Quan Lộ Thương Đồ

Quán bar thuộc về thế giới đêm tối, có điều quán bar ngõ Học Phủ bị ảnh hưởng bởi sinh viên các trường xung quanh, nên buổi chiều đã lục tục mở cửa, chỉ có 1978 hơi lạc loài một chút.

Trương Khác và Địch Đan Thanh vào 1978, Tôn Tĩnh Mông còn chưa từ Học viện Âm nhạc tới, đang giờ cơm, trong quán bar không có mấy người.

Lý Hinh Dư đang nghiêm túc ngồi sau quầy bar luyện tập tiếng Hán với Hà Huyền, còn Hà Huyền thì nhân cơ hội học tiếng Hàn, không lâu sau Vệ Lan và Tôn Tĩnh Mông cùng đi vào, không biết hai cô gái sao lại gặp nhau.

Vệ Lan đã quen với cuộc sống trong trường đại học, lúc quân huấn cắt tóc ngắn, chỉ che tới mang tai, buộc một chiếc kẹp tóc hình bướm xanh trên đầu, dung nhan thuần khiến lay động lòng người.

Trương Khác nhìn Vệ Lan tặc lưỡi nói:

- Chị mà mặc thêm đồng phục váy ngắn của học sinh cao trung thì hoàn mỹ.

- Ở Kiến Nghiệp có nữ sinh trường nào mặc đồng phục váy ngắn, không phải là anh lại tiếp tục lén lút xem JAV đấy chứ hả?

Tôn Tĩnh Mông ngoẹo đầu nhìn Trương Khác.

Các cô gái cười rộ lên chả có chút ngại ngùng nào, Trương Khác phát hiện ra ở đây mình thuộc về "phái yếu" rồi.

Bức ảnh khỏa thân mạnh bạo đầu tiên của Madoka Ozawa được chụp vào năm 1997, nhưng tới năm nay mới có băng xuất bản, Tôn Tĩnh Mông không hiểu được Trương Khác giữ ảnh, phim của Madoka Ozawa trong máy tính đa phần là giữ hồi ức về chuyện trước kia.

Tôn Tĩnh Mông vô tình nhìn thấy phim sex trong máy tính của Trương Khác, vẻ kinh ngạc lẫn khinh bỉ lúc đó quả thực phức tạp tới đỉnh điểm, đương nhiên cô chẳng định giữ bí mật cho Trương Khác, rất nhanh Vệ Lan, Địch Đan Thanh đều biết, lúc này tới lượt Lý Hinh Dư và Hà Huyền, nhưng nhìn nụ cười của Hà Huyền chắc là biết việc này trước rồi.

Trương Khác nhét báo cáo vào trong tay Tôn Tĩnh Mông, suy nghĩ đầu tiên là kiếm cơ chuồn khỏi cái nơi có thể thành trò đùa cho mấy cô gái, lại không muốn chạy như thế quá mất phong độ, thấy quán bar không có ai, ba hoa:

- Nếu nói trong nhân vật công chúng có cô gái nào làm tôi tán thưởng thì Ozawa khẳng định xếp vị trí số 1, tâm tình khi tôi xem ảnh cô ấy hoàn toàn không giống như các cô nghĩ... Các cô có biết thân thế của Ozawa không?


- Anh cứ ba hoa đi, xem phim sex còn nâng cao trình độ thưởng thức được tới mức nào?

Tôn Tĩnh Mông cười mê người như vầng trăng, cô đi tới quầy bar, chống tay lên quầy bar làm dáng vẻ rửa tai lắng nghe:

- Xem anh có thể ba hoa tới đâu.

- Trong ấn tượng của người bình thường, cô gái dấn thân vào giới AV đều bị ép buộc vì kế sinh nhai, nhưng Ozawa là thiên kim nhà giàu có cuộc sống không lo lắng nghĩ suy gì, chưa nói tới tướng mạo thanh thuần ngọt ngào, cô ấy còn giỏi diễn tấu piano, thích chơi bóng chuyền. Chỉ có điều chán làm mỹ nữ áo tắm quảng cáo rồi, hi vọng trải nghiệm một chút mới mẻ, cho nên với tham gia vào giới AV. Suy nghĩ và sở thích của cô ấy khác người, phong cách làm việc độc lập, tư tưởng đi trước thời đại... Các cô cũng biết đấy thường thì tâm lý của thanh thiếu niên Đông Á luôn vô cùng kìm nén, hành vi của Ozawa trở thành thành người dẫn dắt tinh thần lẫn sinh lý cho bọn họ. Hành vi cao đẹp ấy không ngờ bị cô nhìn nhận thành tồi tệ...

Trương Khác chép miệng, nhìn Tôn Tĩnh Mông với vẻ khinh thường, giải thích cho bọn thân:

- Một cô gái như thế chẳng lẽ không đáng tôn kính, ảnh cô ấy chẳng lẽ không đáng lưu trữ thưởng thức? Thậm chí tôi còn tính để đại sứ hình ảnh của Ái Đạt có nên đổi từ Matsu Takako sang Ozawa hay không.

-...

Tôn Tĩnh Mông mắt trợn tròn:

- Lời này mà anh cũng có dũng khí bịa ra, tôi chẳng tin anh muốn đổi đại sứ hình ảnh của Ái Đạt.

- Ài, chuyện này không phải do một mình tôi quyết định được.. Vả lại hợp đồng của công ty với Matsu Takako tới tận năm 2000 mới kết thúc, nên tôi chưa thể chứng minh cho cô xem.

Trương khác vô lại nói:

- À phải rồi, nhân viên công ty Nhật Bản tiến cứ tên Tiêu Nhạn Ninh nghe nói cậu quen ở Tokyo năm ngoái.

Địch Đan Thanh mãi không nói gì đột nhiên xen vào một câu:

- Tôi nhìn ảnh cô ấy có vài phần giống Ozawa, cô ấy được tiến cử không phải do cậu ám thị với công ty Nhật Bản chứ hả?

- Hả?

Trương Khác ngớ ra:

- Sao cô biết Ozawa trông như thế nào.

Y vĩnh viễn không nhìn được sơ hở nào trên mặt Địch Đan Thanh, liền quay sang tấn công Vệ Lan.

Vệ Lan da mặt mỏng, bị Trương Khác nhìn cho đỏ mặt, chột dạ tiết lộ:

- Tôi không không muốn xem đâu, Tĩnh Mông kéo tôi đi tìm chị Địch lấy mật mã máy vi tính của cậu... Nên nhìn qua vài cái.

Máy vi tính của Trương Khác ngoài y ra chỉ có Địch Đan Thanh mở được.


Tôn Tĩnh Mông lúc này vội giải thích cho mình:

- Tôi cũng chỉ muốn biết rốt cuộc nam nhân các anh nghĩ gì, chẳng thèm hứng thú với thứ đó... Nhưng Ozawa đẹp thật đấy.

Xoay người đi ra sau quầy bar, Vệ Lan đỏ mặt chạy mất, chỉ có Địch Đan Thanh mặt thản nhiên ngồi bên cạnh Trương Khác.

Trương Khác nghe mà tiếc vô cùng, nếu đích thân bắt được ba cô gái này trốn trong phòng xem JAV thì... Chậc chậc chậc.

Lý Hinh Dư hỏi:

- Cô Tiêu là cô gái anh quen ở Tokyo à, cô ấy cũng tới Kiến Nghiệp rồi sao?

- Ừ, cô ấy kết thúc du học ở Chiba, qua được cuộc tuyển chọn của Ái Đạt.

Trương Khác mỉm cười nói:

- Người quen của cô ở Kiến Nghiệp ngày một nhiều, hãy xem đây là quê hương thứ hai của cô đi.

Tiêu Nhạn Ninh là cô gái tiếp rượu Trương Khác quen khi tới giới thiệu Iplayr của Tokyo, nhờ Tiêu Nhạn Ninh mà Trương Khác và Lý Hinh Dư mới có chuyến lữ hành xa quê đáng nhớ.

Mặc dù Tiêu Nhạn Ninh chưa bị kéo xuống bùn, nhưng dù sao có một quá khứ không hay, cảm thấy cuộc sống ở Nhật Bản làm tinh thần áp lực, liền kết thúc du học về nước.

Văn phòng độc lập Trương Khác lập nên, là cơ cấu thư ký cho cơ cấu quyết sách tối cao của Cẩm Hồ, cần nhân viên có tố chất cao, trong 9 nhân viên, 4 du học ở nước ngoài.

Tiêu Nhạn Ninh không phải nhân viên cũ của Cẩm Hồ, nhưng được coi là "người quen cũ" của Trương Khác, cho nên được phá lệ tiến cử.

Có điều Tiêu Nhạn Ninh có bạn trai ở Nhật Bản rồi, là nhân viên Ái Đạt Nhật Bản, chấp nhận quá khứ của cô. Địch Đan Thanh nhắc tới chẳng qua muốn trêu Trương Khác, không ngờ bị y tóm được thóp.

Lý Hinh Dư xem đồng hồ:


- A, tới giờ ăn cơm rồi, tôi phải đi trước đây.

Rồi cười tinh nghịch:

- Không cản trở mọi người thảo luận đề tài nghệ thuật nghiêm túc nữa...

Ôm chồng sách trên quầy bar đi ra ngoài, gặp đúng Lệnh Tiểu Yến đi vào.

- Á, đánh chết tôi cũng không vào đâu.

Lệnh Tiểu Yến nhìn các cô gái trong quán bar, mặt hầm hầm nói:

- Nhìn các cô ở một chỗ làm người ta phát điên mất.... Cô bé Phi Dung sao không tới, để làm tôi sụp đổ luôn cho rồi?

Lý Hinh Dư, Hà Huyền, Tôn Tĩnh Mông, Địch Đan Thanh, Vệ Lan, Trần Phi Dung, tùy tiện chọn ra một cô gái, có ai là không đẹp tới ngây ngất? Các cô gái bình thường nhìn thấy đều chịu áp lực tâm lý lớn, Lệnh Tiểu Yến thì chịu đả kích quen rồi, năm xưa cô cũng làm nền cho Giang Đại Nhi suốt, nói thế nhưng vẫn cứ đi vào.

Lý Hinh Dư mìm môi cười rời đi.

Trừ Hà Huyên vẫn ở đây theo quỹ tích kiếp trước, còn các cô gái còn lại, hoặc ít hoặc nhiều vì Trương Khác mới tụ tập ở nơi đây, tuy Học viện Âm nhạc là nơi sản sinh mỹ nữ, nhưng những mầm họa cấp yêu nghiệt thế này chỉ có thể gặp không thể cầu.

Nếu mỗi người đều tuân theo quỹ tích cũ, có lẽ Tôn Tĩnh Mông sang năm thứ hai ra nước ngoài du học, Địch Đan Thanh và Vệ Lan sẽ có vận mệnh lay lắt trong hoàn cảnh sống đặc thù kia, Trần Phi Dung thì bỏ học từ thời cao trung, còn Lý Hinh Dư....

Nên Trương Khác rất thích 1978 lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận