Quan Lộ Thương Đồ

Lương Cách Trân dù sao vẫn phải giữ thể diện cho Trương gia, không làm Trương Tri Vi quá mất mặt, song cũng không định đứng dậy chào hỏi:

- Sao anh lại tới đây?

Trương Tri Vi lúc này mới dám nhích chân bước về phía phòng khách, nói không ra đầu ra đũa:

- Cô (bà nội Trương Khác) vốn cũng muốn tới, trời đổ tuyết, bị gió lạnh không tốt... Nghe người ta nói, còn tưởng Lão Nhị cũng về, hóa ra chỉ có em và Tiểu Khác, các em là thím của Trương Dịch, hôn lễ của nó, anh nghe ý các em...

- Chuyện này nhà cháu xen vào làm gì, có chuyện gì cần thương lượng, bác đi tìm nhà chị Tôn Đình ấy...

Trương Khác thình lình xen vào một câu, chẳng thèm để ý tới ông bác, bảo mẹ:

- Con có việc đi một chút, đêm không cần để cửa cho con đâu.

Cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, thiếu chút nữa va phải Tạ Vãn Tình.

Tạ Vãn Tình thò đầu nhìn bên trong, kéo Trương Khác đi xuống thèm, hạ giọng hờn mát:

- Vờ giận để giở trò kim thiền thoát xác chứ gì?


Chút tâm tư nhỏ ấy của y tất nhiên chẳng dấu được cô gái gối kề tay ấp, Trương Khác quay đầu lại nhìn bác cả còn đang sợ chết khiếp, cười ngượng nói:

- Em đã nói mời chị Hứa Tư và chị đi ăn khuya... Hay là ba người chúng ta đêm nay lại ngủ ở căn nhà trong ngõ Đan Tỉnh?

- Cút đi, đừng lôi chị vào, không quấy rầy em phong lưu khoái hoạt nữa...

Tạ Vãn Tình hơi đỏ mặt, nhớ lại chuyện ba người làm hôm đó cảm thấy rất hoang đường, hoang đường một lần chưa đủ sao? Mắng Trương Khác một tiếng, không ngăn y đi gặp Hứa Tư nữa.

Trương Khác vẫy tay bảo vệ sĩ đứng hai bên bậc thềm về nghỉ ngơi, y vào trong xe lái ra khỏi sân, nhưng không đi ngay mà hạ cửa sổ xuống, vẫy tay gọi Tạ Vãn Tình.

Tuyết vẫn đang rơi, trong sân đã phủ một lớp mong mỏng trắng muốt rồi, Tạ Vãn Tình không hiểu Trương khác còn có chuyện gì nữa, đi vào thấy y mở cửa xe ra, không nghĩ gì bước vào, không ngờ Trương Khác đưa tay ôm mặt muốn hôn mình, Tạ Vãn Tình kinh hãi vội vàng né tránh, nhưng tránh không thoát bị y hôn một cái, tim đập loạn xạ hốt hoảng nhìn quanh, mắng:

- Muốn chết à, người khác nhìn thấy thì sao? Đi hại con bé lẳng lơ Hứa Tư ấy, đừng đụng vào chị.

Trương Khác cười ha hả, để Tạ Vãn Tình xuống xe, vẫy tay tạm biệt rồi lái về phía nhà Hứa Tư.

Khu thành phố mới Cẩm Hồ đang vào thời kỳ xây dựng khẩn trương, Hứa Tư đa phần thời gian ở Hải Châu, nhưng cơ hội Trương Khác về Hải Châu rất ít, mà y về là gây ra động tĩnh rất lớn, nếu chỉ về vụng trộm bảo Hứa Tư đi gặp mình thì quá ủy khuất cho cô.


Tuyết cứ rơi mãi, đèn xe chiều tới nơi đó bao phủ lớp tuyết trắng, tuyết bay múa trên không trung như con bướm đêm, Trương Khác đón Hứa Tư đi mua đồ ăn rồi tới thẳng căn nhà ở ngõ Đan Tỉnh, ôm nhau nằm trong phòng ngủ tầng hai, ngắn nhìn tuyết rơi xuống ban công.

- Cậu kiếm cớ gì chuồn đi vậy?

Hứa Tư cố ý không bật điều hòa, hai người ôm nhau trong chăn, cảm giác giống ngồi ngắm tuyết bên bếp lò, cô không ngờ Trương Khác có thể thoát thân sớm như vậy.

Trương Khác kể cho cô nghe chuyện Trương Dịch sắp kết hôn với Tôn Đình, ôm cơ thể mềm mại tỏa u hương mê hoặc vào trong lòng, thì thầm bên tai cô:

- Ở điểm này em kém Trương Dịch quá xa.

Hứa Tư ngẩng đầu lên nhìn Trương Khác, đưa tay đặt lên môi y, không cho y nói tiếp nữa rồi vuốt ve má y, yêu thương nói:

- Râu mọc dài ra rồi này, tiếc là không có dao cạo râu, nếu không tôi cạo giúp cậu, hôm nay mẹ tôi cạo râu cho mẹ tôi, tôi cũng muốn luyện tập trên mặt cậu một chút.

Trương Khác lấy cằm cọ vào má Hứa Tư:

- Lần này cùng em đi Bắc Kinh nhé, Bắc Kinh cũng đang có tuyết rơi đấy, Bắc Kinh không có tuyết thì xám xịt xấu xí, có tuyết rơi đẹp hơn được một chút.


Hứa Tư có hơi ngại xuất hiện cùng Trương Khác xuất hiện ở trường công khai, như thế quá mạo hiểm, khả năng sẽ làm rối loạn cuộc sống yên bình, trải qua nhiều việc, Hứa Tư suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy chỉ có cuộc sống thế này mới hợp với tính cách của mình, có sự nghiệp mình thích làm, có người mình yêu, có thể thường xuyên sống cùng người nhà, nhìn cuộc sống của họ ổn định là cô cảm thấy được rồi, cô không muốn có chút gợn sóng nào trong cuộc sống nữa, nhưng thấy ánh mắt tha thiết chờ đợi của Trương Khác, đành nói:

- Thôi đi, tôi không muốn ở Bắc Kinh phải tiễn cậu đi hẹn hò với nha đầu Đường Thanh.

- À...

Trương Khác lập tức nhụt chí không kiên trì muốn cô đi với mình nữa, lại nói tới chuyện ngắm chim ở hồ Kim Sơn, muốn lập khu bảo hộ sinh thái Đông Đường, phải chọn một khu vực thích hợp dung hòa kiến trúc với hoàn cảnh tự nhiên cũng rất quan trọng, Trương Khác muốn Hứa Tư đi cùng xem phải quy hoạch thế nào.

- Vậy đợi năm sau đi, cậu dẫn tôi tới xem chim, không biết hàng cảnh đàn vỗ cảnh chim có thực sự tráng lệ như cậu nghĩ không...

Gần mười giờ Trương Khác nhận được điện thoại của mẹ, nói là bà nội y mới gọi điện thoái tới, không cho phòng tân hôn của Trương Dịch và Tôn Đình bố trí ở Trương gia, mà bố trí bên nhà gái, thế có khác gì đi ở rể, sao chấp nhận được?

Trương Khác chẳng biết phải bình luận đầu óc người già ra làm sao nữa, cũng chỉ có người thế hệ trước là cố chấp mấy chuyện như thế này, không thể cãi nhau với bà nội y được, nếu không làm theo ý bà nội, có thể thế nào bà nội cũng bất chấp trời đông giá lạnh từ Đông Xã lên thành phố, quá nửa có bác cả y xúi bẩy gì đó đằng sau.

Trương Khác nói với mẹ:

- Cho dù tổ chức hôn lễ ở quê thì cũng chỉ ở lại có hai đêm, tranh cái danh phận này chẳng để làm gì, bà nội hăng hái xen vào làm gì chứ?

Rồi thở dài:


- Hay là mẹ hỏi ý chị Tôn Đình xem? Thế nào cũng phải bắt bác cả tới Tôn gia tạ tội, xem chuyện hay ho trước kia bác ấy làm.

Tôn Đình tính cách mềm yếu, không đòi hỏi gì cả, Lương Cách Trân làm chủ thay cô thì muốn vợ chồng Trương Tri Phi phải giúp Trương Dịch tới Tôn gia cầu hôn.

Trương Khác không muốn hỏi tới chuyện vụn vặt trong nhà này, trừ Trương Dịch và Tôn Đình kết hôn ra, Vương Văn Giang và Vương Thái Linh hai ngày nữa cũng đính hôn ở Bắc Kinh, gia trưởng bên này không hề có ý bày tiệc linh đình mời khách khứa gì, Trương Khác chỉ thuận tiện tới Bắc Kinh, ăn chực một bữa cơm.

Trương Khác tới Bắc Kinh chủ yếu là là quan tâm tới chuyện Côn Đằng Online lên sàn chứng khoán NASDAQ.

Làn sóng internet bắt đầu cuộn trào mãnh liệt, mặc dù nói sự quật khởi của Côn Đằng online có rất nhiều nhân tố ngẫu nhiên, nhưng vẫn cuốn theo quỹ tích lịch sử của sản nghiệp đã định sẵn.

Phát triển của sản nghiệp có quy luật vận động của riêng nó, sau mùa xuân năm 2000, bong bóng internet tan vỡ cũng không phải là chuyện khó tưởng tượng.

Bong bóng vỡ hay không Trương Khác thực sự không quan tâm mới, có điều làn sóng cuồng nhiệt nó tạo ra trước đó để lại trong lòng người ta ấn tượng sâu sắc.

Sau khi lên thị trường chứng khoán, cơ cấu đầu tư có thể cấm cổ đông, quỹ đầu tư mạo hiểm bán cổ phiếu trong vòng sáu tháng, muốn nắm được cơ hội này Côn Đằng Online online lên thị trường chứng khoán không nên an bài vào thời gian cuồng nhiệt nhất, mà ít nhất đẩy lên sớm sáu tháng, cũng chính là trước mùa thu năm sau mới có thể kịp bữa tiệc đầu tư này.

Đương nhiên Côn Đằng online muốn lên sàn giao dịch Nasdaq thì phải chơi theo quy tắc nước Mỹ, phải để cơ cấu tài chính có tiếng nói ở thị trường chứng khoán mỹ được hưởng lợi từ Côn Đằng Online.

Từ 30 triệu đồng phát triển ban đầu mà Cẩm Hồ cùng Vườn Sồi cung cấp ra, Côn Đằng Online còn có hai lần huy động vốn đầu tư mạo hiểm lớn, nhưng Cẩm Hồ vẫn năm tới 64% cổ phần.

Với kết cấu cổ phần này muốn lên sàn giao dịch Nasdaq là không thể, nên cần có lần huy động vốn thư ba, đưa thêm nhiều nhà đầu tư mạo hiểm vào, đồng thời làm loãn bớt ít cổ phần của Cẩm Hồ, đây là chuyện phải chấp nhận, chẳng có chuyện tốt nào được tham quá nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận