Quan Lộ Thương Đồ

Thấy bên ngoài tuyết trắng phủ khắp nơi, Đường Thanh vươn mình reo lên:

- Oa, ở Bắc Kinh cũng có tuyết, vừa rồi gọi điện cho Thịnh Hạ, cô ấy bảo nhìn trời Kiến Nghiệp có tuyết sắp rơi, mong rằng sáng mai ở trên tàu hỏa có thể nhìn thấy.

Thịnh Hạ hôm nay cũng rời Bắc Kinh, nhưng ngồi máy bay về thẳng Kiến Nghiệp, còn Đường Thanh tới Bắc Kinh hội họp với Trương Khác rồi mới cùng ngồi tầu hỏa về Kiến Nghiệp.

Trờ về thành phố trời đã tối, 7 giờ hơn tàu chạy, không kịp gặp mặt tạm biệt cậu nữa, tới quán ăn gần ga tàu, Trương Khác gọi điện tạm biệt.

Ăn cơm xong Trương Khác và Đường Thanh lên thẳng tầu hỏa, bọn họ ở khoang giường mềm, trừ Phó Tuấn và hai vệ sĩ, nhưng người còn lại đều là nhân viên ở Bắc Kinh.

Trương Khác còn nghĩ không biết tối nay Lý Hinh Dư sẽ đi tàu hay máy bay về Kiến Nghiệp thì nghe thấy cô đứng ở hành dùng tiếng Hàn tạm biệt người đi tiễn, trước mặt Đường Thanh không biết có nên tới gặp Lý Hinh Dư không?

Tiếp đó lại nghe thấy Lý Hinh Dư dùng tiếng Hán nói chuyện, Đường Thanh lúc ở Hong Kong đã gặp Lý Hinh Dư, nghe qua giọng nói khó quên của Lý Hinh Dư, nghi hoặc hỏi Trương Khác:

- Giọng ai nghe quen thế nhỉ?

Nói rồi đứng đi ra mở cửa phòng.

- A, Đường tiểu thư cũng đi tầu hỏa về Kiến Nghiệp à? Tôi đang lo chuyến đi cô đơn không tìm được bạn.


Lý Hinh Dư ôm ngực tỏ vẻ mừng rỡ, rồi thò đầu vào trong nhìn, thấy Trương Khác, ngạc nhiên nói:

- Anh cũng ở đây sao?

Lý Hinh Dư hiền lành, không có nghĩa là cô không biết nói dối, nhìn vẻ mặt ngây thơ thuần khiết của cô, Trương Khác thiếu chút nữa tin rằng Lý Hinh Dư ngạc nhiên khi nhìn thấy mình thật.

Lý Tại Thù và Kim Nam Dũng lên tàu tiễn Lý Hinh Dư, mặc dù nhìn thấy Trương Khác đi với Đường Thanh, nhưng trong lòng không khỏi sinh nghi, Lý Hinh Dư nhất quyết không tham gia bữa tiệc tối, dù phải đi một mình cũng về Kiến Nghiệp trước, lúc này nhìn thế nào cũng giống hẹn trước với thằng mặt trắng này.

Rời khỏi ánh đèn rực rỡ của thành phố, bóng đêm bao phủ lên đoàn tàu chạy xình xịch, bên ngoài mưa rơi lất phất, mang cảm giác thê lương tịch mịch.

Trương Khác thì lại rất thích cảnh mưa phùn đêm đông này, xem tài liệu mang theo bên mình một lúc, nhìn nước mưa rơi lên cửa kính chảy thành từng dòng, bên trong phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của Đường Thanh và Trương Khác, mặc dù có sai lệch một chút so với kế hoạch, nhưng cảm giác không tệ.

Vốn kế hoạch ban đầu của Trương Khác là cùng Đường Thanh tổ chức chuyến "lữ hành tình ái" trong phòng với Đường Thanh, hiện có Lý Hinh Dư ở đây, không tiện lập tức thực thi kế hoạch này rồi.

Lý Hinh Dư mặc một chiếc áo len màu đen trễ cổ, chắc biết tác dụng của nó là che chắn hay là làm bầu ngực căng tròn trắng muốt càng thêm khiêu khích, chiếc cổ dài, cái cằm thon thon, cánh môi hồng đỏ thắm, sống mũi thẳng, đôi mắt trong sáng mà mê người, mang vẻ đẹp thành thục đầy đặn.

Đường Thanh mặc áo nhung xanh nhạt, bầu ngực săn chắc nhỏ xinh, trong các cô gái cùng trang lứa, được coi là phát triển rất tốt rồi, nhưng ngồi cùng với Lý Hinh Dư, cơ thể lại thành không có gì nổi trội, đôi mắt hẹp dài mang vẻ quyến rũ lả lơi riêng biệt, tay chống cắm chuyên tâm nói chuyện với Lý Hinh Dư, thi thoảng quay đầu nhìn Trương Khác nhìn hình phản chiếu của bọn họ trong cửa kính, cười trêu:


- Có phải là hai đại mỹ nữ trong phòng làm bạn phân tâm không?

- Vốn có tài liệu gì cần xem đâu.

Trương Khác cười khì, ngồi xuống bên cạnh Đường Thanh, ôm cơ thể mềm mại của cô vào trong lòng:

- Chỉ là nghe cả hai nói chuyện buồn chán quá, nếu ngáp trước hai đại mỹ nữ thì thật thất lễ, không bằng trốn qua một bên ngồi ngây ra tốt hơn.

- Giờ không ngáp nữa sao?

Đường Thanh hơi ngả người ra sau, cuộn người trong lòng tương Khác, đầu chống cằm y, cô nàng vốn hay xấu hổ, nhưng trước cô gái xinh đẹp khác, biết phải khéo léo thể hiện "chủ quyền" của mình, cười với Lý Hinh Dư:

- Coi như cái ghế tựa cũng được lắm, chúng ta nói chuyện chúng ta, mặc kệ cậu ấy.

- Tôi phải nghỉ ngơi đây.

Lý Hinh Dư biết ý đưa tay vỗ nhẹ lên môi, cầm lấy áo khoác đứng dậy:


- Ngày mai gặp nhau nhé.

Trương Khác ôm eo Đường Thanh hơi siết chặt một chút, tránh cô bé ngốc này giữ Lý Hinh Dư ở lại, làm kế hoạch của y đổ bể, đợi Lý Hinh Dư đi rồi, Trương Khác vội vàng đóng cửa lại, ngồi sát xuống cạnh Đường Thanh.

Đường Thanh nhảy xuống dưới giường, trốn ra cửa sổ xe, xấu hổ nói:

- Đồ đại sắc lang, không nhìn ánh mắt Lý Hinh Dư lúc rời đi à, hại người ta bị cô ấy cười cho! Còn nữa bạn nhẫn tâm để một đại mỹ nữ như thế lẻ loi ngủ một mình à?

- So với chuyện tốt của mình, thương hương tiếc ngọc dư thừa là không chấp nhận được.

Trương Khác dán sát mình vào lưng Đường Thanh, nắm lấy hai tay cô cùng nhìn ra bên ngoài, đôi bàn tay nhỏ nhắn mịn màng, làm lòng người ta cảm thấy hết sức ấm áp.

Đường Thanh hiểu rõ ý đồ của Trương Khác, nhưng trong khoang tàu ở đêm mưa như thế này, làm thế qua hoang đường mất rồi, lo soát vé vào kiểm tra, cũng lo người khoang bên cạnh nghe thấy, thật xấu hổ chết đi, quay lại nhìn Trương Khác cầu khẩn, thầm nghĩ không nên để Lý Hinh Dư đi, sai lầm quá lớn rồi.

Trương Khác vỗ nhẹ lên khuôn mặt diễm lệ của của Đường Thanh, bắt đầu bằng hôn nhẹ lên cánh môi cô, rồi mỗi lúc một mạnh mẽ, cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm, đợi Đường Thanh động tình ôm lấy cổ mình truy đuổi cảm xúc mỹ diệu nam nữ hoan ái mới buông tay ra cởi thắt lưng, cho tay vào chiếc quần jean, vuốt ve chiếc mông nhỏ săn chắc, trơn trơn, mềm mềm, cảm giác thích thú vô ngần.

Ngón tay trượt qua xương cụt, cơ thể mẫn cảm trong lòng run lên khe khẽ, ngón tay lạch vào bên trong quần lót, cánh hoa cúc bị chạm vào liền rụt lại, ngón tay tiếp tục thăm dò phía trước, dinh dính, nơi đó đã ướt hết rồi.

Càng ở chỗ dễ bị phát hiện, tình dục càng dễ bị khơi lên, Trương Khác nhớ lại Đường Thanh ở nhà mình cũng hết sức mẫn cảm, dựa vào ánh đèn trần có thể nhìn thấy từng tĩnh mạch trên cổ cô phồng lên, dưới bàn tay khiêu kích thành thạo của Trương Khác, thân thể của Đường Thành đang dần trở nên khô nóng, làn do cũng đỏ hồng hào, hơi thở nặng nề biến thành tiếng rên triền miên nho nhỏ, nhưng vẫn cố giãy dụa né tránh.

Trương Khác sao có thể để mỹ nhân ngư đã mắc câu trốn thoát cho được, hai tay nâng mông Đường Thanh lên di chuyển về phía giường, Đường Thanh biết có chống cự cũng vô ích, thì thầm cầu khẩn:


- Đại sắc lang tắt đèn đi.

- Không.

Trương Khác chăm chú nhìn khuôn mặt động tình của Đường Thanh, đôi mắt dài phủ lên một lớp sương mờ mê lý, vẻ đẹp ngây thơ lả lơi đó làm trái tim người ta thắt lại, Trương Khác đâu nỡ tắt đèn.

Trương Khác ngồi xuống giường, đặt Đường Thanh đứng giữa hai chân mình, từ từ khéo quần jean của cô xuống, đưa tay nhẹ nhẹ cọ vào giữa hai đùi cô, Đường Thanh thở rất nhỏ, cô luôn nỗ lực nhẫn nhịn không phát tiếng rên lớn, đầm lầy giữa hai chân càng lúc càng ướt nước, còn chảy xuống cả đùi, Trương Khác định cho tay vào, Đường Thanh không quên nắm lấy cổ tay y, giữ y không cho chạm vào hoa cúc đằng sau.

Ngón tay ra vào mấy chục cái, Đường Thanh hoàn toàn sụp đổ, người mất hết sức lực, ôm chặt lấy đầu Trương Khác, tay luồn vào tóc Trương Khác, cố kìm chế không phát ra tiếng rên rỉ sung sướng.

Đợi cơn cao giật cao trào qua đi, Trương Khác đặt cơ thể nóng ran của Đường Thanh xuống giường, lúc này mới cởi hết y phục trên người cô, nhưng để Đường Thanh tận dụng đưa tay tắt đèn trên trần, chỉ còn lại chiếc đèn nhỏ trên vách còn sáng.

Trong ánh sáng tờ mờ, Trương Khác ngây ngất ngắm nhìn cơ thể Đường Thanh, bầu ngực trắng nõn nà, cánh tay mềm oặt vắt vẻo trên giường, lỗ rốn tuyệt đẹp nằm chính giữa cái bụng phẳng lỳ quyến rũ, rồi vùng địa đàng còn giọt sương mai long lanh đọng trên lớp lông mềm đen nhánh, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp mờ mờ ảo ảo, ẩn hiện càng lan tỏa sức mê hoặc chết người.

- Đại sắc lang, sao bạn có thể đối xử với mình như thế?

Đường Thanh thấy ánh mắt có chút bỡ cợt của Trương Khác, há miệng ra muốn cắn y.

- Vậy bạn muốn mình đối xử với bạn thế nào?

Trương Khác cười gian, đưa tay chắn miệng Đường Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận