Quan Lộ Thương Đồ

Vệ Lan mơ mơ màng màng ngủ, nghe thấy có tiếng cửa mở, đoán Địch Đan Thanh về, vẫn còn chưa muốn dậy, nằm lỳ trên giường một lúc, nghe thấy gian ngoài có tiếng động là lạ đứt quãng, mới bò dậy ra mở cửa phòng.

Tức thì nhìn thấy Địch Đan Thanh cực kỳ hưởng thụ khéo mắt lại, để Trương Khác ấn vào sau cánh cửa, quai áo kéo xuống tận vai, lộ ra bầu vú trắng muốt, ở góc độ của cô không nhìn thấy một bàn tay của Trương Khác luồn vào trong quần Địch Đan Thanh, nhưng cô nhìn rất rõ Trương Khác đang ngậm núm vú Địch Đan Thanh mút say sưa, một tay khác nắn bóp bầu vú còn lại.

- Á!

Vệ Lan bịt miệng, đáng tiếng không kẹp che tiếng thét phát ra nữa.

Địch Đan Thanh mở choàng mắt, Trương Khác cũng quay ngoắt đầu lại, nhìn Vệ Lan hai tay bịt miệng, mắt trọn tròn với vẻ không sao tin nổi, vẻ mặt hai người họ hết sức buồn cười làm Vệ Lan nhịn không nổi phì cười.

Lúc này cô nhìn thấy tay Trương Khác rút ra khỏi quần Địch Đan Thanh rồi, đầu ngón tay còn có chất lỏng lóng lánh như dầu, Trương Khác quay nghiêng người sang, hạ thân của y gồ cao như muốn chọc thủng quần chui ra.

Vệ Lan đã bao giờ chứng kiến cạnh ướt át như vậy, mặt đỏ bừng, vội tịt mắt lại, tự lừa mình lừa người nói:

- Em không nhìn thấy, em không nhìn thấy...

Rồi xoay người chạy vội vào trong, "sầm" một cái va vào cạnh cửa.

- Á..


Vệ Lan nổ đom đóm mắt, đau chảy nước mắt ra, loạng choạng ôm lấy đầu ngồi xuống mặt đất.

Trương Khác và Địch Đan Thanh sao ngờ được Vệ Lan lại ngủ trong phòng, Địch Đan Thanh vội vàng mặc lại áo, mở cửa đẩy Trương Khác còn chưa hết kinh ngạc ra ngoài, rồi đóng rầm cửa lại. Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, nhìn Vệ Lan vẫn đau đớn ngồi dưới đất, đỡ cô dậy:

- Sao em lại ngủ ở đây?

Vệ Lan xoa trán đau buốt, chẳng biết nên khóc hay nên cười:

- Nếu biết sẽ nhìn thấy cảnh xấu xa này, có đánh chết em cũng không ngủ ở đây... Tiết tiếng Anh buổi chiều hủy đột xuất, em định qua dọn hộ chị thêm lần nữa, dọn xong buồn ngủ.. Hôm qua mẹ chị ngáy to, làm em không ngủ được... Hai.. Hai.. Hai người vào nhà sao không xem có ai khác không?

Địch Đan Thanh nhìn trán Vệ Lan bị va chạm hiện lên vệt hồng, mày nhíu chặt, không nhịn được bật cười.

- Chị còn có mặt mũi mà cười à, rõ ràng là hai người làm chuyện xấu xa, báo hại em bị đau.

Vệ Lan ấm ức nói:

- Thật oan uổng chết được.

Địch Đan Thanh đau lòng đưa tay xoa trán Vệ Lan:

- Không sao, xoa một chút là không đau nữa...

Cô và Vệ Lan rất thân thiết, cho nên cũng không thấy xấu hổ quá mức, nhưng trong bụng mắng chửi Trương Khác một trận, nếu không phải y quá nóng vội vừa vào phòng đã làm bậy thì không tới mức không phát hiện Vệ Lan ở trong phòng.

Vệ Lan xoa trán ngồi xuống ghế, Trương Khác bị Địch Đan Thanh đá ra khỏi nhà rồi, cô không còn luống cuống nữa, bắt đầu mồm mép:

- Chị đúng là nói một đằng làm một nẻo, trước đó còn nói nào là tên nhóc đó là ma đầu có thể nuốt chửng trái tim nữ nhân, sao chị còn như thiêu thân đâm đầm vào lửa? Sa bẫy đã đành, lại còn bất chấp mạng sống đỡ cho cậu ta một dao, uổng cho em còn ngây thơ nghĩ quan hệ hai người là thuần khiết..hừ…

Địch Đan Thanh biết cô bé này mang mối tơ tình giấu kín với Trương Khác, mình còn khuyên cô đừng để lún vào, vậy mà chuyện mình lại lún vào trước, Vệ Lan khó tránh khỏi tức giận, nhưng không thể giải thích được gì, chẳng lẽ nói nói y cứ quấn lấy mình đòi xem vết thương sao?

Đẩy Vệ Lan sang một bên, ngồi xuống cùng cô, Địch Đan Thanh cười khổ nói:

- Chị đúng là bị ma bịt mắt rồi, bình tĩnh nghĩ lại, chị đâu muốn lún vào vũng lầy này? Nhưng nữ nhân như chị chẳng tìm được hạnh phúc của người thường, chỉ có thể lén lút trộm lấy một phần khoái lạc thế này thôi, em không thấy chị quá hư hỏng chứ?


- Sao thế được, em thấy trên đời này không có nữ nhân nào đáng được hưởng hạnh phúc hơn chị nữa, chỉ tiếng rằng nam nhân bình thường không thể đem lại hạnh phúc cho chị được.

Vệ Lan nói xong những lời vừa nãy đến bản thân cũng nhận ra sặc mùi ghen tuông chua loét, xấu hổ không dám nhìn Địch Đan Thanh, dựa mình vào người cô, chạm vào bầu ngực kia, cảnh tưởng khiến người ta nóng bừng đó lại hiện ra trong đầu, khẽ huých vai hỏi:

- Chị và cậu ta tới với nhau từ lúc nào thế?

-.. Hồi lũ lớn đó suốt ngày ở bên cậu ta, hôm đó đi lên đê chị không cẩn thận ngã xuống sống, bản thân chị vốn chẳng sợ, nhưng cậu ta không chút do dự lao xuống nước trước cả vệ sĩ, chị biết mình xong rồi...

Với Vệ Lan, Địch Đan Thanh chẳng cần dấu diếm gì:

- Về sau nhận được điện thoại của ba chị, trái tim thường ngày luôn cứng rắn của chị cứ như bánh bao ngâm trong nước vậy, chạm nhẹ một cái là mềm ra... Không may còn bị ốm vào đúng lúc đó, người mềm nhũn yếu ớt, tên nhóc đó có tật đáng ghét nhất là quá ôn nhu với nữ nhân, có thể thấy thường ngày y đùa bỡn nhiều nữ nhân đến mức nào... Thế là chị rơi vào tấm lưới đó, chỉ có một lần thôi, sau đó tìm đủ mọi cách tránh y, không muốn sai càng thêm sai nữa. Rồi xảy ra chuyện này... Chị nhìn thấu rồi, đã bao giờ có nam nhân đem lại cho mình niềm vui như thế? Dù chỉ có một góc trái tim của y, cũng hơn vô số thứ nam nhân khác có thể cho chị, em bảo chị phải làm sao?

-...

Vệ Lan mím chặt môi không nói, cô cũng đâu biết phải làm sao, trong lòng hơi chua xót.

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~

Vụng trộm bị người khác bắt quả tang, Trương Khác hốt hoảng bỏ chạy, vào thang máy mới phát hiện ra bỏ quên áo khoác trong phòng Địch Đan Thanh, nhưng lúc này y tuyệt đối không dám đi lấy áo, chỉnh áo sơ mi lại cho phẳng phiu, trở về phòng mình.

Tôn Tĩnh Mông cũng vừa về, ném túi sách lên bàn hỏi:

- Tôi thấy anh vào tiểu khu trước, còn tưởng anh về nhà rồi cơ.


- À, đưa chị Đan Thanh về nhà trước, cho nên về hơi muộn một chút..

- Đỗ Phi vừa gọi điện tới bảo đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi.

Tôn Tĩnh Mông không nghi ngờ gì:

- Chúng ta đi gọi chị Đan Thanh đi cùng nhé?

Trương Khác không dám đối diện với Vệ Lan, càng sợ cô để lộ ra sơ hở làm người khác phát hiện chuyện y vụng trộm, thật đau đầu, nói:

- Tôi xử lý vài bức thư đã, hay là mọi người đi trước, đợi gần ăn cơm thì cô gọi điện cho tôi nhé?

Ở phòng bệnh đặc biệt không có mạng, chuyện khẩn cấp thì đều liên hệ qua điện thoại rồi, có điều hòm thư thế nào cũng chất đống thư từ, Trương Khác trù trừ tới tận 7 giờ, bị gọi điện giục mấy lần mới tới quán ăn tụ họp, nhìn thấy vết hồng trên trán Vệ Lan cũng không hỏi chuyện gì.

Vệ Lan thì chỉ nói:

- Buổi chiều gặp phải ma, giật mình va đầu vào cạnh cửa...

Cô cũng không dám nhìn vào mắt Trương Khác, cứ như chính bản thân vụng trộm bị Trương Khác bắt gặp vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận