Quan Lộ Thương Đồ

- Xéo qua một bên, đâu có phần cho mày nói.

Tiền Quế Hoa đạp Vương Kiến Lâm ngã lăn ra đất, nghiêm khắt quát Thành Phú Trì:

- Còng hắn lại! Đùa cũng phải có chừng mực thôi chứ!

Nhìn Vương Kiến Lâm ôm bụng nhìn đau thở đốc, tới Trần Bỉnh Đức cũng thấy Tiền Quế Hoa chơi khổ nhục kế không tệ, nhưng lời tránh nặng tìm nhẹ phía sau thì không nên nói rồi, Trương Khác là ai mà có thể dễ lừa như thế, Cẩm Hồ cũng đâu phải để đùa? Liếc nhìn sắc mặt Trương Khác, không dãn ra chút nào, vẫn lãnh đạm lạnh lùng, chẳng hề động lòng.

Thành Phú Trì đánh mắt cho cảnh sát để bọn chúng còn đám Vương Kiến Lâm lại dẫn tới góc phòng ngồi xuống, hắn không rõ Tiền Quế Hoa có ý gì, không biết tình hình thế này phải báo cáo ra sao.

Trần Bỉnh Đức ngọt nhạt nói:

- Nếu là hiểu nhầm vậy đem chuyện hiểu lầm kể ra từ đầu tới cuối xem nào.

Thành Phú Trì không lĩnh hội được ý đồ tránh nặng tìm nhẹ của Tiền Quê Hoa, cũng chẳng muốn giúp tránh nặng tìm nhẹ, đối phương kéo Trần Bỉnh Đức tới mà chẳng thèm nể mặt Trần Bỉnh Đức, hiển nhiên lai lịch còn to hơn, còn khó dây hơn, đem tình hình tìm hiểu được kể ra.

Nói ra thì đúng là hồng nhan họa thủy, nếu không phải Vương Kiến Lâm nhìn thấy dung nhan tuyệt diễm của Lý Hinh Dư sinh lòng háo sắc thì làm sao gây là lắm chuyện đến thế? Nếu không phải háo sức tới mờ mắt thì sao biết đối phương ngồi ở phòng riêng còn có vệ sĩ theo cùng còn dây dưa đeo bám như thế.

Lý Hinh Dư và Đường Thanh về trước, Trần Bỉnh Đức không nhìn thấy, ông ta nghe Thành Phú Trì báo cáo tình hình, mày cứ nhíu chặt.

Nam nhân đặt biệt là nam nhân có quyền thế, trừ quyền thế ra cũng chỉ có nữ nhân tuyệt đối không cho kẻ khác đụng chạm vào, đặc biệt là thanh niên mới trên 20 như Trương Khác, dục vọng độc chiếm nữ nhân càng mạnh mẽ, động vào nữ nhân của y là phạm vào kỵ húy lớn nhất rồi.


Trần Bỉnh Đức nghĩ thế, tiếp đó lại nghe nói Vương Kiến Lâm liên tiếp hai lần bị giáo hấn vấn quấn lấy, trong lòng không thương hại hắn nữa, một chút kiến thức cũng không có, Trương Khác mà tha cho hắn thì đúng là quá dễ bị bắt nạt rồi.

Thấy Tiền Kiến Hoa từ lúc tới đây đến giờ vẫn chưa hỏi Trương Khác là người bị hại câu nào, đúng là định tránh nặng tìm nhẹ rồi, thật ngu xuẩn hết sức.

Đợi Thành Phú Trì báo cáo xong, Tiền Quế Hoa hỏi:

- Cục trưởng Trần xem nên xử lý ra sao?

Trần Bỉnh Đức nghiêm khắc nói:

- Đồn công an Tân Mai Viên có vấn đề nghiêm trọng, lần này dẫn cảnh sát đi bắt người lại là đổn trưởng, nên chăng cách chức điều tra đồng chí này trước, tiếp theo xử lý thế nào thì chi cục các đồng chí thảo luận đi.

Thành Phú Trì bàng hoàng đứng đờ ra, hắn ngàn vạn lần không ngờ tới mình lại thành dê thế tội, há hốc mồm quên cả giải thích cho bản thân, hoặc có lẽ cũng biết giải thích cũng vô ích, trước mặt Trần Bỉnh Đức, một đồn trưởng nho nhỏ không có tư cách giải thích.

Tiền Quế Hoa không ngại hi sinh Thành Phú Trì, và lại cách chức có thể phục chức, đương nhiên, phải cho Trần Bỉnh Đức một câu trả lời, cho dù có khai trừ công chức, đợi sóng gió qua đi an bài cương vị tương đương đền bù là được, quan trọng là quyền xử lý nắm trong tay mình.

Thấy Trần Bỉnh Đức tựa hồ không hề có ý dây dưa, Tiền Quế Hoa gọi một cảnh sát tới, hỏi:

- Lý Thu Sinh đâu, sao không có ở đồn? Mau đi gọi cho tôi.

Lý Thu Sinh là chỉ đạo viên đồn, nếu Thành Phú Trì bị cách chức thì công tác trong đồn sẽ do hắn phụ trách. Lý Thu Sinh không trốn xa, nghe được điện thoại thông báo mấy phút sau đã về.


Trong mấy phút này đủ Tiền Quế Hoa liên lạc với thành viên đảng tổ trong chi cục, trao đổi điện thoại, Lý Thu Sinh tới nơi, ông ta tuyên bố miệng cách chức Thành Phú Trì đợi kiểm tra, lại cảm thấy như thế chưa đủ, hùng hổ chỉ đám Vương Kiến Lâm:

- Mấy kẻ này bịa đặt báo cảnh sát, ý đồ báo thù, đem tới khu câu lưu hành chính của chi cục giam lại...

Dặn xong mới nhìn sắc mặt Trần Bỉnh Đức.

Trần Bỉnh Đức gật đầu không nói gì, Trương Khác nhìn mấy tờ giấy vụn còn bay phất phơ, dẫm chân lên, di di mấy cái, nói:

- Vậy tôi đi trước đây... Hôm nay là ngày đầu năm mới, cục trưởng Trần đừng nên quá vất vả.

Không thèm nhìn Tiền Quê Hoa cái nào, coi hắn như không tồn tại.

- Cái vị trí của tôi làm gì có khái niệm lễ tết...

Trần Bỉnh Đức tiễn Trương Khác rời đi.

Tiền Quế Hoa muốn theo, bị Trần Bỉnh Đức dùng ánh mắt ngăn lại.

Ra khỏi phòng tiếp đãi đồn công an, Trương Khác ngẩng đầu nhìn trời tuyết, tầng mây hơi trăng trắng, đợi xe đi vào sân, cùng Phó Tuấn chui vào.


Tiền Quế Hoa không có cơ hội nhìn thấy chiếc Mercedes của Trương Khác, tất nhiên cũng không liên hệ y được với chủ nhân đằng sau của Cẩm Hồ, Thành Phú Trì thành vật hi sinh cũng không thèm nhắc ông ta chi tiết này.

Trương Khác chỉ tới ngõ Học Phủ muộn hơn Đường Thanh và Lý Hinh Dư một tiếng, tuyết chưa rừng, sinh viên trong ngõ rất đông, đầu năm lại gặp ngày tuyết, đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt hưng phấn.

Trương Khác về thẳng chung cư, vào trong thấy Tôn Tĩnh Mông, Vệ Lan đang hoặc ngồi khoanh chân, hoặc ôm gối trên ghế sô pha nghe Lý Hinh Dư và Đường Thanh kể chuyện trên tàu hỏa, tóm lại chẳng có cô nào ngồi đàng hoàng, kể cả Lý Hinh Dư, chơi với đám Trương Khác nhiều nên cô cũng bớt câu nệ hơn nhiều.

Còn may cả Đường Thanh và Lý Hinh Dư đều không có hứng thú nói tới chuyện vũng nước trên chăn.

- Xử lý thế nào, sao về sớm thế?

Tôn Tĩnh Mông quay đầu lại hỏi:

- Còn thế nào được? Tên đồn trưởng cách chức điều tra, đám khách sinh sự thì câu lưu hành chính...

Trương Khác đưa tay ra sau lưng xoa xoa:

- Ở đồn phải làm bộ làm tịch ngồi cứng đờ cả tiếng, lưng đau chết đi được, ai xoa hộ với.

Nói rồi định chen vào giữa Vệ Lan với Tôn Tĩnh Mông.

- Anh dám tới lợi dụng lợi dụng bọn này hả?

Tôn Tĩnh Mông giơ chân đá y, Trương Khác vội tránh sang phía Đường Thanh, ngồi xuống cạnh cô. Phản ứng của Tôn Tĩnh Mông như thế, y yên tâm quá nửa rồi.

- Dễ dàng cho bọn chúng thế sao?


Vệ Lan cảm thấy khó tin.

- Kế hoãn binh phải không?

Đường Thanh hỏi:

-...

Trương Khác cười, khẽ vỗ trán Đường Thanh, khẳng định suy đoán của cô.

Đại khái chịu ảnh hưởng của gia đình, đừng để vẻ ngoài ngây thơ của Đường Thanh lừa gạt, cô nàng này có tâm tư rất tỉ mỉ kín đáo, mấy trò vặt vãnh trên quan trường chỉ nhìn một cái là thấu, Trương Khác lại nghĩ với mình mà nói có cô vợ ghê gớm thế này chẳng phải là chuyện tốt lành.

Chỉ là không phải Trương Khác đang dùng kể hoãn binh, mà là Trần Bỉnh Đức đang làm kế hoãn binh.

Nếu dễ dàng bỏ qua như thế, Trương Khác tội gì tới đồn công an điều hòa không đủ nhiệt, ghế chẳng có đệm ngồi tận một tiếng? Tùy tiện gọi một cú điện thoại là có hiệu quả tương đương rồi.

Nếu Trần Bình Đức có chút này không nhìn ra, thực sự nghĩ Trương Khác đã hài lòng thì ông ta cũng chẳng ngồi lên được cái ghế hiện giờ, ông ta an bài như thế là không muốn đánh cỏ động rắn, muốn nhổ bật gốc Vương Kiến Lâm phải chặt đứt Tiền Quế Hoa.

Cty Trường Lâm và Vân Mộng Các nếu liên quan tới kinh doanh phi pháp, thậm chí xã hội đen, thì đương nhiên ô bảo hộ là Tiền Quế Hoa, từ tình hình ở đồn cảnh sát hôm nay có thể nhìn ra Vương Kiến Lâm ỷ vào thế Tiền Quế Hoa nên ra ngoài nhe nanh mùa vuốt.

Tiền Quế Hoa nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, cấp phó xử, nhưng nếu tưởng có thể tùy tiện mở miệng hạ bệ một phó xử thì không hiểu quan trường trong nước rồi. Chi cục trưởng cục công an của một trong năm thành khu của Kiến Nghiệp, cái vị trí này có thể thông thiên có thể hạ địa, dưới lâu la không ít, trên cũng chẳng thiếu chỗ dựa.

Đụng tới Tiền Quế Hoa là dính líu to ngay, cho dù kéo cả một thành viên thưởng ủy thành ủy Kiến Nghiệp vào thì Trương Khác cũng chẳng bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận