Quan Lộ Thương Đồ

Có câu này của Điền Mưu Đông, Mông Học Khánh làm việc tiện hơn nhiều, không cần lãng phí thời gian giải thích.

Mông Học Khánh không vội đi, mà đứng đợi xin chỉ thị tiếp theo của Điền Mưu Đông, chống cằm suy nghĩ xem nhà khác phải chuẩn bị gì, dù sao điều kiện trên thuyền rất kém, cuối thu gió biển lại to.

Mông Nhạc thấy thế bật cười:

- Cần gì bày ra vẻ nghiêm túc thế ạ.

Thấy xung quanh không có ai, Mông Học Khánh bợp tai con trai, áp giọng xuống nói:

- Không phải vấn đề Trương Khác có so đo không, mà một số chuyện phải đề Điền Mưu Đông nhìn thấy, con tưởng ba con sống dễ dàng lắm à.

Rồi thở dài:

- Đứa bạn này của con không đơn giản.

Mông Nhạc đùa:

- Ba có muốn "cha sang nhờ con" không?

- Con chừng này tuổi, nếu học thói a dua xu nịnh thì sao kết bạn được với thứ ra gì?

Mông Học Khánh lại bợp tai con một phát nữa:

- Làm việc phải biết nặng nhẹ, làm bạn, càng phải biết chừng mực, "cha sang nhờ con" cái gì, con tưởng ba chưa nhìn thấu à?

Mông Nhạc gãi đầu:


- Đỗ Phi đi theo chơi, còn Trương Khác lần này tới Tân Đình không đơn giản, trò này chắc cũng nằm trong dụng ý của cậu ta, ba không muốn biết thì thôi vậy.

- Ba có biết hay không cũng không sao, ba cần làm tốt việc của ba là được rồi.

Mông Học Khánh cười hăng hắc:

- Cô bé Tịch Nhược Lâm kia là sao, cái này thì ba muốn biết đấy.

Một lúc sau Điền Mưu Đông quay lại nói:

- Học Khánh, anh đi cùng bọn họ ra biển đi, mọi việc anh phụ trách, nhớ mang di động, có việc gì liên hệ ngay với tôi... Anh biết số di động của tôi rồi chứ?

- Vâng, tôi biết.

Mông Học Khánh đáp lời rồi cùng con trai ra ngoài, ông ta không có di động, có điều giám đốc nhà khách Trương Hán Tuyền có một cái, còn có một cái nữa do mấy phó giám đốc dùng chung, lúc này cho Trương Hán Tuyền hai lá gan cũng không dám ngăn ông ta dùng chiếc di động kia.

Điền Mưu Đông dặn Mông Học Khánh một câu rồi quay lại phòng Đậu Duy Đào, lúc vào phòng thấy Đậu Duy Đào đang nhìn hai cha con Mông Học Khánh rời đi.

- Thư Nghệ, anh từng ở Bắc Hà công tác, ấn tượng về Mông Học Khánh ra sao? Ông ta 50 chưa? Chắc chỉ là cấp phó khoa?

- Mông Học Khánh nhìn có vẻ già, thực ra mới 44.

Điện Mưu Đông trả lời, hôm qua hắn còn chuyên môn sai người tìm hiểu về Mông Học Khánh, sợ Đào Thư Nghệ không biết, trả lời thay:

- Đã lên cấp phó mười năm, đây là do sơ xuất của tôi, không ý thức được năng lực của đồng chí ấy.

Điền Mưu Đông năm ngoái mới lên làm bí thư huyện ủy, còn Mông Học Khánh bị đá sang bên lề đã mười năm rồi, Đậu Duy Đào đương nhiên không có ý trách hắn, cũng chẳng có ý đòi lại công bằng cho Mông Học Khánh.

Các thành phố ven biển đều muốn phát triển sản nghiệp cửa cảng, nhưng tài lực cùng kinh tế Tân Đỉnh chỉ có thể dựa vào cảng Lữ Dương, song cảng Lữ Dương không ở đường biển nước sâu, không có chỗ neo đậu cho thuyền trên vạn tấn.

Đám Trương Khác lái xe tới cảng Lữ Dương lên thuyền cá thì bầu trời mới hửng sáng, nơi trời đất nối liền vẫn còn mảng mây đen kịt.

Chiếc thuyền "Tinh Không" không hề nồng nặc mùi cá tính như trong tưởng tượng, chắc là đã tẩy rửa khẩn cấp trước khi bọn họ tới, Trương Khác cũng chẳng có sở thích quái dị muốn lên thuyền cá ra biển thật.

Trên thuyền có chuẩn bị mấy bộ cần câu cho bọn họ giải trí, mặc dù không có kinh nghiệm câu cá biển, nhưng có thủy thủ trên thuyền giúp đỡ, kiếm được ít hải sản không thành vấn đề.

Trương Khác đương nhiên không thuần túy ra biển để chơi, thuyền vừa xuất phát là hướng thẳng tới đảo Đông Sơn.

Đảo Đông Sơn là chỉ một quần đảo ở vùng biển Đông Hải, có hai hòn đảo chủ yếu là đảo Đại Đông Sơn và đảo Tiểu Đông Sơn, cách bờ biển 5 km.

Trương Khác đứng ở mạn thuyền dõi mắt nhìn ra xa, trên tay còn có một tấm bàn đồ, Mông Học Khánh chuẩn bị đồ ăn sáng xong, đi tới mới Trương Khác và nhóm Phó Tuấn ăn sáng, thấy tấm bản đồ trong tay Trương Khác là một cửa cảng hiện đại hóa, lại nhìn quần đảo Đông Sơn trước mắt, trừ cây cối xanh rì thì không có gì, tặc lưỡi nói:

- Đây chính là là dáng vẻ tương lai của cảng Đông Sơn sao?

- Vâng.

Trương Khác đưa tấm bản đồ màu cho Mông Học Khánh, cười chỉ bàn đồ:


- Đây là vùng biển giữa Tiểu Đông Sơn và Đại Đông Sơn, bến tàu sẽ chính đặt ở đây... Nghe nói trước kia chú Mông làm phó chủ nhiệm băn phòng huyện ủy còn có một thời làm chủ nhiệm văn phòng xây cảng đảo.

- Đó là chuyện năm 93 rồi, khi ấy phó thủ tướng Uông Tĩnh Hàm tới Đông Sơn thị sát, rất có hứng thú với chuyện xây cảng ở đảo Đông Sơn, tích cực thúc đẩy việc này, lúc ấy mọi người đều cho rằng chuyến này chuyện sẽ thành, ai nấy đều hưng phán, không ngờ gặp đúng lúc TW thu hẹp ngân sách, giảm nhiệt kinh tế, thế là công trình này bị chặt, kéo dài tới tận ngày nay.

Mông Học Khánh lắc đầu cười:

- Hiện văn phòng xây cảng đảo chỉ là nơi thanh nhàn.

Chuyện xây cảng hiện lại nóng lên, nơi thanh nhàn trước kia hiện trở nên quan trọng, Mông Học Khanh nói thế chỉ là nhắc nhân viên nhàn nhã trong đó không dùng được, chẳng qua một số lớn không tiện nói mà thôi.

Trương Khác và Mông Học Khánh ra boong tàu đằng sau ăn sáng, tới gần nghe thấy Mông Nhạc đang ba hoa lịch sử của đảo Đông Sơn với Tịch Nhược Lâm.

Diệp Kiến Bân thì ngồi trên ghế, một tay cầm bánh mì, một tay cầm cần câu, tuy không có kinh nghiệm gì, nhưng tỏ ra rất hưởng thụ lạc thú câu cá, còn không ngừng rải vụn bánh mì xuống biển, thấy Trương Khác đi tới, vênh mặt hất hàm bảo y nhìn xô cá bên cạnh.

Trương Khác thò đầu nhìn, thấy mấy con cá kỳ lạ không rõ tên mang đốm đen bơi đi bơi lại, đều cùng một loại cá, nói không chừng thuyền đỗ ở phạm vi đàn cá rồi, lo lắng hỏi:

- Loại cá này ăn vào không sao chứ?

- Đến lúc hấp lên cậu đừng đụng đũa vào là được, giám đốc Cty ngư nghiệp vừa nói loại cá này hấp là ngon nhất đấy.

Diệp Kiến Bân đắc ý nói, chỉ Đỗ Phi ở xa:

- Thằng nhóc đó ngồi chỗ này với tối nửa ngày không câu được con nào nên tự ti trốn ra đó. Trưa định thế nào? Về cảng Lữ Dương hay ở lại đây.

- Chú Mông, chú quyết định đi.

Trương Khác quay đầu sang, gió biển man mát thổi qua hết sức dễ chịu:

- Lúc này ở trên biển thật là thích.

- Đợi xây cảng xong, tôi sẽ thành lập một clb du thuyền, tôi khảo sát rồi, đặt ở Đông Sa, nơi đó cả cát lẫn chất nước đều rất tốt, còn tránh được tuyến đường biển tấp nập sau này, chúng ta qua đó xem không?

Diệp Kiến Bân nhiệt tình nói:


Trương Khác hỏi:

- Thế này liệu có phải thiếu trách nhiệm?

- Người chăm chỉ ở trên bờ cả rồi, chúng ra biển là để chơi.

Diệp Kiến Bân cười ha hả, chỉ Mông Nhạc, Đỗ Phi:

- Cậu hỏi xem bọn họ có muốn đi không?

- Công ty du lịch huyện có đặt một chỗ trú chân ở Đông Sa, tuy chẳng ai tới nhưng trang thiết bị đủ cả, chỉ cần thông báo bọn họ chuẩn bị thì vẫn kịp bữa trưa.

Mông Học Khánh cẩn thận hỏi:

- Có cần thông báo với bí thư Đậu một tiếng không?

- Công ty du lịch có chỗ trú chân ở đó à? Vậy mà tôi không biết, xem ra phải mau chóng đăng ký một công ty du lịch mua lấy công ty này.

Diệp Kiến Bân chỉ quan tâm tới cái thế ngoại đào viên của mình:

- Cùng đi nào, cứ lấy cá hôm nay tôi câu được ra mời các lãnh đạo Tân Đình.

- Thôi đi ạ, cái thuyền này đỗ ở đây phải tổn thất bao nhiêu tiền? Anh có câu cá gãy tay cũng không bù lại nổi đâu.

Trương Khác cẩm lấy cái bánh mỳ đã khô cứng, ngồi nhìn Diệp Kiến Bân câu cá.

Mông Học Khánh qua một bên gọi điện cho Điền Mưu Đông, đồng thời an bài cơm trưa ở Đông Sa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận