Quan Lộ Thương Đồ

Người trong phòng bao đều bàng hoàng, vợ Lục Văn Phu mặt còn khó coi hơn cả khóc, con gái ông ta mắt đỏ hoe rồi, bọn họ không ngờ Lục Văn Phu vì thanh niên này làm bọn họ bẽ mặt như vậy.

Trương Khác tới đây không phải là để tranh chấp gì, cùng Lục Văn Phu ra đại sảnh ăn cơm, không cần để ý tới đám người kia tất nhiên là thoải mái, nhưng không có ích lợi gì cho Thẩm Tiêu. Nhìn vợ con Lục Văn Phu mặt mày xấu hổ đứng trơ ra đó, Trương Khác gọi ông ta lại, nói: - Mọi người chen chúc một chút là được, mỗi bàn thêm một ghế, chúng tôi chỉ có ba người thôi mà. Rồi giới thiệu Đỗ Phi và Trần Phi Dung.

- Chào chú Lục, cháu là bạn học của Thiên Hựu, cháu đã định tới nhà chú bái phỏng rồi. Đỗ Phi rất ngoan ngoãn, ở trương mặt Lục Văn Phu, hắn biết mình chưa có tư cách bày ra thái độ giống Trương Khác.

Trần Phi Dũng sắc mặt bình đạm, chào một tiếng rồi ra đứng cùng Thẩm Tiêu.

Trương Khác lại giới thiệu Thẩm Tiêu: - Thầy Hứa mỗi lần tặng tỉnh trưởng Lục sơn trà đều là từ chỗ cha của Tiểu Tiêu đấy. Tỉnh trưởng Lục sau này nếu muốn uống sơn trà, cứ bảo Tiểu Tiêu mang tới.

- A, cháu là con gái của Thẩm Ước. Lục Văn Phu ngạc nhiên nhìn Thẩm Tiêu, lại cảm thấy hỏi thế quá đột ngột, cười giải thích: - Lần trước chú và tỉnh trưởng Lý tới lâm trường Hồng Trì xem xét tình hình trồng rừng, còn nghỉ chân ở quán cờ của ba cháu, tiếc là thời gian gấp gáp, chỉ đánh được nửa ván cờ. Lần đó mang sơn trà về đã uống gần hết rồi, đúng là muốn nhờ cháu mang cho chú thêm hai cân. Lần sau tới chơi với Thiên Hựu mang cho chú nhé, chú trông đợi vào cháu đó, chứ lấy trà từ Hứa Hồng Bá, ông ấy còn đau khổ hơn bị xẻo thịt.


- Vâng ạ. Thẩm Tiêu vành mắt hơi đỏ, không biết phải nói gì, chỉ gật mạnh đầu.

Lục Văn Phu dẫn Trương Khác vào trong phòng bao, người hai bên không hiểu thân phận của y, nhưng thái độ này của Lục Văn Phu làm bọn họ đứng cả dậy tươi cười đón tiếp.

Trương Khác còn giải thích vì sao Thẩm Tiêu không mang quà, vừa đi vừa nói: - Thiên Hựu chỉ nói qua qua, tôi còn tưởng là tiệc chúc mừng tỉnh trưởng Lục thăng chức, nghĩ mang quà không thích hợp, nên chỉ tới tay không. Tới đây Thiên Hựu mới nói là sinh nhật của dì Lục, định mua quà, lại không muốn để mọi người phải đợi... Đúng là trái phải đều khó. Đứng lại cười nói: - Chúng tôi tới tay không, dì Lục đừng trách nhé.

Vợ Lục Thiên Hựu thái độ thay đổi hẳn, vội cười tươi nói: - Đều là bạn của Thiên Hựu cả, tới ăn cơm chung vui là tốt rồi, tôi sao dám thu quà của các cậu? Hôm nay Lão Lục định ra quy củ, cho dù có người mang quà tới, ăn xong cũng phải mang về.

Chị Lục Thiên Hựu là Lục Nhất Đình, anh rể Từ Minh vẫn xấu hổ không mặt mũi nào đi theo, đứng ở đằng sau, nhìn từ xa xa, thì thầm: - Ai thế nhỉ, không phải là con trai của của tổng bí thư chứ?

- Ai mà biết được?


Bọn họ lúc này tuyệt đối không dám hỏi thân phận của Trương Khác, máy móc gọi phục vụ mang thêm ba cái ghế tới, chỗ ngồi đã an bài cả rồi, nhưng nhìn cha dẫn đám Trương Khác tới bàn tiệc chính, như vậy năm người ban đầu phải an bài ngồi bàn khác, may là khách khứa hôm nay không ai so đo chỗ ngồi với Lục gia, mấy người chủ động nhường chỗ.

Trương Khác không hề khách khí cùng Đỗ Phi ngồi xuống, rồi nháy mắt với Trần Phi Dung, là bạn thân lâu năm rồi, Trần Phi Dung hiểu ý ngay, khoác tay Thẩm Tiêu nói: - Ngồi bàn này phải uống rượu, chúng ta ngồi cùng với dì Lục đi. Cô vừa nói thế chiếc bàn gần cửa lập tức có hai người đứng dậy nhường chỗ cho họ.

Thẩm Tiêu không ngờ cha Lục Thiên Hựu lại quen cha mình, mà trong lời nói lại còn chống lưng cho mình, Thẩm Tiêu không còn quá sợ nữa, vả lại vừa rồi mẹ Lục Thiên Hựu mặt lãnh đạm như gió bắc ngoài trời, lúc này ôn hòa tươi cười, liền theo Trần Phi Dung tới ngồi cùng bàn với mẹ và chị Lục Thiên Hựu.

Lục Thiên Hựu lo Thẩm Tiêu bị chị mình bắt nạt, thi thoảng lại quay đầu sang nhìn, trong lòng vừa nghi hoặc sao cha lại quen Trương Khác, vì sao trước kia hoàn toàn không nhắc tới với mình? Có những chuyện nếu không có ai giúp, người trong cuộc khó mà nhìn ra manh mối, năm ngoái sự kiện gian lận thi cử được giải quyết thuận lợi, Lục Thiên Hựu luôn tưởng rằng mình đứng ra "tự thú" nên Thôi Quốc Hằng nể mặt cha hắn xử nhẹ.

Bà chủ khách sạn đi tới, chỉ huy phục vụ thêm ghế thêm bát, nhìn thấy vợ con Lục Văn Phu ôn hòa niềm nở với hai cô gái Lục Thiên Hựu dẫn tới, trong lòng rất ngạc nhiên.


Trương Khác vẫn để ý tới Thẩm Tiêu nên nhìn thấy sự ngạc nhiên của bà ta, trong lòng thầm thở dài, nhưng không nói gì. Lục Văn Phu là người đáng tín nhiệm, ông ta cẩn thận làm công tác chính phủ thời gian dài, nhưng tính cách vẫn rộng rãi và thành thật, nhưng chẳng mong người nhà ông ta đều có giác ngộ cao như vậy, thói đời luôn đóng dấu giai tầng lên người ta, người nhà ông ta không thích ứng tốt lắm.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trần Dũng ngồi taxi tới khách sạn Bắc Các, lấy di động gọi điện cho Hồ Kim Tinh, tìm tới phòng bao, nhìn thấy Vương Kiến Lâm đã tới rồi.

- Bà nó chứ, con điếm non Trần Phi Dung đó đã động lòng lắm rồi, đột nhiên có xe cảnh sát đi tới, nói Đao Tử và chị Thanh tuyển người phi pháp, dẫn bọn họ đi, mẹ nó tiếc thật. Trần Dũng ngồi xuống ghế, mở chai bia, nốc liền một hơi nửa chai: - Xem ra lần sau phải đổi cách rồi... Thấy góc bàn xếp mấy chai bia, hỏi: - Buổi tối còn ai nữa à?

- Tôi có vài người bạn muốn làm quen với các cậu, sau này có chuyện gì cứ tìm bọn họ, họ có thể giải quyết cho các cậu. Vương Kiến Lâm nói, hắn chẳng bận tâm chuyện cảnh sát bắt thuộc hạ của mình, tới ngõ Học Phủ lôi kéo người tới ngõ Học Phủ tới hộp đêm làm phục vụ viên, tuy có chút không chính quy, nhưng cách phạm pháp còn xa, vài tiếng sau chắc là thả thôi, hắn lười nhờ người giúp.

Trần Dũng nhếch mép không nói gì, những năm qua đủ các loại nhân vật xun xoe lấy lòng hắn, loại chuyện này quen rồi, khinh khỉnh nói: - Bạn anh giới thiệu có thể giải quyết được con điếm non của Kim Tinh không?

- Hồ thiếu gia đúng là người đi học mà, chuyện gì cũng chú trọng tình thú, đổi lại là tôi, kiếm chỗ nào cho cô ta hét khản cổ không có ai thưa, đè ra là xong việc. Vương Kiến Lâm cười toe toét: - Nhanh gọn, chuyện sau đó càng dễ giải quyết. Có cần tôi giới thiệu cho các cậu người có kinh nghiệm vụ này không?


- Chuyện này bỏ chút công sức tốt hơn. Hồ Kim Tinh lắc đầu, hắn cũng nghe nói con gái sau khi bị hiếp dâm, người nhà thường lo cho thanh danh rất ít người báo cảnh sát, nhưng không báo cảnh sát không có nghĩa là là không bị báo thù, người không quyền thế đã đành, Hồ Kim Tinh theo đuổi Trần Phi Dung sao không biết cô thường xuyên tới thư viện với Trương Khác, hắn không cho rằng mình chọc nổi Trương Khác.

Cho nên với Trần Phi Dung chỉ có thể mặt dày đeo bám, nếu Trần Phi Dung cam tâm tình nguyện theo mình, thằng chó kia tất nhiên không thể nói gì. Có điều nghĩ cũng thật đáng hận, Hồ Kim Tinh biết mỹ nữ vây quanh Trương Khác không chỉ có mỗi Trần Phi Dung, còn có bông hoa của Học viện Âm nhạc, mầm họa của Đh Sư phạm, mỹ nữ tuyệt sắc Hàn Quốc, không một ai không phải là tuyệt đại mỹ nữ. Đặc biệt là cô em Hàn Quốc kia, bộ ngực đó nhìn thôi chảy nước dãi, nếu đem chơi bắn pháo thì sướng phải biết.

Hình như các cô gái xinh đẹp trong thiên hạ đều vì tên nhãi đó mà tụ tập tại Kiến Nghiệp vậy, làm người ta tức điên.

Cũng chẳng phải ngoài Đh Đông Hải, Đh Sư phạm thì không kiếm được gái đẹp, nhưng đem so mấy cô gái bên người với Trần Phi Dung, Hồ Kim Tinh cứ luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, có phải là thứ không thể có được mới cảm giác tốt nhất?

Vương Kiến Lâm mặc dù gan lớn, nhưng không phải là không có chút đầu óc, ít nhất là hắn chưa dám vươn tay vào Đh Đông Hải, cô gái mà Hồ Kim Tinh nhìn trúng lại không cho hắn cơ hội tiếp túc, nên một thân công phu không có cơ hội thể hiện, nhíu mày nghĩ cách hộ Hồ Kim Tinh.

Lúc này di động trên bàn vang lên, Vương Kiến Lâm cầm lấy xem, nói với Hồ Kim Tinh: - Bạn tôi tới rồi, các cậu đợi một chút, tôi đi đón bọn họ, đó toàn là những người lắm kế, nói không chừng ba người gộp lại thành Gia Cát Lượng, có thể hoàn thành tâm nguyện của Hồ thiếu gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận