Quan Lộ Thương Đồ

Trương Khác đi ra tiệm Internet, thời gian trường tắt đèn vẫn còn sớm so với y. Đưa mắt nhìn đầu đường vắng vẻ, một trận gió lạnh thổi tới, lá cây ngô đồng rơi xuống xào xạc, lăn tròn trên mặt đường, rồi nằm im thin thít. Trương Khác cũng không có tâm tư trở về nhà ngủ, muốn đến 1978 uống một ly, tìm người tâm sự để hóa giải một chút tâm tình chán nản khó có thể nói rõ cũng tốt.

Trương Khác đi vào 1978, Đỗ Phi còn ngồi ở trước quầy bar nói chuyện với Thời Học Bân chưa có đi. Thấy Trương Khác đi vào, Đỗ Phi cười nói:

- Vừa rồi Trần Tĩnh cùng nữ ma đầu Tạ gia qua đây, thấy ĐTDĐ của tao, ngồi một lát rồi đi ngay. Trông như nữ ma đầu Tạ gia hình như bị người nào chọc giận vậy ấy.

Đỗ Phi móc điện thoại ra đặt lên quầy bar, lại hỏi Trương Khác:

- Chiếc điện thoại này có giấu huyền cơ gì?

- Chuyện gì đấy?

Tôn Tĩnh Mông đang cầm ly rượu tới cho Trương Khác, vừa rồi Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia khi đến đây cô vẫn chưa về quán bar, hoàn toàn không biết Đỗ Phi móc ra điện thoại là nói tới chuyện gì.

- Không có chuyện gì, có lẽ họ quan trọng hóa vấn đề quá rồi...

Trương Khác vỗ vỗ đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Tĩnh, hỏi xem cô đang ở đâu.

Úc Bình cùng Lưu Minh Huy ở trong khách sạn, Trần Tĩnh ở Kiến Nghiệp thì hơn phân nửa sẽ ở chung trong chung cư Thanh Niên với Tạ Tử Gia. Nhận được điện thoại của Trương Khác, Trần Tĩnh rất nhanh cùng Tạ Tử Gia trở lại 1978.

Tạ Tử Gia thấy Trương Khác cùng Đỗ Phi đang ngồi ở trước quầy bar, cũng không để ý đến Tôn Tĩnh Mông đang chống tay trên quầy bar nhìn họ, liền đi thẳng tới trước mặt Trương Khác, nói giọng châm chọc:

- Từng nghe nói phong lưu ngàn vàng đổi nụ cười, đó là tiền nhân còn chưa thấy qua thủ đoạn của Khác thiếu gia...

Trần Tĩnh ngồi vào trước quầy bar, Tạ Tử Gia hùng hổ ngồi xuống trước, cô cười nói với Tôn Tĩnh Mông trong quầy bar:

- Quán bar này cảm giác rất tốt, mỗi lần đến Kiến Nghiệp đều phải qua đây làm phiền...

Khoa Vương Cao Khoa dựa vào sự ủng hộ của Cẩm Hồ mới đi đến một bước này, lúc này nói những lời này vị miễn lòng tự trọng hơi bị cao rồi. Chỉ là lúc này Trần Tĩnh cũng có chút xấu hổ khi đối mặt với Trương Khác.

Trương Khác nghiêng đầu nói với Thời Học Bân:

- Điện thoại của mày đâu? cho tao mượn chút.

- Điện thoại của tao hả?


Thời Học Bân không hiểu Trương Khác mượn ĐTDĐ của hắn làm cái gì, liền cười nói:

- Thôi lấy ra xấu hổ lắm...

ĐTDĐ mà Thời Học Bân dùng vẫn là dòng I08 Ái Đạt đưa ra sớm nhất, cũng là trang bị công tác mà Cty Sáng Vực cung cấp cho họ sớm nhất, hắn còn chưa có hy vọng xa vời như Đỗ Phi được sử dụng mẫu thử nghiệm do bộ môn phát triển cùng thiết kế ĐTDĐ của Cẩm Hồ định chế.

Thời Học Bân nhìn thoáng qua chiếc ĐTDĐ định chế khảm kim cương của Đỗ Phi trên quầy bar, chần chờ xem có nên lấy điện thoại ra không, hắn nghển mặt nói:

- So với của Đỗ Phi, của tao trông chán lắm.

- Cũng không phải xem cái của máy đẹp thế nào...

Trương Khác cười đưa tay cầm lấy chiếc I08 bên hông của Thời Học Bân đặt lên quầy bar. Đầu năm nay ai có ĐTDĐ cũng đã đủ để khoe khoang rồi, nhưng đặt chiếc I08 bên cạnh chiếc ĐTDĐ định chế khảm kim cương của Đỗ Phi, Thời Học Bân hận không thể ném cái I08 của hắn đi:

- Tao càng lý giải sâu hơn cái gì gọi là "Ba nghìn giai nhân không để ý" rồi...

Trương Khác cười cười, không để ý đến hắn, y quay đầu hỏi Trần Tĩnh:

- Chị dùng ĐTDĐ gì?

Trần Tĩnh gần đây đổi chiếc I19+ của Ái Đạt màu vàng nhạt, đây là bản cải tiến của I19 mà tháng 5 năm nay Ái Đạt đưa ra thị trường, vẫn bảo lưu phong cách thiết kế kinh điển vốn có, trên tính năng đã đạt được cải tiến toàn diện, là sản phẩm có tính tiêu chí khi Ái Đạt hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật điện thoại GSM của Đức Nghi, cũng là một trong hai chiếc ĐTDĐ hoàn toàn bằng tiếng Trung sớm nhất trên thị trường. Đã nửa năm đưa ra thị trường đến nay, giá cả vẫn duy trì trên 6800 đồng, là mẫu mã chủ lưu trong thị trường ĐTDĐ cao cấp trong nước. Cẩm Hồ cũng là dựa vào I19 mà thành công xâm nhập vào trận danh đầu tiên của thị trường ĐTDĐ.

Trương Khác cầm lấy ĐTDĐ của Trần Tĩnh, cũng đặt lên quầy bar.

Tạ Tử Gia cũng bị Trương Khác làm hấp hẫn lực chú ý, cô nghiêng người nhìn Trương Khác đang giở trò quỷ gì, chỉ thấy y thò tay vào trong túi quần móc ĐTDĐ ra, cô nghĩ thầm ĐTDĐ của y dùng chắc phải cực kỳ xa xỉ rồi. Nhưng Tạ Tử Gia không ngờ chiếc ĐTDĐ Trương Khác lấy ra đặt lên quầy bar nhìn qua rất bình thường. Tuy nhiên từ trong tin tức mà Cẩm Hồ sắp tuyên bố thì có thể biết đây là một mẫu điện thoại mới sắp được đưa ra thị trường thay thế cho I08.

- Gần đây tôi dùng con này.

Trương Khác thấy trong mắt Trần Tĩnh cũng có vẻ nghi ngờ, y cười giải thích:

- Có mẫu mã mới nào đưa ra thị trường, tôi đều phải cố gắng dùng thử một đoạn thời gian...

Trương Khác cũng không cho rằng trong mấy năm gần đây còn có người dùng thử sản phẩm ĐTDĐ mới còn hợp cách hơn cả bản thân.


Trần Tĩnh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, lúc này Khoa Vương Cao Khoa đã lần lượt đưa ra ba mẫu mã ĐTDĐ, cô cũng không mang theo một mẫu mã nào tùy thân để dùng thử. Nhìn vào bốn chiếc điện thoại đặt son song trên bàn, xa xỉ nhất tự nhiên là chiếc của Đỗ Phi, chiếc của Trần Tĩnh có thể nói là mẫu mã sa hoa chủ lưu, còn của Trương Khác chỉ là mẫu Cẩm Hồ còn chưa đưa ra thị trường, trên chất liệu rất quy củ, thiết kế ngoại hình cũng giản dị tự nhiên, cho dù đưa ra thị trường tiêu thụ, cũng là nhắm vào thị trường trung bình, I08 của Thời Học Bân sử dụng thì tương đối thô sơ.

Trần Tĩnh đang hiếu kỳ Trương Khác muốn làm cái gì, Trương Khác lại nghiêng đầu tới nhìn vào vành tai của cô, thò tay tới muốn tháo xuống cái khuyên tai khảm mã não màu đỏ trên vành tai cô!!!

------------------

- Tiện tay tháo xuống đi?

Trương Khác chỉ chỉ vào khuyên tai trên vành tai trái trắng nuột Trần Tĩnh, thấy cô vén mái tóc quăn cuộn sóng sang bên, lộ ra cái cổ trắng trẻo. Mái tóc cô rất dày, hình như thả tay một cái nó liền xỏa tung ra. Trương Khác đưa tay tháo xuống khuyên tai giúp Trần Tĩnh.

Khi Trương Khác đưa tay tháo khuyên tai, vành tai bị ngón tay của y khẽ chạm phải, hơi ngứa, lòng cũng có cảm giác kỳ lạ. Trần Tĩnh chỉ sợ lúc này tai sẽ đỏ lên nên lòng lo lắng. Khi cảm giác khuyên tai đã rời khỏi tai, Trần Tĩnh cầm lấy ly nước giả vờ trấn định nhấp một ngụm rượu, còn cùng Tôn Tĩnh Mông nhìn nhau cười, che giấu cảm giác kỳ dị trong lòng.

Trương Khác đặt miếng mã não lên chiếc ĐTDĐ I08 của Thời Học Bân, cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn sang Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia mà cười.

Nhìn nụ cười rực rỡ của Trương Khác, Trần Tĩnh chỉ cảm thấy trái tim hơi thắt lại, có loại cảm giác khó thở, cảm thấy hai gò má hơi nóng lên, thật không có tâm tư đi suy nghĩ hàm nghĩa phía sau những hành động của Trương Khác.

- À...

Tạ Tử Gia băng tuyết thông minh, khi Trương Khác đưa tay tháo xuống miếng khuyên tai của Trần Tĩnh, cô đã hiểu Trương Khác muốn nói cho họ cái gì.

Mùa xuân sang năm Khoa Vương Cao Khoa có thể lấy được giấy phép sản xuất ĐTDĐ, cho dù lấy thương hiệu của Khoa Vương tiêu thụ, tại thị trường ĐTDĐ trong nước vẫn là một thương hiệu yếu.

Đối với một thương hiệu yếu mà nói, sản phẩm không thể nghi ngờ là cửa đột phá hữu hiệu nhất, tựa như thấy được tác dụng quật khởi của DVD player đối với Cẩm Hồ, Tạ Tử Gia vẫn luôn nghĩ ở trên sản phẩm tìm kiếm cơ hội đột phá.

Lấy cơ sở kỹ thuật lúc này của Khoa Vương Cao Khoa, có thể trước mùa xuân năm tới thành công phát triển một mẫu mã ĐTDĐ trên tính năng, phẩm chất đều thuộc bậc trung thì coi như cảm tạ trời đất rồi.

Tạm thời không suy nghĩ đến Cẩm Hồ cùng các ông trùm ĐTDĐ hải ngoại, chỉ Liên Tín, Liên Tấn, Đông Hưng ba công ty ĐTDĐ trong nước, mùa xuân sang năm đều có thể đưa ra 2-3 mẫu ĐTDĐ mới.

Khoa Vương Cao Khoa chỉ có một mẫu mã mới, làm sao đối kháng với các đối thủ cạnh tranh, nhanh chóng đạt được đột phá trên thị trường quốc nội?

Tham khảo lý niệm sáng tạo kinh điển thêm bảo thạch vào đồng hồ, Tạ Tử Gia liền thiết kế ra phương án phát triển loạt ĐTDĐ bảo thạch, chỉ cần thành công phát triển ra một mẫu mới, có thể thông qua phương thức khảm nạm ngọc thạch, chia thành hai loại lớn ĐTDĐ phi bảo thạch và ĐTDĐ bảo thạch.


Căn cứ vào phẩm chất đẳng cấp của bảo thạch khác nhau, ĐTDĐ bảo thạch lại có thể phân ra các đẳng cấp khác nhau, cứ như vậy, cũng coi như sở hữu loạt sản phẩm với trình tự phong phú.

Mặt khác, người Trung Quốc đối với ngọc thạch có sự tán thành về rất trị cực cao. Cho dù Khoa Vương Cao Khoa chỉ có thể phát triển sản phẩm ĐTDĐ trung đê đoan, cũng có thể bằng vào khảm nạm một viên ngọc thạch lóng lánh mà đề thăng đẳng cấp cùng hình tượng của sản phẩm, rồi trực tiếp xâm nhập vào thị trường trung cao đoan.

Trước mắt Cẩm Hồ cũng bằng vào thiết kế sản phẩm cực kỳ xuất sắc, lựa chọn chất liệu cùng quản lý chất lượng, lấy kỹ thuật hạng hai chế tạo ra sản phẩm ĐTDĐ không kém hạng nhất, ở trong nước thu được địa vị thị trường gần với Ericsson, Motorola cùng Nokia. Phương án của Tạ Tử Gia chỉ là đem cách nghĩ doanh tiêu này của Cẩm Hồ phát huy đến mức tận cùng mà thôi -- đâm lệch đi mũi kiếm cực hạn.

Đối với Cẩm Hồ mà nói, bằng vào cố gắng toàn diện đột phá, đã sơ bộ có được năng lực chế tạo sản phẩm ĐTDĐ cao đoan, sản phẩm ĐTDĐ dưới cờ từ trung đê đoan đến cao đoan có trình tự phong phú mà rõ ràng.

Khảm ngọc thạch trên ĐTDĐ bình thường, nhìn qua có thể hấp dẫn ánh mắt, trên thực tế sẽ làm xáo trộn định vị chuẩn xác của người tiêu thụ đối với sản phẩm ĐTDĐ Cẩm Hồ, đặc biệt là loại sản phẩm này thiết kế rất dễ làm cho người ta mô phỏng theo mà nhanh chóng rơi vào tầm thường, cuối cùng sẽ tổn hại đến giá trị cùng hình tượng của thương hiệu mà Cẩm Hồ đã hình thành ưu thế địa vị tại thị trường trong nước.

Tạo ra thương hiệu tại các giai đoạn khác nhau, lựa chọn thủ đoạn doanh tiêu là khác nhau rất lớn. Lúc này Cẩm Hồ có thể làm đại khái chính ra định chế ra loại bảo thạch khảm vào ĐTDĐ có giá trị càng cao hơn hột xoàn. Tuy nhiên đây đã là khái niệm ĐTDĐ xa hoa rồi.

Sau khi thấy được chiếc ĐTDĐ trong tay Đỗ Phi, Tạ Tử Gia liền hiểu ngay Cẩm Hồ sớm đã có khái niệm thiết kế ĐTDĐ thêm bảo thạch rồi. Cô nghĩ lầm lúc gặp mặt vào buổi tối, Trương Khác không đề cập đến điểm này mà đáp ứng ngay muốn ủng hộ Khoa Vương Cao Khoa phát triển ĐTDĐ bảo thạch là thuần túy vì lấy lòng Trần Tĩnh.

Trương Khác lấy lòng Trần Tĩnh cũng không có gì đáng kể, nhưng nghĩ đến sau đó cho dù phát triển ĐTDĐ bảo thạch thu được thành công thì cũng có một loại cảm giác được Cẩm Hồ cố ý thả, Tạ Tử Gia tâm cao khí ngạo trong lòng tự nhiên cũng rất oán giận.

Trong nhất thời cô không suy nghĩ đến suy nghĩ của Trương Khác đối với thương hiệu cùng doanh tiêu có trình tự càng sâu hơn.

Tạ Tử Gia đột nhiên cảm thấy vừa rồi tức giận bất bình có vẻ vô vị rồi, mặc cho cô thần kinh cứng cỏi như dây cáp thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, cổ ngoảnh mặt đi, có vẻ xem thường nói:

- Thật là, có một số ý nghĩ hay lại vô ích với Cẩm Hồ, cũng có thể sớm nhắc nhở cho một vài người nào đó mà...

Trương Khác cười cười, không đi tranh luận gì với Tạ Tử Gia cho mệt.

"..." Trần Tĩnh còn chìm đắm trong cảm giác bị ngón tay Trương Khác đụng vào vành tai, đầu óc còn rất ngỡ ngàng. Tạ Tử Gia hoàn toàn hiểu được. Thấy bộ dạng Tạ Tử Gia như đã sáng tỏ, Trần Tĩnh càng ngại không dám đi hỏi Trương Khác làm như vậy có dụng ý gì, chỉ hỏi Trương Khác:

- Khuyên tai có thể trả trả lại cho tôi rồi chứ?

Nhưng Trần Tĩnh lại không dám để cho Trương Khác đeo lại giúp mình.

Ngày hôm nay Trương Khác có vẻ không yên lòng, uống hết ly rượu liền đi về trước.

Trần Tĩnh cùng Tạ Tử Gia lại ngồi thêm một lúc mới ra về, khu chung cư Thanh Niên 12 tòa chia làm ba khu độc lập, Tạ Tử Gia ở tiểu khu ngoài cùng phía bắc, ra khỏi quán bar hai người đi về hướng bắc.

Trần Tĩnh bĩ gió lạnh thổi vào, đầu óc mới thanh tỉnh lại. Cô đứng đó, khẽ bưng môi:

- A, tôi nói cậu ta đang làm điều gì mờ ám mà...


- Hả, chị mới nghĩ đã hiểu được rồi...

Tạ Tử Gia nghi hoặc nhìn Trần Tĩnh, lại cười duyên ôm lấy Trần Tĩnh:

- Bị người ta sờ thoáng cái lỗ tai mà đã mất hết nửa hồn rồi sao?

- Em mới đánh mất nửa hồn đấy, vừa đi qua liền hùng hổ nói người ta, sau đó sao lại im lặng rồi?

Trần Tĩnh che đậy tâm tình, châm chọc Tạ Tử Gia:

- Phải biết rằng yêu nghiệt không phải chỉ có mình em... Ngày hôm nay có phải thụ giáo rồi không?

- Hừ.

Tạ Tử Gia xem thường hừ mũi:

- Cậu ta có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là muốn khuất phục dưới váy của Tiểu Tĩnh chị sao?

Tạ Tử Gia lại nghiêm trang nhìn Trần Tĩnh:

- Chị cũng phải kiên trì, đừng có mà hứng tình lên rồi chủ động ngả vào lòng cậu ta...

- Con quỷ cái như em còn có mặt mũi nói người khác? Xin em đừng có thu thư tình rồi tùy tiện ném vào thùng rác đi.

Trần Tĩnh trở tay đi bóp má Tạ Tử Gia.

- Cái đó mà là thư tình sao?

Tạ Tử Gia nghi hoặc hỏi:

- Em cũng chưa có xem, cảm thấy cắm hoa trong phòng khách cũng hay, nên mới nhận lấy.

Khu nhà phía sau không giống với bốn tòa nhà ở giữa, khu nhà Tạ Tử Gia ở toàn là nam nữ thanh niên đang làm việc trong khu sáng nghiệp. Tạ Tử Gia vóc người thon thả, gương mặt sáng sủa, còn như một tiểu cô nương, Trần Tĩnh thì tươi đẹp rực rỡ, hai người cười đùa, tự nhiên là dẫn người khác chú ý.

Trùng hợp Đinh Hòe ngày kế cũng chưa rời khỏi Kiến Nghiệp, Trần Tĩnh trực tiếp liên hệ với Đinh Hòe nói chuyện việc hợp tác kỹ thuật phát triển ĐTDĐ, trước khi Trương Khác lại đi Kim Sơn đã nói với điều này với Đinh Hòe qua điện thoại.

Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp cũng bố trí trung tâm thiết kế thiết kế cùng phát triển sản phẩm, ngoại trừ hợp tác kỹ thuật trên trình tự thiết kế cùng phát triển sản phẩm, hợp tác kỹ thuật với trình tự càng sâu hơn, cũng có thể do khu thực nghiệm Vườn Sồi tới đảm đương.

Từ chỗ Đinh Hòe biết Trương Khác đã rời khỏi Kiến Nghiệp, Trần Tĩnh cảm thấy đáng tiếc, chỉ là cô không biểu hiện tâm tư này ngoài. Việc hợp tác rất nhanh ước định xong. Buổi chiều, Trần Tĩnh còn đặc biệt đến bộ môn thiết kế và phát triển sản phẩm của Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp tham quan, nhưng không có cơ hội đến khu thực nghiệm Vườn Sồi, nòng cốt trong hệ thống kỹ thuật chân chính của Cẩm Hồ để thăm quan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận