Quan Lộ Thương Đồ

Tài nấu nướng của Trương Khác không thiếu cơ hội cho người ta khen ngợi, trời tối, mùi thơi ngào ngạt từ nhà ăn truyền ra, trên bàn bày đầy những món ăn thịnh soạn tinh xảo, Dịch Hinh cảm khái đùa với đường Thanh: - Trông có vẻ như không kém hơn ở khách sạn, té ra anh ấy muốn khoe tài thật, nam nhân mê người như thế, cô phải trông cho chặt, cẩn thận không chú ý là bị người ta trộm mất.

- Cô nào muốn là tôi thảo luận bán cho ngay... Đường Thanh kiêu ngạo chun mũi nói:

Tôn Tĩnh Mông lại chột dạ né tránh ánh mắt của Đường Thanh, cô định buổi chiều trốn về trường, dù sao bữa tiệc mang tính chất xã giao này, Trần Phi Dung và Lý Hinh Dư đều không tham gia, Vệ Lan danh nghĩa là chị của Trương Khác, phải giúp y chuẩn bị bữa rối, cô cũng có thể không tham gia, nhưng Đường Thanh rất nhiệt tình mời, cô không từ chối được, làm cả chiều tim giật thon thót cứ như tiểu thiếp đứng trước mặt đại phu nhân vậy.

Ăn tối xong lại mời La Kỳ và Triệu Lưu Vũ tới 1978 chơi, cơm thừa canh cặn đã có nhân viên thu dọn hộ, trên đường đi mọi người còn không ngớt miệng khen cơm ngon, Đường Thanh khoác cánh tay Trương Khác đi sau, hỏi: - Nếu mình không chú ý, liệu bạn có bị người khác trộm mất không?

Trương Khác nhìn đôi mắt long lanh dưới ánh đèn của Đường Thanh lúc này phủ một lớp sương, nhát thời chẳng biết nói gì, khẽ siết vòng eo nhỏ của cô, nói: - Mình ư, ai mà thích trộm mình chứ?

- Bất kể là ai. Đường Thanh mím môi, nhẹ giọng nói: - Thế nào bạn cũng phải để mình tìm lại được bạn...


~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~

Đúng như Trương Khác dự liệu, màn "khấu đầu chúc tết" mà Lý Tại Thù bày ra khiến Samsung thanh tiêu điểm giới truyền thông và công chúng trong nước nghị luận, mặc dù có tờ báo phê phán hành vi này của Samsung, nhưng với người quan sát thị trường thực tế, nhận ra hành vi này có tác dụng tốt xúc tiến mở rộng ảnh hưởng thương hiệu của Samsung trong nước.

Xây dựng đảo Đông Sơn cùng với công trình phụ trợ quan trọng của sản nghiệp, đầu tư 600 triệu USD sau tết Dương Lịch đã có được công văn phê duyệt của ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Các lãnh đạo đảng chính phủ Đông Hải, Giang Nam ngày 8 tháng 1 tập trung ở nhà máy điện Đông Sơn, long trọng cử hành lẽ khởi công, điều này có nghĩa là kế hoạch xây cảng chấn hưng kinh tế Giang Nam đã chính thức được khởi động.

Trừ nhà máy điện, công trình mở rộng Lữ Dương hỗ trợ cho cảng Đông Sơn cũng tổ chức trong cùng một ngày.

Là người đứng đằng sau màn thúc đẩy, Trương Khác không có lý do xuất hiện ở buổi lễ này.

Vả lại công trình cảng Đông Sơn do một loạt hạng mục trung và lớn tổ hợp thành công trình siêu quy mô, không phải là một hai năm có thể xây xong, muốn có biến hóa lớn, phải 7 - 8 năm mới thấy được, trong thời gian đó bao nhiêu lẽ khởi công? Trương Khác lấy đâu ra thời gian rảnh mà tham gia? Nên quyết định ngay từ đầu không tham gia cho xong, người ta khỏi so bì mình bên trọng bên khinh.

Đường Thanh không thể ở bên Trương Khác suốt kỳ nghỉ, cô phải tới Kim Sơn an ủi nỗi nhớ mong của mẹ cô, Trương Khác thì ở lại Kiến Nghiệm, chuyên tâm chuẩn bị thi cuối kỳ.

Mặc dù cũng đơn giản thôi, nhưng vẫn phải bỏ thời gian ra chuẩn bị, những sách vở này ôn tập lại một lần cũng không phải là vô ích. Làm người ta đau đầu nhất là kỳ thi cuối kỳ này rất rời rạc, không tập trung vào hai ba ngày thi cho hết mà bảy tám môn kéo dài tới hơn nửa tháng mới xong, trong hơn nửa tháng này, Trương Khác không thể rời Kiến Nghiệp.

Phòng đọc sách kín người hết chỗ, cuối kỳ mọi người đều bận rộn ôn tập chỉ là một nguyên do, mùa đông Kiến Nghiệp năm nay lạnh khác thường, liên tục xuất hiện nhiệt độ dưới 0, ở KTX hoặc phòng học, đều lạnh buốt xương, thư viện có điều hòa tất nhiên là chỗ tránh rét tốt nhất.

Lúc này cảm thấy phòng đọc của thư viện quá nhỏ, đúng là nhỏ tẹo, cả sinh viên lẫn nghiên cứu sinh trong trường gần 2 vạn người, mà phòng đọc sách chỉ có hơn 200 chỗ ngồi. Quy mô thế này đừng nói kỳ thi, thường ngày cũng không đủ dùng, chỉ là thường ngày mọi người còn có thể ở trong phòng học, lúc này trời lạnh run, chỉ có nơi này để đi.

Trương Khác kẹp sách dưới nách, đứng ở cửa phòng đọc sách, nhìn thấy rất nhiều người đi tới lại lắc đầu quay về, có điều bọn họ đều có chuẩn bị, mang áo khoác bông dày theo, thấy ở đây chật kín, liền tới phòng học. Kiếp trước Trương Khác cũng thế, mùa đông giá lạnh ôm loại áo bông dầy này tới phòng học ôn bài.


- Đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác ôn tập. Trương Khác quay đầu lại nói:

Trần Phi Dung cũng đành lùi ra, chẳng muốn tới phòng học chịu tội, tới nhà sách hoặc phòng trà ngõ Học Phủ cũng có thể yên tĩnh ôn bài.

Chỉ có thể trách ngõ Học Phủ kinh doanh quá thành công, lại ở trung tâm các trường cao đẳng đại học của Yến Quy Hồ, Trương Khác và Trần Phi Dung đi hơi muộn, quán cà phê, quán trà đều chật kín, đi vào KFC cũng không kiếm được chỗ ngồi.

- Vào ngày mùa đông lạnh thế này, ngồi ở chỗ gần cửa sổ trong gian phòng có điều hòa, uống cốc cà phê nóng ôn bài, cảm giác không tệ, mỗi tội không tìm đâu ra chỗ như thế... Từ quán KFC đi ra, Trương Khác cảm khái nói:

- Hay là tới giảng đường đi? Mình về phòng lấy áo khoác dầy một chút là được, mình không yếu ớt như bạn nghĩ đâu. Trần Phi Dung tựa hồ cố ý quên đi tới chung cư Thanh Niên càng thoải mái hơn:

- Đi cùng mình tới chỗ này đã. Trương Khác nói rồi ôm lấy sách của Trần Phi Dung: - Bạn cho tay vào túi đi, đừng để bị lạnh.

- Ừ. Trần Phi Dung xoa xoa hai bàn tay bị lạnh tới bỏ ửng, cho vào trong túi theo Trương Khác đi qua ngõ.


Lúc này gió bắc đang mạnh, bị gió quất vào mặt cảm giá như dao cắt, Trương Khác thấy Trần Phi Dung rất khổ cực, quay lại giúp cô đội mũ áo khoác lên, cố gắng che kín khuôn mặt xinh đẹp, nói: - Bạn nấp sau lưng mình đi, có thể che được gió.

Trần Phi Dung nấp sau lưng Trương Khác đi theo y, tới con đường giữa Đh Đông Hải và Học viện Âm nhạc tiếp tục đi về phía tây, trên đường cả người lẫn xe đều rất ít.

Giữa chung cư Thanh Niên và cổng bắc Đh Đông Hải vốn là khu nhà dân, hiện những căn nhà này đều bị dùng vôi viết đầy chữ "giải tỏa", có một số cái đã bị phá, chỉ có điều hôm nay trời quá lạnh, những công trình ngoài trời đều đã đình công.

Dừng lại ở nơi này, Trương Khác nói với Trần Phi Dung: - Đôi khi mình nghĩ, nếu như mình không có tiền, không thể tới quán internet, không thể tới sàn nhảy, không thể tới quán cà phê đốt thời gian như những người trẻ có gia đình khá giả, mình hi vọng có thể có một thư viện để mình yên tĩnh đọc sách, mùa hè không sợ nóng, mùa đông không sợ lạnh... Ngõ Học Phủ phồn hoa như gấm, nhưng rốt cuộc là chỗ tiêu khiển của những sinh viên có tiền, khu Yến Quy Hồ có gần 10 vạn sinh viên, đừng nói gia đình bình thường, mà sinh vinh nghèo khó có tỉ lệ rất cao, phải tới hai ba vạn, đối với họ mà nói, ngõ Học Phủ là nơi không tới được. Nhưng mình hi vọng thành phố này có thể lớn tiếng nói với họ: Không có tiền, không sao cả, có thể đi đọc sách. Trương Khác giang tay ra nói đầy hào hứng, chỉ khu nhà dân hỏi: - Mình xây một cái thư viện ở đây, bạn thấy sao?

- Thực sự sẽ xây thư thư viện sao? Trần Phi Dung phấn khích hỏi: - Thế thì tốt quá! Trước kia nghe Đỗ Phi nói nơi này là ngõ Học Phủ kéo dài mà? Bọn họ còn lập kế hoạch xây một cái quán nét Sáng Vực ở đây.

- Mình kệ bọn họ trước kia tính toán thế nào... Vừa rồi mới đột nhiên thấy nơi này nên xây một thư viện, nên mới kéo bạn tới xem cùng, bạn thấy sao? Nếu bạn cũng tán đồng quan điểm của mình, vậy mình sẽ gọi điện cho Thiệu Chí Cương, bảo anh ấy ném quy hoạch cũ vào bếp. Trương Khác đứng trong gió lạnh nói lớn: - Bạn quyết định đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận