Quan Lộ Thương Đồ

Tựa hồ một quyết định lớn thế là rơi lên vai mình, Trần Phi Dung nhìn Trương Khác đứng trong gió lạnh, nắm đấm siết chặt giơ lên, bị y làm kích động theo, hét lớn: - Chúng ta lấy miếng đất này đi, xây thư viện, chỗ này nên xây thư viện.

Trương Khác mỉm cười gật đầu, lập tức lấy di động ra, gọi cho Thiệu Chí Cương, hỏi hắn ở đâu, Thiệu Chí Cương nói đang họp nghiên cứu làm sao thúc đẩy tiến độ khai phát mảnh đất phía đông bắc Đh Đông Hải.

- Không cần họp nữa, cũng không cần thảo luận kế hoạch phát triển gì nữa, mảnh đất này chúng tôi lấy rồi, tôi ở ngay đây, trước kia có tính toán gì bỏ hết đi, tổn thất bao nhiêu tiền tôi bù cho anh, tôi muốn xây một cái thư viện, ít nhất phải có 1 vạn chỗ đọc sách.... Anh muốn tới à? Trời lạnh thế này, anh bắt tôi đợi giữa đồng không mông quạnh bao lâu? Vậy được... Đợi anh 10 phút, tôi tới quán nhỏ bên đường tránh gió.

- Chúng ta tìm chỗ tránh gió một chút đi... Trương Khác cúp điện thoại, bảo Trần Phi Dung cho tay vào túi, đi tới cửa bắc chung cư thanh niên, tầng dưới cùng kề sát phố là mấy cửa hàng, nơi này nối liền với ngõ Học Phủ, tiếp tới là khu nhà dân, rỡ đi kéo dài phố thương nghiệp ngõ Học Phủ đúng là rất tốt, có điều hiện Trương Khác muốn lấy xây thư viện.

Mảnh đất này chưa tới 30 mét vuông, là một mảnh đất hoàn chỉnh khá lớn, ĐH Đông Hải trước giờ rất có hứng thú với nó, có điều sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất muốn lấy nó, Đh Đông Hải không tranh giành với họ.

Ngõ Học Phủ có thể nói là tác phẩm kinh điển của sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp trong những năm qua, sau khi cải tạo mở rộng, diện tích kiến trúc của ngõ Học Phủ tăng lên gấp đôi, thêm vào quy hoạch và vận hành, hơn một năm qua ngõ Học Phủ phồn hoa hơn trước kia, giá thuê cửa hàng tăng lên gấp đôi.

Trước kia đem chuyển nhượng cửa hàng cho Thế Kỷ Cẩm Hồ với giá một mét vuông 8 nghìn đồng, những hộ cầm lấy mấy chục vạn thậm chí trăm vạn bồi thường khi đó hiện giờ mua thuốc hối hận cũng đã muộn, giá thuê tăng lên gấp đôi, tức là giá bán cũng tăng lên gấp đôi.


Thế nên nội bộ Thế Kỷ Cẩm Hồ cực kỳ hứng thú với hạng mục kéo dài ngõ Học Phủ, chỉ riêng phương án khai phát đã xóa bỏ hai lần.

Lần này thảo luận phương án thứ ba, Thiệu Chí Cương bỏ thời gian tham gia cuộc họp, không ngờ giữa chừng nhận được điện thoại của Trương Khác, đặt điện thoại xuống, gập sổ ghi chép vào, đứng dậy tuyên bố tạm thời đóng băng hạng mục.

Mặc dù Thiệu Chí Cương có uy tín cực cao trong công ty, nhưng đột nhiên tuyên bố đóng băng hạng mục bao người phấn đấu vì nó hơn hái tháng, phía dưới lập tức bàn toán xôn xao.

Thiệu Chí Cương cũng chẳng giải thích, hắn cũng đang một bụng nghi hoặc đây, bảo giám đốc khai phát Cung Hào theo mình đi gặp Trương Khác.

- Vì sao đột nhiên đóng băng hạng mục? Trình tự thao tác của chúng ta đâu có vấn đề gì, phía Đh Đông Hải không có ý kiến, không phải có kẻ ngáng chân chứ? Cung Hào là người cũ theo Thiệu Chí Cương từ lúc khai phát trung tâm ẩm thực cầu Tứ Phượng, lên xe rồi không nhịn được hỏi:

- Khác thiếu gia nhìn trúng mảnh đất đó... Cậu ấy muốn xây thư viện.

- Hả? Cung Hào ngớ người, ông chủ lớn muốn xây thư viện, hắn không thể bình luận gì, cũng không thể nói gì trước mặt Thiệu Chí Cương, chỉ cảm thấy đáng tiếc, nói: - Chỗ đó 30 mẫu, riêng đất thôi cũng hơn 26 triệu, sau khi xây lên, lãi ròng tuyệt đối không ít hơn 40 triệu, đem đi xây thư viện có tiếc quá không? Đường Tân Phổ có đất trống, tùy tiện kiếm một mảnh đất xây thư viện không tốt hơn à?

- Đi gặp Khác thiếu gia rồi hãy nói... Thiệu Chí Cương cũng tiếc, muốn đi gặp xem có thể thay đổi ý định của Trương Khác không.

Xe dừng ở bãi đỗ phía bắc chung cư Thanh Niên, vừa khéo nhìn thấy Trương Khác và Trần Phi Dung ngồi ên trong một cửa hàng hamburger phía đối diện, bên trong không ít người, nhưng Trần Phi Dung rất bắt mắt, Địch Đan Thanh đến trước bọn họ, Trương Khác đang đứng xoay lưng về phía bọn họ nói gì đó với cô gái phục vụ, Thiệu Chí Cương và Cung Hào xuống xe đi tới.

- Anh đến rồi đấy à Trương Khác nhìn Cung Hào hỏi: - Đây là người phụ trách anh tìm cho tôi? Không đợi Thiệu Chí Cương trả lời đã luôn mồm nói "tốt tốt tốt", đứng dậy nói: - Chỗ này không tiện, chúng ta vào xe nói chuyện.


Quán đông người, Trương Khác dắt Trần Phi Dung, Địch Đan Thanh vào xe của Thiệu Chí Cương.

Vừa vào xe Trương Khác đưa tờ giấy y vẽ nãy giờ ra cho Thiệu Chí Cương xem: - Tôi vừa tính thử xem, nếu đầu tư một thư viện có thể chứa một vạn người đọc sách, cần tố khoảng 40 -60 triệu, ngoài ra bồi thường tổn thất tương quan của Thế Kỷ Cẩm Hồ, tôi trả cho các anh 300 triệu, các anh xây cho tôi cái thư viện này... Tôi nghĩ tôi thay đổi mục đích sự dụng mảnh đất thành phố sẽ không có ý kiến gì đâu, tôi vừa gọi điện cho Hứa Tư rồi, cô ấy sẽ tới Kiến Nghiệp ngay, anh xem có thể làm ra thiết kế sơ bộ trước Tết không, xây thư viện trước khai giảng năm sau.

Thấy Thiệu Chí Cương do dự, Trương Khác cười hỏi: - Sao, tiếc à?

Thiệu Chí Cương vốn định xem có cơ hội thay đổi ý định, hoặc xây thư viện ở chỗ khác không, nhìn hình phác thảo của Trương Khác nằm đúng giữa trung tâm các trường học xung quanh, liền hiểu ý tứ của y, vả lại Trương Khác tính tiêu tới 300 triệu bồi thưởng đủ tổn thất cho Thế Kỷ Cẩm Hồ rồi, hắn còn có thể nói tiếc sao: - Khác thiếu gia đã có phương án cụ thể rồi, tôi cứ làm theo là được... Rồi cầm mấy tờ giấy của Trương Khác xem nghiêm túc.

Trương Khác và Trần Phi Dung xuống xe đi mua 2 cốc cà phê nóng hộ cho Thiệu Chí Cương, Cung Hào, trời lạnh thế này ngồi trong xe uống cà phê nóng, cảm giác không tệ.

Vài trang giấy, dù viết kín chữ cũng chỉ cần đọc 5 phút là xong, Thiệu Chí Cương lại xem tới nửa tiếng mới trả lại cho Trương khác hỏi: - Lấy ra 300 triệu, phía Cẩm Hồ liệu có áp lực không?

Chỉ riêng Ái Đạt năm nay có lợi nhuận tới gần 4 tỷ, nhưng không có nghĩa là Trương Khác có thể tiêu pha thoải mái, Cẩm Hồ đang trong giai đoạn phát triển cao tốc, chỉ lo tiền không đủ dùng, chưa bao giờ thấy tiền dư.

Trương Khác đáp: - Ừm, chuyển nhượng cổ phần cho phía thương nhân người Hoa ở ĐNÁ, nên mấy răm triệu dễ kiếm được thôi.


Thiệu Chí Cương gật đầu, thương nhân người Hoa ở ĐNÁ rất hứng thú với tài sản thuộc sở hữu của Cẩm Hồ, trước đó Trương Khác và Tạ Vãn Tình liên hợp chuyển nhượng 6% cổ phần của Ái Đạt, được 120 triệu USD, tài chính với Trương Khác mà nói đúng là không phải vấn đề.

Cung Hào vẫn trầm tư, Trương Khác nhìn thấy, nếu y không giải thích thì tỏ ra hơi chuyên quyền độc đoán rồi: - Sự nghiệp công ích cũng không phải là hoàn toàn chia tách với lợi ích thương nghiệp, đầu tư 300 triệu xây thư viện, ở trong nước được tính là hạng mục văn hóa công ích cực lớn, sẽ tạo ra hiệu ứng oanh động với công chúng. Anh thấy so với màn khấu đầu chúc tết của Samsung ra sao?

Thiệu Chí Cương cảm khái: - 300 triệu bằng mấy cái khấu đầu của cao tầng Samsung, bọn chúng lãi lớn rồi.

- Biết làm sao. Trương Khác nhún vai: - Người Trung Quốc cực kỳ coi trọng lễ khấu đầu, còn người Hàn Quốc thì không, vụ này bọn họ tính quá chuẩn xác, nếu không chẳng gây nên oanh động như vậy.

- Đúng thế. Thiệu Chí Cương gật đầu:

- Ngoài ra chuyện này nâng cao học thuật, nghiên cứu khoa học với các trường xung quanh, để lợi ích bọn họ phù hợp và đồng nhất với lợi ích lâu dài của Cẩm Hồ. Trương Khác lại nói: - Đh Đông Hải trước kia muốn lấy mảnh đất này cũng là để xây thư viện, nhưng tài chính có vấn đề, mà Thế Kỷ Cẩm Hồ lại tỏ ra có hứng thú lớn với nó nên họ không tranh... Chúng ta phải cảm thông cho tâm tư của người khác chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận