Lương Thần lật tập hồ sơ vụ án đến trang cuối cùng có gương mặt của kẻ bị tình nghi phạm tội, bối cảnh gia đình và mối quan hệ giữa gã với người bị hại. Trong bức ảnh chụp chung với kẻ bị tình nghi là cô gái bị hại có gương mặt khá xinh đẹp.Cô gái ấy là sinh viên khoa Ngoại ngữ trường đại học sư phạm Liêu Đông, nhân dịp nghỉ hè làm thêm công việc gia sư kiếm tiền học phí. Cha mẹ đều là công nhân làm việc tại thành phố, có mối quan hệ bình thường với tất cả mọi người.Vấn đề cần bàn ở đây chính là bối cảnh của kẻ bị tình nghi. Đằng Tuấn Tề, Cha của gã là Đằng Phi - Trưởng ban thư ký thành ủy, Thường vụ thành ủy Liêu Dương, còn mẹ là Triệu Dung - Phó cục trưởng cục tài chính thành phố Liêu Dương. Câu cuối cùng trong bản ghi chép về bối cảnh gia đình của kẻ bị tình nghi khiến Lương Thần giật cả mình."Chú Đằng Vũ, Phó chủ tịch thường trực, Tỉnh ủy ủy viên thường vụ tỉnh Liêu Đông".Cầm hồ sơ vụ án, Lương Thần trầm mặc không biết bao lâu rồi thở dài một tiếng. Hắn rất khâm phục các nhân viên điều tra vụ án của phân cục Đông Bình. Có lẽ lúc ấy họ cũng đã biết bối cảnh của Đằng Tuấn Tề nhưng vẫn giữ vững nguyên tắc, chuyển giao hồ sơ vụ án lên chi đội hình sự thành phố mà không phải lập tức thả người. Điều đó đủ để chứng minh rằng có một số ít lãnh đạo của phân cục Đông Bình vẫn là tấm gương về việc không sợ cường quyền. Hắn nhớ rõ chính ủy của phân cục Đông Bình là họ Hồ, nghe nói cũng xuất thân từ quân nhân. Cũng giống như Vương Văn Diệc, Tiếu Lập Quân, Phó Chí Viễn luôn là những người lãnh đạo giữ được chính khí của một quân nhân.Còn hắn thì như thế nào? Hắn có thể đứng vững hay không trước những uy hiếp của quyền lực? Đối diện với quyền thế, liệu hắn có giống như những người lãnh đạo kia, luôn thẳng thắn đối mặt?Lương Thần buông tập hồ sơ vụ án xuống bàn, đội chiếc mũ cảnh sát lên rồi đi ra khỏi phòng. Hắn gọi cho đại đội phó Khương Bằng và một đại đội viên Tiểu Trác cùng đến trại tạm giam, tự mình thẩm vấn nghi phạm Đằng Tuấn Tề.Khi thấy một nhân viên điều tra mới xuất hiện, Đằng Tuấn Tề cứ nghĩ là tình thế vụ án đã được lật ngược. Vì thế đã tường trình hết chi tiết của vụ án cho đám người của Lương Thần nghe. Cô gái gia sư Hứa Tiểu Lỵ ở nhà gã lúc trước, sau vài lần trò chuyện đã chủ động dụ dỗ gã quan hệ nhiều lần. Hứa Tiểu Lỵ muốn lợi dụng chức vụ cha của gã để mưu cầu một tiền đồ tươi sáng cho mình. Nhưng cha của gã lại là một quan chức thanh chính liêm khiết cho nên gã không dám mở miệng, chỉ dùng lời hứa suông cho qua chuyện mà thôi.Vào buổi chiều xảy ra vụ án, Hứa Tiểu Lỵ đòi quan hệ với gã. Hai người đã áp dụng những gì xem được trên mạng tiến hành một cách nhuần nhuyễn. Để gia tăng hứng thú, Hứa Tiểu Lỵ yêu cầu gã dùng máy quay quay lại toàn bộ quá trình ân ái giữa hai người. Biểu hiện kháng cự của Hứa Tiểu Lỵ chỉ là diễn trò. Nhưng gã thật sự không ngờ Hứa Tiểu Lỵ lại dùng cái đó để báo với cảnh sát là gã đã cưỡng hiếp cô.Lương Thần nhíu mày ngầm đánh giá nghi phạm có gương mặt đẹp trai đang tức giận trước mặt mình. Hắn cảm thấy lời nói của đối phương cũng có chút hợp lý nhưng thông qua năng lực đặc biệt, hắn biết được người kia đang nói dối. Trong đầu hắn hiện ra ba hình ảnh. Một trong số ba hình ảnh đó là tờ giấy đề tên Đằng Tuấn Tề. Trong đó ghi chép đầy đủ cách thay đổi khẩu cung như thế nào nhằm xúi giục Đằng Tuấn Tề phản cung.- Lục soát người của hắn!Lương Thần chỉ thẳng vào Đằng Tuấn Tề ra lệnh.Đại đội phó Khương Bằng và Trác Hiểu hơi run người một chút nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lương Thần thì lập tức đứng lên, tiến hành rà soát người của Đằng Tuấn Tề. Rất nhanh, bóp tiền của Đằng Tuấn Tề đã bị ném lên bàn. Trong bóp, Lương Thần tìm được một tờ giấy. Hắn xem qua một lần rồi giao cho Đại đội phó Khương Bằng.Đại đội phó Khương Bằng vội vàng xem qua một lần, sắc mặt lập tức thay đổi hướng cái nhìn khinh bỉ sang Đằng Tuấn Tề. Y không phải khinh thường hành vi xấu xa của đối phương mà là khinh thường chỉ số thông minh của gã. Tờ giấy này sau khi xem xong nên xé đi hoặc thiêu hủy. Nhưng bây giờ thì thông minh cũng chẳng giúp được gì.Sắc mặt Đằng Tuấn Tề trở nên tái nhợt. Gã đã nghĩ đến việc thiêu hủy tờ giấy đó nhưng sợ khi phản cung thì có điều quên nên giữ lại tờ giấy để ôn lại một chút. Ai mà có thể biết được điều đó chứ? Nhưng mà chàng cảnh sát trẻ tuổi trước mặt dường như đã biết trước được điều đó nên đã tiến hành lục soát người của gã.Từ trại tạm giam trở về, Lương Thần dùng tờ giấy thu giữ được làm chứng cứ đệ đơn lên cấp trên. Hắn tin tưởng, có được tờ giấy này thì Đằng Tuấn Tề muốn lật lại khẩu cung cũng không có khả năng. Chỉ có điều hắn sẽ phải đối mặt với cơn giận dữ của Trưởng ban thư ký Thành ủy thậm chí là Phó chủ tịch tỉnh.Nói không lo lắng thì là gạt người nhưng mỗi khi nhớ đến Lan Nguyệt và chuyện đổi trắng thay đen của nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ của huyện Hứa Quốc Thụy thì nỗi căm hận đến tận xương tủy lại bốc lên. Hắn không phải là sứ giả của chính nghĩa nhưng nếu đặt vào trường hợp của mình thì hắn có thể hiểu được người bị hại sẽ khổ sở đến cỡ nào. Bản thân hắn là một người cảnh sát, thiên chức sứ mệnh của người quân nhân khiến cho hắn phải có quyết định chính xác cho mình.Điện thoại trên bàn bỗng nhiên đổ vang, Lương Thần nhấc máy. Giọng của Triệu muội muội vang lên ngọt ngào trong máy:- Sếp Lương, Hứa Tiểu Lỵ và người nhà của cô ấy muốn gặp anh.Lương Thần hơi run lên một chút ước chừng năm sáu giây rồi mới nói:- Mời mọi người đến phòng của tôi đi.Trong chốc lát, tiếng gõ cửa vang lên, sau tiếng mời vào của Lương Thần, cánh cửa mở ra và ba người con gái bước vào.Lương Thần đứng lên, khuôn mặt tươi cười tiến lại, giơ tay mời tất cả mọi người ngồi xuống. Khi ánh mắt của Lương Thần chạm phải một cô gái xinh đẹp thì hắn không khỏi ngẩn người. Sao Diệp Tử Thanh lại đến đây?Cô gái với cặp mắt sưng mọng chính là người bị hại Hứa Tiểu Lỵ. Đi cùng với cô ấy còn có chị gái Hứa Tiểu Mỹ. Các cô nghe thấy vụ án được điều tra lại nên cố tình muốn đến đại đội hình sự hỏi thăm tin tức.Diệp Tử Thanh ngồi một cách đoan trang bên cạnh chị em Hứa Tiểu Lỵ không nói một lời nào.Trong phòng làm việc, Lương Thần im lặng nghe Hứa Tiểu Lỵ tường thuật lại sự kiện bi thảm mà cô đã trải qua. Trước tiếng khóc của cô gái, Lương Thần chỉ biết thở dài đưa cho cô ly nước. Chị của cô và Diệp Tử Thanh ra sức an ủi, trấn an một hồi lâu Hứa Tiểu Lỵ mới bình tĩnh lại.Bởi vì hoàn cảnh gia đình không được khá giả nên khi học đại học được hai năm, Hứa Tiểu Lỵ vẫn tận dụng thời gian nghỉ hè đi làm gia sư để kiếm thêm thu nhập. Một tuần trước, thầy giáo chủ nhiệm đã giới thiệu cô đến nhà Trưởng ban thư ký Thành ủy để phụ đạo cho Đằng Tuấn Tề. Khi ấy Đằng Tuấn Tề luôn dùng những từ ngữ khiêu khích để cư xử với cô nhưng vì tiền lương nên cô vẫn cố nhẫn nại. Ngày xảy ra vụ án, cô đến dạy bù cho Đằng Tuấn Tề. Khi nhìn thấy Đằng Tuấn Tề đang xem phim mát thì cô cảm thấy xấu hổ chuẩn bị rời khỏi nhưng lại bị gã ấn ngã xuống đất và bị làm nhục. Suốt cả một buổi chiều, Đằng Tuấn Tề luôn áp dụng những động tác trên phim đối với cô. Thân thể của gã vẫn còn lưu lại những vết thương do cô gây ra khi chống cự lại.Sau khi vụ việc xảy ra, có mấy người đã đến nhà, yêu cầu cô rút đơn kiện và sẽ bồi thường cho cô, đồng thời hứa hẹn chờ sau khi cô tốt nghiệp sẽ sắp xếp cho cô đến làm việc tại cơ quan Thành ủy. Cha của cô cũng có chút động tâm nhưng cô và mẹ vẫn cương quyết phản đối. Mấy ngày nay nghe nói Đằng Tuấn Tề yêu cầu lật lại vụ án, cô và chị bàn bạc với nhau cùng đến chi đội hình sự yêu cầu câu trả lời rõ ràng. Chị của cô làm y tá tại bệnh viên trung tâm thành phố và cùng khoa với Diệp Tử Thanh. Cho nên Diệp Tử Thanh cũng nhất quyết cùng đi.Nhìn Hứa Tiểu Lỵ khóc lóc sướt mướt, trong lòng Lương Thần cũng cảm thấy không vui, vốn định mở miệng cam đoan nhất định sẽ bắt Đằng Tuấn Tề phải chịu tội nhưng nghĩ đến bối cảnh của gã thì lập tức ngậm miệng lại. Việc cam đoan này hắn thực hiện không nổi. Hắn có dự cảm rằng cho dù có tờ giấy quan trọng kia làm bằng chứng đi chăng nữa nhưng trước khi mọi việc còn chưa được xác minh thì tất cả vẫn còn có sự thay đổi.Đúng lúc này, tiếng chuông di động vang lên, Lương Thần bắt máy, chợt nghe thanh âm uy nghiêm của cục trưởng Bộ:- Tiểu Lương, con trai của Trưởng ban thư ký Đằng bị giam giữ đã nhiều ngày. Nếu chứng cứ không đủ thì hãy suy xét đến việc thả người. Dù sao y cũng chỉ là một đứa nhỏ.- Sếp Bộ!Lương Thần suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói:- Hôm nay, trong buổi thẩm vấn Đằng Tuấn Tề, tôi đã phát hiện được một chứng cứ quan trọng.- Cậu hãy đến văn phòng của tôi đi!Giọng của cục trưởng Bộ dường như không vui, ngay sau đó là một tràng tít tít của điện thoại.Lương Thần cảm thấy dường như có một tảng đá đang đè nặng lồng ngực của mình. Hắn quay sang Hứa Tiểu Mỹ, Hứa Tiểu Lỵ mỉm cười một chút rồi bảo rằng mình còn có công việc cần phải xử lý.Không có câu trả lời thuyết phục, hai chị em họ Hứa cảm thấy thất vọng nhưng không còn cách nào khác, đành phải cùng với Diệp Tử Thanh ra về. Bước ra trước, Diệp Tử Thanh liếc mắt nhìn Lương Thần một cái, từ đầu đến cuối cô vẫn không hề nói một câu nào.Đến văn phòng của cục trưởng Bộ, Lương Thần nhẹ nhàng gõ cửa.- Vào đi!Trong phòng làm việc, cục trưởng Bộ Khắc Kỷ đang chăm chú nhìn xấp tài liệu, nhìn thấy Lương Thần tiến vào thì lập tức đưa cho hắn xấp tài liệu đó.Lương Thần vội đưa tay tiếp nhận xấp tài liệu. Sau khi xem qua thì sắc mặt biến đổi. Nội dung trong đó thật sự vu khống quá mức. Người làm của gia đình Trưởng ban thư ký làm chứng rằng Hứa Tiểu Lỵ thường xuyên có những cử chỉ quyến rũ Đằng Tuấn Tề. Bảo vệ của trường đại học Liêu Đông thì cho rằng Hứa Tiểu Lỵ có một cuộc sống phóng đãng, trác táng. Bạn trai của Hứa Tiểu Lỵ thì chứng minh bạn gái mình không phải là người đàng hoàng, thích quan hệ nam nữ. Còn về phía Đằng Tuấn Tề thì đây là một học sinh giỏi nhiều mặt, phẩm chất tốt. Mặt trước còn đỏ tươi con dấu và chữ ký.Nhìn xấp tài liệu này, Lương Thần cảm thấy rúng động trong lòng. Những chứng cứ trong đây đều đã được thực hiện một cách chặt chẽ, tường tận. Ngoài việc biểu hiện gia cảnh quyền thế của Đằng Tuấn Tề thì bên cạnh đó còn cho thấy hệ thống chính trị pháp luật cũng đã can dự vào việc này. So với thủ đoạn của nguyên Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện Tây Phong Hứa Quốc Thụy thì không có gì khác biệt.- Tiểu Lương, sau khi xem xong, cậu có cảm tưởng gì?Cục trưởng Bộ thản nhiên hỏi.Lương Thần mấp máy môi nhưng hắn cảm thấy cổ họng của mình không thoát ra được. Nơi đây không phải là Tây Phong, không có Bí thư huyện ủy hay là Chủ tịch huyện làm chỗ dựa cho hắn. Trước mắt hắn là cục trưởng Bộ, người lãnh đạo trực tiếp, hắn có can đảm làm gì sao? Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của Hứa Tiểu Lỵ, hắn kiên trì nói một câu:- Sếp Bộ, hôm nay khi tiến hành thẩm vấn nghi phạm, tôi đã phát hiện ra một chứng cứ quan trọng.- Tiểu Lương, cậu không cảm thấy vụ án này có nhiều điểm đáng nghi ngờ sao? Sau khi xem xong xấp tài liệu đó, chẳng lẽ cậu không rút ra được điều gì?Cục trưởng Bộ chặn đầu Lương Thần, nhíu mày lại, trầm giọng nói:- Trong công tác hình sự phải nghe và xem nhiều chứng cứ. Xử lý theo cảm tính rất dễ dẫn đến oan sai.Nghe giọng nói của cục trưởng Bộ có phần bất mãn, dũng khí trong lòng Lương Thần cũng biến mất theo. Trong giờ phút này, hắn cảm thấy mình không kiên cường như hắn đã nghĩ. Đối mặt với cường quyền, có bao nhiêu người có thể lo nghĩ về công lý và chính nghĩa chứ. Hắn rất khâm phục thái độ không bao giờ khuất phục trước cường quyền của các vị tiền bối nhưng có lẽ hắn không học theo được.Dù sao thì Lương Thần cũng chỉ là một người thấp cổ bé họng. Cho dù có năng lực đặc biệt như thế nào thì hắn không thể nào lấy trứng chọi với đá được. Hắn không phải là đại anh hùng cũng chẳng phải là siêu nhân. Hắn không thể cứu được thế giới cũng như không thể cứu được mạng người.- Vụ án vẫn còn nhiều điểm nghi vấn. Tiếp tục tạm giam là không thích hợp. Theo xử lý của tôi là tìm người bảo lãnh. Cậu đem tài liệu đó đi xác minh lại, nhất định phải điều tra vụ án lại cho rõ ràng.Cục trưởng Bộ thong thả nói. Ông ta là một kẻ già đời. Sở dĩ ông ta đề nghị tìm một người bảo lãnh chính là để phòng ngừa vụ án nếu chẳng may phát sinh biến cố mà lâm vào thế bị động. Bộ Khắc Kỷ đã xử lý việc này theo phương pháp tiến thoái tự nhiên. Bất kể như thế nào cũng không bao giờ rơi vào thế bị động.Lương Thần gật đầu sau đó cầm xấp hồ sơ ra khỏi phòng. Trên đường đi, trong đầu hắn suy nghĩ lung tung. Hắn biết rằng Đằng Tuấn Tề đã thật sự cưỡng hiếp Hứa Tiểu Lỵ nhưng dựa trên những gì ghi trong tài liệu thì không thể bắt giữ người được nữa. Cho dù hắn cố tình tiếp tục xử lý nhưng viện kiểm sát cũng sẽ không khởi tố. Cho nên đừng mong vụ án này có thể đến được tòa án mà phán xử. : Trình tự chính là trình tự. Tuy rằng biết rõ chứng cứ trong xấp tài liệu đều là giả tạo nhưng hắn cũng phải theo lệ mà làm việc, từng bước xác minh lại chứng cứ.Trở lại văn phòng của mình, Lương Thần quăng xấp tài liệu lên trên bàn, dùng hai tay xoa xoa mặt của mình. Hắn không ngừng hỏi bản thân của mình, khi còn trẻ thì tâm huyết rằng khi gặp chuyện bất bình sẽ ra tay cứu giúp nhưng bây giờ hào khí đó chạy đâu mất rồi. Hắn chỉ còn biết an ủi mình rằng đó chỉ là kích động của tuổi trẻ, còn bây giờ hắn chỉ là một tên cảnh sát hình sự bình thường thì điều mà hắn có thể làm được bây giờ là giữ kỹ bản thân mình mà thôi.Trong đầu hắn có sự mâu thuẫn giằng co không ngớt. Lương Thần cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung. Hắn gầm nhẹ một tiếng, gạt cái gạt tàn thật mạnh xuống đất.Toàn bộ tầng trệt đều có thể nghe thấy tiếng vang. Thư ký Quả ớt nhỏ và Triệu Muội Muội đánh bạo đến gần cửa phòng của Lương Thần nghe ngóng động tĩnh, sau đó đẩy cửa bước vào.Các cô nhìn thấy một khuôn mặt đàn ông âm u như mây mù bao phủ.