Quan Lộ Thương Đồ

Nếu chỉ tính lượng đầu tư quảng cáo đầu đĩa, Ái Đạt và Khoa Vương tương đương, nhưng năm nay Ái Đạt đưa ra 6 chiếc di động mới, chia thành hai lần, mỗi lần đều tuyên truyền trọng điểm, lượng quảng cáo hơn xa đầu đĩa, thêm vào đầu tư quảng cáo tương quan trong hệ thống đã bỏ lại Khoa Vương phía sau.

Hoa Hạ không coi trong tạo dựng thương hiệu lắm, tổng lượng đầu tư quảng cáo kém xa Cẩm Hồ, NEC thì còn chưa tiến vào thị trường TQ với quy mô lớn nên càng không thể so sánh được.

Quan hệ giữa truyền thông và xí nghiệp ảnh hưởng bởi mức độ đầu tư quảng cáo, một tờ báo mỗi năm nhận được từ Cẩm Hồ mấy triệu mấy chục triệu tiền quảng cáo, khi phòng thị trường của Ái Đạt thông báo cho họ muốn tổ chức họp báo cần bọn họ phối hợp, bọn họ đều không thể tùy tiện từ chối, hơn nữa mấy năm qua mỗi lần Ái Đạt có động tác lớn mới nhờ truyền thông đưa ra.

Ở hội trường tổ chức nghi thức thành lập Tân Khoa Vương, một số phóng viên nhận được thông báo của phía Ái Đạt, nói sau khi buổi lễ phía Khoa Vương kết thúc sẽ mở cuộc họp báo, tuy thời gian không hề xung đột nhưng có phóng viên không nhẫn nại được nữa.

Đương nhiên nghi thức kéo biển Tân Khoa Vương ngoại trừ Lưu Văn Đào còn có Cát Kiến Đức, Trì Tá Tú Tàng, Trung Thôn Dụ chi, Lưu Đại Niên phó chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh, Bá Đồng chủ tịch ngân hàng Tín Thông cùng một vài nhân vật có địa vị, các phóng viên vẫn kiên nhẫn đợi bên này kết thúc mới đi, nhưng vẻ sốt ruột dần lộ ra trên mặt.

Một số phóng viên ở dưới bắt đầu quay sang thì thầm với nhau:

- Khoa Vương sau khi được Hoa Hạ, NEC đầu tư có vốn lên tới trên 1 tỷ, trong nước chẳng có mấy xí nghiệp như thế, còn cả thân phận Cát Kiến Đức và Trì Tá Tú Tàng rõ ràng ra đó, cho dù tỉnh trưởng Lý Viễn Hồ bận không tham gia được, thế nào cũng phải có vị phó tỉnh trưởng nào chứ? Xem ra các vị đại lão không hứng thú lắm? Mà bên Hải Châu tuy có bí thư thành ủy là đủ rồi, nhưng các quan viên khác đâu, chẳng lẽ có hoạt động quan trọng hơn à?

- Người anh em, cậu vừa vào nghề hả?

Bên cạnh có phóng viên ngứa tai xen vào:

- Ân oán giữa Ái Đạt và Khoa Vương không phải là bí mật gì trong nghề, vị bí thư thành ủy này khả năng là chưa rõ nước nông sâu...

Đợi phía Khoa Vương tuyên bố tới thời gian phóng viên tự do đặt câu hỏi liền có phóng viên lục tục bỏ đi, đám người ngồi trên lễ đài đưa mặt nhìn nhau, Tạ Kiếm Nam thì có kinh nghiệm rồi, Ái Đạt không chỉ một lần kéo đi lượng lớn phóng viên của Khoa Vương, lòng tức điên, có cái trò này mà diễn đi diễn lại mãi.

Trương Khác còn nhớ lời khuyên cáo duy trì cục diện đoàn kết ổn định của Đào Tấn, nên bảo Dương Vân sang mời Lưu Văn Đào tới dự cuộc họp báo, ít nhất phải giữ vẻ ổn định trước mặt phóng viên, thuận tiện mời cả Cát Kiến Đức và Lưu Đại Niên, xã giao bề ngoài không thể thiếu được.

Còn với đám Trì Tá Tú Tàng, Trung Thôn Dụ Chí không thèm để ý, Tạ Kiếm Nam tất nhiên không có tâm tư tới xem náo nhiệt, những người khác như Chu Hưng Đông, Lâm Tuyết coi như không tồn tại, bọn họ muốn tới cũng chẳng từ chối.

Cát Kiến Đức, Lưu Văn Đào đoán ra được Cẩm Hồ đột nhiên tổ chức họp báo là muốn phá đám bên này, hôm nay bọn chúng làm rùm beng ầm ĩ cũng là để dằn mặt Cẩm Hồ, chúng cũng muốn xem Cẩm Hồ lần này giở trò gì, cho nên không từ chối.

Trương Khác, Diệp Kiến Bân chẳng buồn giả dối nói cười với dám Cát Kiến Đức, Lưu Văn Đào, cho nên đã rời nhà máy từ trước, chỉ có Trần Tín Sinh, Thiệu Tâm Văn chủ trì cuộc họp báo công bố phương án " trăm thành trăm triệu" với đầu tư 1 tỷ.

Do Thiệu Tâm Văn đã tiến hành suy tính chuyên sâu về vấn đề này trước rồi, nên phương án công bố trong cuộc họp báo không sơ sài, nhưng cái gọi là "đầu tư 1 tỷ" có ý đối đầu quá rõ ràng, Lưu Văn Đào nghe công bố không nhịn được hừa lạnh một tiếng, Cát Kiến Đức thì cảm thấy rõ ràng áp lực kế hoạch này tạo ra cho mình.

Ba xí nghiệp dưới cờ Hoa Hạ thêm vào Cao Khoa KV, dựa vào mạng lưới tiêu thụ vốn có của bộ bưu điện nên tổng lượng tiêu thụ điện thoại di động luôn cao hơn của Cẩm Hồ một chút, phương án này của Cẩm Hồ và Thịnh Hâm rõ ràng là để tăng cường năng lực tiêu thụ ở thị trường đầu cuối, nếu bị Cẩm Hồ vứt bỏ đằng sau, thể diện của Hoa Hạ sẽ rất khó coi.


Buổi tối Tạ Kiếm Nam tổ chức bữa tiệc linh đình ở nhà khách Văn Sơn.

Lưu Văn Đào tốt xấu gì cũng là bí thư thành ủy, nhà khách Văn Sơn an bài cho bọn họ ở Vọng Giang lâu gần hồ, Tạ Kiếm Nam có cảm xúc sâu nhất với nơi này, thời Chu Phú Minh đắc thế, Vọng Giang lâu ngang với hành cung của ông ta, Úc Bình cũng từ Vọng Giang lâu đi lên, không ngờ giờ đã leo lên ghế giám đốc điều hành của Cao Khoa KV.

Xuống xe, Trì Tá Tú Tàng vặn mình, đứng ở bãi cỏ trước lâu, nhìn hồ nước sương khói lượn lờ phía bắc:

- Không ngờ ở đây lại có chốn u tĩnh thế này.

Không thể phủ nhận, nhà khách Văn Sơn là nhà khách có khung cảnh đẹp nhất Hải Châu.

Cửa vào của nhà khách Văn Sơn tấp thoáng dưới rừng cây xanh mướt, đi qua bên ngoài còn tưởng đây là công viên.

Trì Tá Tú Tàng nói bằng tiếng Nhật, những người khác không hiểu, không ngờ giám đốc nhà khách Tiêu Triều Quý gật đầu, dùng tiếng Nhật trả lời:

- Cám ơn khen ngợi.

Hành động này của Tiêu Triều Quý khiến Lưu Văn Đào chú ý, hắn đứng lại dùng tiếng Nhật hỏi:

- Giám đốc Tiêu biết tiếng Nhật sao?

- Thưa bí thư, nhà khách thường chiêu đãi khách Nhật, nên tôi cũng học một chút.

Tiêu Triều Quý trả lời:

- Nhưng không phát âm chuẩn bằng bí thư.

- Tôi có qua Nhật học một năm...

Lưu Văn Đào mỉm cười mời Cát Kiến Đức, Trì Tá Tú Tàng đi trước.

Lưu Văn Đào không cam tâm để cho ba phó bí thư đẩy sang lề, muốn đứng vững chân ở Hải Châu thì phải động não.

Ủng hộ Khoa Vương, không đơn giản là giúp đỡ cha con Tạ Kiếm Nam, đứng sau lưng Tân Khoa Vương là Hoa Hạ và Nec cùng Mitsui, coi như là một trợ lực cho hắn.


Quan trọng là Mitsui kinh doanh ở Trung Quốc đã 20 năm, ảnh hưởng lớn thế nào, chỉ e ngay chính hắn cũng không rõ, trước kia Lưu Đào sang Nhật học, cũng là thông qua hạng mục hợp tác với Mitsui.

Lưu Văn Đào từ TW tới, đương nhiên có cảm giác ưu việt về tâm lý, song chỉ dựa vào mối quan hệ ở bộ ủy thì không đủ làm hắn đứng vững chân ở Hải Châu, lôi kéo Khoa Vương còn có một mục đích khác, tuy Khoa Vương 2 năm ở Hải Châu có quan hệ xung khắc với Đường Học Khiêm, khiến một số quan viên đứng về phía đối lập với Đường Học Khiêm, như vậy hắn có thể lợi dụng Khoa Vương để dùng những quan viên đó.

Lưu Văn Đào muốn lôi kéo những quan viện bị quan viên Đường hệ bài xích, thì phải kéo chúng về quỹ đạo nhất định, có thể hắn cũng mới đứng chân ở Hải Châu.

Đương nhiên vẫn còn nguyên nhân trọng yếu nữa, đó là Nghiêm gia đứng sau lưng hắn muốn kiếm chác từ địa ốc Cẩm Thành.

Trước khi tới Hải Châu, Lưu Văn Đào có nghiên cứu nơi này, cũng biết Tiêu Triều Quý.

Vào thời nhà khách Văn Sơn là hành cung của Chu Phú Minh, cũng là thời thịnh vượng nhất của Tiêu Triều Quý, hắn giỏi nịnh bợ, lại có tài cán 32 tuổi đã thành phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy kiêm giám đốc nhà khách Văn Sơn, ở Hải Châu được coi là trẻ tuổi thành đạt rồi.

Do Chu Phú Minh và Đường Học Khiêm mâu thuẫn, khi đó nhà khách chính phủ thực chất là khách sạn Tây Thành, Chu Phú Minh lui về, Đường Học Khiêm gộp tài sản quốc hữu của khách sạn Tây Thành vào công ty cổ phần Hải Châu, cùng với Thế Kỷ Cẩm Hồ xây lên tòa khách sạn năm sao đầu tiên của Hải Châu, các hoạt động chủ yếu của chính chính phủ, thành ủy Hải Châu đều tổ chức ở đó.

Trừ khách sạn Tân Tây Thành ra, trong nội thành còn có hai khách sạn 4 sao mới xây, Thế Kỷ Cẩm Hồ còn cải tạo khách sạn 4 sao cao cấp ở khu nghỉ dưỡng Tượng Sơn, làm nhà khách Văn Sơn đạt tiêu chuẩn khách sạn 3 sao đầu tiên của Hải Châu mất hết đi hào quang.

Chu Phú Minh trước kia chủ động lùi về nhường chỗ cho Tô Dật Quần, quan viên thuộc hệ của ông ta trừ những kẻ vi phạm pháp luật kỷ cương nghiêm trọng bị loại bỏ khỏi thể chế, những kẻ khác vẫn ở lại.

Tiêu Triều Quý không còn là phó chủ nhiệm văn phòng thành ủy, tuy vẫn là giám đốc nhà khách Văn Sơn, nhưng phong quang kém đi nhiều rồi. Hắn cũng tốt số, Đường Học Khiêm mà đi muộn một chút, nhà khách Văn Sơn tách khỏi biên chế đơn vị sự nghiệp, nhiều nhất hắn được về thành ủy hưởng chức nhàn.

Vợ của Lưu Văn Đào không muốn tới Hải Châu, một mặt vì không muốn bỏ việc, mặt khác con trai học ở Bắc Kinh cần người chiếu cố, điều này hợp với tâm ý của Lưu Đào, hắn mới tới Hải Châu ba ngày, không vội vào khu tập thể thành ủy, mà ở ngay trong nhà khách Văn Sơn, được Tiêu Triều Quý phục vụ chu đáo từng ly từng tí nên cực kỳ hài lòng với kẻ này.

Lưu Văn Đào xưa nay cho rằng lãnh đạo một đoàn đội cần bao quát được ba loại người: Một có năng lực, có thể xung phong hãm trận làm vài việc thực tế; hai là loại giỏi nịnh bợ để phục vụ mình thật dễ chịu; ba là loại vào thời khắc quan trọng có thể ném ra làm dê thế tội.

Muốn làm một lãnh đạo sống thoải mái, quyết không thể thiếu một trong ba loại người này.

Tiêu Triều Quý giỏi vỗ mông, có năng lực, đương nhiên được Lưu Văn Đào thích, thậm chí còn khảo sát xem có nên nạp hắn vào vòng thân tín không, chuyện Lưu Văn Đào cần gấp nhất là thân tín, không có thân tín thì không có nhanh vuốt, không nắm được tình hình, cho dù cha hắn có là chủ tịch quân ủy chăng nữa cũng bị gạt bên lề.

Với đám người Tiêu Triều Quý, trước kia không được quan viên Đường hệ ưa, nên oán hận trong lòng không phải chỉ có một chút, quy phục tân bí thư thành ủy sẽ không tổn thất thêm được, nói không chừng lại là con đường tắt bay cao, đối với bọn chúng mà nói, liệu có lựa chọn nào hơn nữa.

Tiết mục sau bữa tiệc tối không thể tiến hành tập thể, Cát Kiến Đức đánh mắt cho Lâm Tuyết rồi len lén về phòng trước, gái gọi có dung mạo được như cô ta rất ít, hơn nữa sự dâm đãng của Lâm Tuyết ở trên giường không phải là ả gái gọi nào cũng bì được.


Cát Kiến Đức về phòng đợi một lúc thì có người gõ cửa, chạy vội ra mở, đưa tay ra định kéo ngay tấm thân bốc lửa kia vào lòng, tay đưa ra một nửa phát hiện ra cô gái xinh đẹp trước mắt là thư ký của Trì Tá Tú Tàng.

Cô thư ký bị hành động của lão làm giật nảy mình, lùi lại đằng sau một bước:

- Ngài Trì Tá bảo tôi tới hỏi giám đốc Cát có rảnh không?

- Ồ, là cô à, ngài Trì Tá có chuyện gì muốn tìm tôi?

Cát Kiến Đức tỉnh queo rụt tay lại, làm quan được cái mặt luôn dày hơn người thường, dù lão ta có nóng lòng mây mưa với Lâm Tuyết tới đâu cũng không thể gạt Trì Tá Tú Tàng sang một bên.

Nhà khách Văn Sơn xây vào thập niên 60, trang thiết bị có thể thay đổi, nhưng bố cục chật hẹp thì không thể sửa được, gian phòng Trì Tá Tú Tàng ở là cái cao cấp nhất của nhà khách Văn Sơn, tuy không thể so với gian phòng xa hoa ở khách sạn sang trọng, nhưng hồ nước ban đêm có thể bù đắp phần nào.

Trong phòng Trì Tá Tú Tàng ngoại trừ Trung Thôn Dụ Chi tổng giám đốc NEC TQ, thì không còn ai khác.

Cát Kiến Đức nghi hoặc hỏi:

- Ngài Trì Tá tìm tôi có việc gì?

- Giám đốc Cát có cái nhìn thế nào về Cẩm Hồ ngày nay?

Trì Tá Tú Tàng mời lão ta ngồi xuống rồi hỏi ngay vào chủ đề.

Cát Kiến Đức không hiểu dụng ý của Trì Tá Tú Tàng, nhưng không thể phủ nhận, áp lực trên người lão ta rất rõ ràng.

Thu nhập doanh nghiệp của Hoa Hạ trên 25 tỷ, là người khổng lồ không thể kháng cự trong nước, độc chiếm ngôi số 1 của sản nghiệp điện tử là không cần phải nghi ngờ.

Nhưng không chỉ Cát Kiến Đức mà toàn bộ thông tin đều rõ, thành tích của Hoa Hạ đem so với với Cẩm Hồ thì kém sắc hơn nhiều.

Trì Tá Tú Tàng nhìn ra nghi hoặc của lão ta, thong thả nói nói thêm:

- Giám đốc Cát tựa hồ cho rằng chúng tôi quá coi trọng Cẩm Hồ, thực ra Mitsui không bao giờ xem thường một đối thủ cạnh tranh tiềm tàng nào, với Hoa Hạ cũng hết sức tôn trọng.

Lời này đáng tin hay không Cát Kiến Đức hiểu rõ, thầm nghĩ tên Trì Tá này có lẽ không bao giờ ngờ được chuyện hắn và thằng nhãi kia tranh giành nữ nhân của gia tộc Lý Kiện Hi đã lọt vào mắt Lâm Tuyết.

Cát Kiến Đức gặp Lý Hinh Dư hai lần, phải thừa nhận vưu vật đó đáng để tranh giành.

Cát Kiến Đức mang một nỗi sợ hãi vô hình với tập đoàn Mitsui, bất kỳ sự hợp tác nào với xí nghiệp dưới ở Mitsui đều coi là thành công, lão ta chưa bao giờ nghĩ tới Mitsui cảm thụ áp lực và uy hiếm của Cẩm Hồ, nên cho rằng Trì Tá Tú Tàng coi trọng Cẩm Hồ là vì ân oán cá nhân.


Trì Tá Tú Tàng lại hỏi:

- Giám đốc Cát chắc là hiểu tình trạng kinh doanh của Cẩm Hồ.

- Không rõ lắm.

Cát Kiến Đức lắc đầu:

- Con số Cẩm Hồ báo lên bộ thông tin chỉ tính sản phẩm điện tử tiêu thụ ở trong nước và nước ngoài, kết cấu xí nghiệp cấp dưới của Cẩm Hồ rất phức tạp, điều này Cẩm Hồ học của Mitsui, người ngoài không thể hiểu nổi quan hệ giữa Mitsui và các xí nghiệp thành viên, không biết ngài Trì Tá muốn biết tình hình kinh doanh của Cẩm Hồ ở phương diện nào?

- Vậy tình hình phương diện linh kiện của Cẩm Hồ thì giám đốc Cát biết chứ?

- Tình hình cụ thể rất khó nói, nhưng có thể khẳng định đây là phương diện mà trong một năm qua có trưởng thành nhanh nhất của Cẩm Hồ.

Cát Kiến Đức thầm nghĩ: "Cho dù thế cũng đâu đủ để Mitsui để và trong mắt?"

Trung Thôn Dụ Chi từ đầu tới cuối vẫn ngồi im lặng đột nhiên nói:

- Giám đốc Cát, hai lần hợp tác giữa NEC và Hoa Hạ chỉ là bước khởi đầu thôi, không giấu gì ông, trong một năm qua thị trường điện tử tiêu dùng của Trung Quốc một năm qua phát triển mạnh mẽ, nhưng một số lĩnh vực, linh kiện xí nghiệp Nhật Bản xuất khẩu sang TQ không có sự tăng trưởng rõ ràng.

Trước đó Trung Thôn Dụ Chi lo tiết lộ nội tình với Cát Kiến Đức sẽ làm bọn họ rơi vào thế bị động, nhưng qua vài lần tiếp xúc, liền nhận ra lão già này chỉ quan tâm tới lợi ích cá nhân, mà bọn họ đương nhiên có khả năng thỏa mãn nhu cầu lời ích của Cát Kiến Đức, nên tiết lộ cũng không sao.

Chẳng lẽ linh kiện của Cẩm Hồ đã phát triển tới mức áp chế linh kiện Nhật Bản vào Trung Quốc? Cát Kiến Đức do dự hỏi:

- Có phải là ở lĩnh vực di động không?

- Đúng.

Trung Thôn Dụ Chi gật đầu, trao đổi ánh mắt với Trì Tá Tú Tàng, hỏi tới:

- Chắc tình hình ở hiệp hội xúc tiến kỹ thuật di động thì giám đốc Cát nắm được rất nhiều.

Không có chừng 10 năm tích lũy thì Cẩm Hồ muốn rút ngắn khoảng cách với xí nghiệp Nhật Bản chỉ là nắm mơ nói mộng, nhưng Cẩm Hồ lựa chọn lấy một sản phẩm điện tử làm hạch tâm, đúng là khiến bọn chúng cảm thụ được chút áp lực.

Cuối năm ngoái Cẩm Hồ một mình thúc đẩy thành lập hiệp hội xúc tiến kỹ thuật thì quy mô thị trường di động Trung Quốc còn chưa bằng 1/20 thị trường Nhật Bản, khiến những nhân viên phân tích thị trường bình thường đã bỏ qua nó.

Lúc này hiệp hội xúc tiến kỹ thuật đã sơ bộ tạo thành một quần thể sản nghiệp ở Hải Châu và Kiến Nghiệp, hình thành một chuỗi sản nghiệp tương đối hoàn chỉnh, với hạch tâm là Cẩm Hồ, hậu quả trực tiếp nhất của chuỗi sản nghiệp này chính là làm hai tháng qua lượng linh kiện di động của Nhật Bản xuất khẩu sang Trung Quốc giảm mạnh, mới khiến cho các xí nghiệp Nhật Bản thực sự chú ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận