởng thành sẽ làm bao nhiêu nam nhân đau lòng vì cô.

Lý Hinh Dư ngoan ngoãn đi theo phía sau Trương Khác cũng che miệng cười khẽ. Cô cũng lên lầu làm khách.

Lý Chi Phương nghe xong cũng lắc đầu mà cười:

- Lớn chừng này tuổi đầu rồi còn ăn nói lung tung, cũng không sợ người khác cười cho sao?

Lý Chi Phương vào phòng trà ngồi, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, nói với Trương Khác:

- Cuộc sống tại Kiến Nghiệp của các em quả là xa xỉ...


- Chắc là vậy, người sống trên đời cũng không thể làm khổ bản thân mà...

Trương Khác cầm một bình cafe nóng rót cho mọi người. Lý Hinh Dư từ nhỏ tại trong gia tộc đã hình thành một thói quen chủ động làm mấy việc vặt, cô đưa tay muốn giúp rót cafe, Trương Khác thụt tay lại. Ngón tay nõn nà chạm phải thành bình làm cô hơi bị bỏng, cô bèn ngậm ngón tay bị bỏng vào tay mút, cau mày, trông như bị bỏng đau lắm. Trương Khác mỉm cười nói với cô:

- Cô ngồi xuống, cô là khách, ta là người phải tiếp đãi.

Lý Hinh Dư xấu hổ cười cười, liền ngồi xuống. Chu Hiểu Lộ bên kia ngồi ở giữa Tôn Tĩnh Mông cùng Trần Phi Dung, cô gác cằm trên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào Lý Hinh Dư thanh thuần quyến rũ hồi lâu, đột nhiên lấy giọng Hải Châu nói một câu với Trần Phi Dung:

- Ngày mai mời chị ấy đi đánh cầu lông được không?

Trần Phi Dung không rõ nguyên do, lại nhìn Chu Hiểu Lộ, lại nhìn Lý Hinh Dư. Lúc này Lý Hinh Dư mới ý thức được câu nghe không hiểu kia là đang nói về mình, cô nghi hoặc nhìn Trương Khác, muốn hỏi y họ đang nói cái gì.

Trương Khác thiếu chút nữa cười ra tiếng, mà Trương Khác còn chưa cười thì Đỗ Phi đã cười ra tiếng trước. Trương Khác nghĩ thầm tiểu tử Đỗ Phi này thì ra cũng biết dụng tâm "ác độc" của Chu Hiểu Lộ, biết chỗ "ác độc" mà cô kiến nghị như thế. Lý Hinh Dư: khi Lý Hinh Dư nhảy nhót, chỉ sợ một khi bóng bắn vào, ngực sẽ bị rất đau đớn.

Trần Phi Dung hỏi Đỗ Phi:

- Có cái gì buồn cười?

Đỗ Phi muốn nói, Chu Hiểu Lộ trừng mắt với hắn:

- Không cho nói!

Trương Khác giúp Lý Hinh Dư phiên dịch câu phương ngôn Hải Châu của Chu Hiểu Lộ:

- Chu sư muội nói là ngày mai muốn mời cô đi đánh cầu lông!

Sắc mặt Lý Hinh Dư chợt đỏ bừng, có một loại quyến rũ mị hoặc, cái này thì mọi người đều hiểu được, liền cười ồ lên. Lý Hinh Dư xấu hổ ôm mặt nằm lên đầu gối. Bản thân cô cũng nhịn không được nở nụ cười, người khẽ rung rinh, lỗ tai trắng tinh như ngọc thạch đỏ như thẫm ra máu.

Vẻ xinh đẹp tỏa ra trong nháy mắt của Lý Hinh Dư chắc là chỗ khiến người tâm động nhất của cô, Lý Quý, Tiêu Xuân Minh ít khi thấy phụ nữ tuyệt mỹ nhìn mà ngẩn tò te, cũng không quản bạn gái của họ đang ở bên cạnh, dù Trần Phi Dung, Tôn Tĩnh Mông tự xưng thanh lệ hơn người nhìn dáng dấp như vậy của Lý Hinh Dư cũng cảm thấy vẻ đẹp đó có thể thấm vào lòng người.

Mọi người nói cười đến tận khuya mới tan cuộc, phòng của Lý Hinh Dư ngay ở dưới lầu. Trong phòng có bốn phòng ngủ, Đỗ Phi ở lại, Tôn Tĩnh Mông giữ Trần Phi Dung lại cùng nhau ngủ. Hai mẹ con Lý Chi Phương, Chu Hiểu Lộ một phòng, Trương Khác thì đêm khuya người tĩnh mới trở lại phòng.

Đêm khuya người tĩnh, Trương Khác ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc, y không cần phải che giấu tâm tình nữa. Đèn trong phòng đã tắt, ánh trăng cùng đèn đường hắt vào, có thể lẳng lặng nhìn kỹ nội tâm mình. Lúc này y hầu như có thể khẳng định Trần Ninh phải đã đến phân hiệu Tân Phổ, nhưng biết thì có thể làm được gì? Kiếp này phụ nữ có vướng mắc với mình đã quá nhiều rồi, còn muốn tiếp tục đi trêu chọc thêm sao?

Trương Khác đột nhiên cảm thấy hơi quái lạ, có thể sống lại, đối với tình cảm hẳn là có một loại minh ngộ càng thấu triệt hơn. Tỉ mĩ suy nghĩ đến tìm cảm phát sinh giữa mình và bốn người phụ nữ, chưa nói tới có mới nới cũ, cho dù hai ngày nay ở cùng với Đường Thanh, trong lòng cũng không có tâm tình mặt trái phụ lòng cô. Khi ở cùng với cô là thật tâm thực lòng. Đối với quan hệ giữa mình và Đường Thanh, có một loại cảm giác trong sáng, hết sức tuyệt vời, tựa như cảm giác tương giao hiểu nhau với Hà Huyền kiếp trước. —— cũng không cảm thấy trong lòng khi đó không hòa tan nổi Hứa Tư, Vãn Tình còn có Địch Đan Thanh.


Đường Thanh có thể cũng có loại cảm giác này, cô mới không chú ý Trần Phi Dung đi cùng với họ đến Tân Vu. Đây tới cùng là một loại tình cảm thế nào?

----------------------------------

Thiếu nữ thanh xuân như Chu Hiểu Lộ sẽ không cảm thấy quá hứng thú đối với mấy thứ phong cảnh, sơn thủy, cô quấn lấy Lý Chi Phương đòi tới Kiến Nghiệp chơi, cũng chỉ là chơi thôi, cũng không phải là tới để du sơn ngoạn thủy. Lại có nhiều thanh niên nam nữ như vậy tề tụ với nhau, cũng rất náo nhiệt, tuy nói chỉ là thiếu nữ thanh xuân mới học năm nhất, nhưng cũng rất nhanh hòa nhập với mọi người thành một thể.

Chu Hiểu Lộ biểu hiện ra trưởng thành hơi sớm, cũng là có quan hệ với với hoàn cảnh trưởng thành của cô, lúc này muốn thay đổi cũng có phần trắc trở.

Ngày hôm sau không đi đánh cầu lông, mà là hẹn nhau đi đánh tennis. Chu Hiểu Lộ mới sáng sớm đã rất nhiệt tình đi xuống lầu mời Lý Hinh Dư.

Vào mỗi ngày nghỉ, các sân bóng, phòng thể thao trong trường đều kín chỗ. Nhóm Trương Khác hơn 10 người, tự nhiên không thể đi tranh giành sân bãi trong trường. Bên trong Vườn Sồi có sân tennis xây riêng cho công nhân, còn có phòng chơi squash, cung cấp cho các công nhân sử dụng khi nghỉ ngơi. Trong lúc nghỉ cũng có công nhân đi chơi bóng, Trương Khác đã sớm liên hệ qua giữ sẵn một cái sân.

Sân tennis nằm ngay bên hồ Yến Quy. Lý Hinh Dư ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi, đối mặt với núi xanh nước biếc, hết sức thư thái. Cô bận bộ đồ thể thao màu trắng, cột tóc vắt ngang một bên, biết người khác muốn chọc quê mình, nên cô chỉ ngồi ở ghế, không chịu ra sân chơi bóng.

- Cô không ra sân chơi bóng, có phải là chán chết không đây?

Trương Khác cùng Tôn Tĩnh Mông được Lý Quý, Hứa Nhược Hồng thế chỗ, nhận lấy khăn mặt lau mồ hôi Lý Hinh Dư đưa qua, đứng ở một bên nói với cô.

- Ở cùng với mọi người không có chút áp lực nào, ngồi xem mọi người chơi thế này cũng thoải mái rồi...

Lý Hinh Dư cười cười.

Tôn Tĩnh Mông cầm vợt tennis vỗ lên đầu Trương Khác:

- Đêm qua Hiểu Lộ chỉ nói đùa thôi, anh lại vạch trần ra, bảo người ta không biết xấu hổ làm sao ra sân chơi bóng được? Mà cổ ra sân đánh bóng, cũng không phải là tiện nghi cho đám đàn ông thối các người sao?

Tôn Tĩnh Mông lại nhắc tới cái này, Trương Khác nghĩ tới dáng dấp của Lý Hinh Dư tại sân bóng, hai con thỏ trong áo nhảy lên, y nở nụ cười, kéo Tôn Tĩnh Mông cùng nhau ngồi xuống, cầm lấy nước uống.

Lý Hinh Dư lại hơi đỏ mặt, ánh mắt xinh đẹp thì nhìn mặt đất.

Nhìn người khác chơi bóng, Trương Khác thoải mái dựa vào ghế ngồi, móc ra cái chip flash memory cầm trong tay nghịch. Tôn Tĩnh Mông nhìn biểu hiện của Chu Hiểu Lộ trên sân kém quá, cô nhịn không được chạy tới trợ trận.

- Đây là chip flash memory Cẩm Hồ sản xuất đó sao? - Lý Hinh Dư nghiêng người qua hỏi.


- Cô biết cái này?

Trương Khác thấy Lý Hinh Dư hiếu kỳ nhìn cái chip trong tay, bèn đưa cho cô xem.

- SamSung đã xác định chiến lược phát triển kỹ thuật số rồi. Tuy nói còn chưa làm cho SamSung, nhưng tôi cũng không lạ gì mấy thứ này. Dù sao ở nhà cha tôi nói chuyện với mọi người ngoại trừ kỹ thuật số thì vẫn là kỹ thuật số. Cái gì cũng không biết thì coi sao được?

Lý Hinh Dư nhận lấy con chip, giơ lên hí mắt nhìn dưới ánh mặt trời một chút, giống như đang nhìn một món hàng mỹ nghệ tinh xảo:

- Đây là chip lưu trữ 32M? tốc độ của các anh cũng nhanh thật đấy. Thảo nào Lý Tại Thù nói Cẩm Hồ sẽ là đối thủ đáng sợ của SamSung.

- Cô cũng cho rằng như thế sao? - Trương Khác cười hỏi.

Thị trường chip Flash memory chủ yếu phân làm hai loại NAND cùng NOR. Cẩm Hồ cùng SamSung nhận được kỹ thuật flash memory từ Toshiba đều thuộc về kỹ thuật flash memory loại hình NAND. Các hãng điện tử Âu Mỹ như Intel nắm trong tay chủ yếu là kỹ thuật flash memory loại hình NOR.

Trước mắt thị trường flash memory chủ yếu là thiên hạ của flash memory loại NOR. Phổ biến ứng dụng với các sản phẩm điện tử có lưu trữ tài liệu nhưng yêu cầu đọc nhanh như ĐTDĐ, máy tính.

Máy truyền phát tin âm tần số và USB flash drive mà Cẩm Hồ phát triển mới chân chính mở ra công dụng rộng khắp của flash memory loại NAND trong các sản phẩm điện tử tiêu dùng. Tương lai sau khi nhiều ứng dụng ĐTDĐ được truyền thông hóa, thị trường ĐTDĐ cũng sẽ là thiên hạ của flash memory loại NAND.

Việc này mặc dù chưa xảy ra, nhưng xem như một công ty có tầm nhìn xa, cao tầng của SamSung tự nhiên có thể đại thể dự kiến được xu thế phát triển của kỹ thuật số trong mấy năm nữa. Trung Tinh Vi Tâm thành công sản xuất ra chip flash memory, đối với SamSung mà nói có lẽ là một đả kích không nhỏ.

Lúc này Lý Tại Thù dự đoán tương lai Cẩm Hồ sẽ là đối thủ đáng sợ của SamSung, điều đó không còn là vọng tưởng không thể thực hiện nữa rồi. Chí ít tại lĩnh vực sản phẩm điện tử tiêu dùng, lúc này SamSung cũng không có ưu thế có đặc biệt rõ ràng.

Lý Hinh Dư dù sao cũng là thành viên của gia tộc Lý Kiện Hi, quan tâm đến số phận của SamSung vào tương lai cũng là điều rất thường tình, Trương Khác cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu như vậy.

- Bạn bè cũng không có "đáng sợ" như vừa nói. Anh nói có đúng không?

Lý Hinh Dư cười dí dỏm, rồi trả lại cái chip cho Trương Khác, vẻ thanh thuần trên khuôn mặt rất động nhân:

- Tôi cũng chờ xem anh có thể lãnh đạo một công ty vĩ đại hơn cả SamSung đây.

Trương Khác cười cười, nụ cười hồn nhiên của Lý Hinh Dư thực sự là có thể đả động nhân tâm, y đứng lên duỗi người, nói:

- Chơi bóng với tôi một chút đi.

Trương Khác cầm lấy vợt bóng vung vung:

- Cô yên tâm. Mình là bạn bè, chơi bóng với cô sẽ không làm cho cô chạy khắp sân đâu.

Lý Hinh Dư đứng lên, cầm lấy vợt bóng đi tới sân.

Nhìn Lý Hinh Dư đi ra sân, bọn Đỗ Phi, Tiêu Xuân Minh, Lý Quý dừng tay không đánh nữa, chạy hết đến bên Trương Khác xem họ chơi. Lý Hinh Dư thật vất vả mới có đủ dũng khí, lúc này lại hơi lúng túng rồi. Cô đứng đó xấu hổ bảo Đỗ Phi tránh ra. Then chốt cô đã tin nhầm Trương Khác rồi.


Trương Khác vừa phát bóng liền làm cho Lý Hinh Dư chạy khắp sân, dù mặc áo thể theo rộng, nhưng khi vận động, hai con thỏ trắng trước ngực cứ nhảy lên, mép áo giống như làn sóng đang nhấp nhô, quả thật rất đồ sộ. Tôn Tĩnh Mông cùng Trần Phi Dung đứng ở bên cạnh nhìn mà cũng cười đến ngả nghiêng.

Đánh hết một ván, Lý Hinh Dư mệt đến nỗi thở hồng hộc, đổ mồ hôi nhễ nhại, cô đứng ở bên sân cầm khăn lau mồ hôi, nhìn Trương Khác vẻ mặt cười xấu xa đi tới, cô khẽ mắng:

- Đúng là hỗn đản không đáng tín nhiệm!

Thanh âm mềm mại động nhân, nhưng thật ra không có ý oán giận.

- Cô giờ mới biết Trương Khác là một hỗn đản sao!

Tôn Tĩnh Mông cười nói, thấy Lý Hinh Dư đang ôm ngực, mày cau lại, cô liền ôm cổ Lý Hinh Dư rồi nhẹ giọng hỏi:

- Chỗ đó đau thật sao?

Lý Hinh Dư gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Có hơi đau...nhưng cũng không quá đáng ngại.

Cô lại vô ý thức nhìn Trương Khác, khi chạm phải ánh mắt của Trương Khác, cô hoảng hốt tránh ra, sắc mặt lại đỏ ửng lên.

- Cô đánh rất tốt đấy!

Trương Khác ỷ vào thể lực cùng ưu thế chiều cao, cũng coi như ngang cơ với Lý Hinh Dư, then chốt vừa rồi Lý Hinh Dư chưa hoàn toàn buông tay đánh:

- Còn tưởng cô không biết chơi tennis chứ?

- Không nói với những người như anh nữa.

Lý Hinh Dư khẽ gắt lên, ngoảnh mặt sang Tôn Tĩnh Mông, hình như là trả lời câu hỏi của Tôn Tĩnh Mông:

- Thời trung học còn từng giành giải quán quân của giải nữ, sau này chơi bóng không còn tiện nữa...

Thanh âm nhẹ nhàng, như lá ngô đồng mùa thu rơi vào mặt giày.

- Cô lợi hại như vậy sao.

Tôn Tĩnh Mông có phần kinh ngạc nhìn Lý Hinh Dư, lại kéo lấy cô:

- Kệ họ có nhìn không, cứ để cho đám đàn ông thúi này thấy được ăn không được, trong lòng ngứa càng khó chịu. Đánh cùng tôi đi, hạ gục hết đám đàn ông thối này.

Nhóm Trương Khác có thích tennis thì cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, Lý Hinh Dư bị mọi người chọc quê một lần, bị Tôn Tĩnh Mông kéo lại ra sân cũng sẽ không có quá nhiều câu thúc nữa, phát huy hoàn toàn trình độ chuẩn chuyên nghiệp, quả thực làm cho nhóm Trương Khác ăn không ít đau khổ. Bốn nam nhân thay phiên ra trận, vẫn bị đánh cho tơi bời, căn bản không phải là đấu thủ của Lý Hinh Dư cùng Tôn Tĩnh Mông liên thủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận