Bạn đang đọc truyện được tại Mấy chiếc xe cảnh sát gầm rú lao đi, dần dần biến mất khỏi tầm nhìn của đám đông vây xem. Nhưng sự kiện "cảnh sát nội chiến" này nhất định sẽ trở thành đề tài bàn tán lúc trà dư tửu hậu trong một thời gian dài.Trong phòng làm việc chi đội trị an Cục công an thành phố Giang Nam, Phó giám đốc sở Lưu vẻ mặt âm trầm, ngồi trên ghế sofa không nói một lời, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía Phó giám đốc sở Dương Lệ Hoa. Trong sở thì y ở bên chi đội tuần tra, trị an, quản lý hình sự, là Phó giám đốc thường vụ. Y và vị nữ phó giám đốc sở vừa mới được điều đến này không hề có giao tình gì, cũng không có ác ý gì, nhưng y thật sự không ngờ rằng Dương Lệ Hoa lại không có chút gì nể mặt Phó giám đốc thường vụ là y, dứt khoát cho con trai Lưu Văn Hạo của y đến chi đội trị an cục công an thành phố.Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Giang Nam Thôi Á Đông lúc này tỏ ra vô cùng mông lung, nhìn từng "ông lớn, bà lớn" đang ngồi trong phòng làm việc, y cảm thấy đầu đau âm ỷ.Phó giám đốc Lưu và Phó giám đốc Dương đều là cấp trên của y, không thể đắc tội với ai được. Cục trưởng cục công an thành phố Phong Hà Kinh Đại Chí, cục trưởng cục công an thành phố Giang Sở Trình Thuật Chí là hai người có máu mặt trong hệ thống, đặc biệt là Kinh Đại Chí, càn quấy không nói lý, có tiếng trong sở công an tỉnh. Còn về Cục trưởng trẻ tuổi của thành phố Cẩm Bình, nói thật, y thà đắc tội với "lão gia" trước mặt cũng không muốn đặc tội với cục trưởng Lương.Y lén gọi điện thoại cho Phó chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Mã Nghiêm, điều làm y không thể ngờ được chính là Phó chủ tịch Mã vừa nghe nói đến mâu thuẫn giữa Phó giám đốc sở Lưu và Cục trưởng Lương thì lập tức buông một câu nói là không được gọi cho tôi, sau đó dứt khoát cúp máy.Đều là những ông lớn, đều không thể đắc tội được, Thôi Á Đông chỉ biết ném cơn giận lên người Cao Đức Tân. Mặc dù y biết Cao Đức Tân chịu sự xui khiến của Lưu Văn Hạo, nhưng vẫn hận không tát được cho Cao Đức Tân mấy cái bạt tai, sau đó chỉ vào mặt y mà mắng "cậu mù hay sao, vụ này mà cũng có thể can thiệp vào?"Lúc này, Cao Đức Tân mồ hôi lã chã trên trán, y đã để ý thấy sắc mặt khó coi đang ngồi trong cục mình, vội vàng đem ánh mắt cầu cứu Lưu Văn Hạo.Lưu Văn Hạo nét mặt vô cùng phẫn nộ, có thể nói là càng tăng thêm độ uất ức cho Trương Hiểu Lâm ở bên cạnh. Gã ôm chặt lấy bạn gái, ánh mắt đầy lửa giận ném sang người thanh niên trên mặt không có biểu hiện gì ở đối diện. Cảnh tượng này ai nhìn thấy e rằng cũng đều cho rằng Lưu Văn Hạo đích thực là vì bạn gái bị người ta ức hiếp nên mới mất tự chủ, xảy ra xung đột với người ta.- Lâm Lâm, có uất ức gì, đừng ngại nói ra, bác trai sẽ làm chủ cho cháu!Phó giám đốc Lưu đầu tiên phá vỡ sự trầm lặng, hơn nữa vừa lên tiếng, đã quyết định giọng điệu cho chuyện này.Dương Lệ Hoa khẽ chau mày nhưng không nói gì, mà nhìn về phía Cục trưởng trẻ tuổi ngồi bên cạnh bà.Lương Thần vẻ mặt thản nhiên như thường, khi ánh mắt bắt gặp cái nhìn của Dương Lệ Hoa, ngược lại còn khẽ cười mỉm. Hắn biết chân tướng việc này, đương nhiên, hắn cũng biết lỗi vốn không phải của Đỗ Trọng Tiêu. Đối với hắn mà nói, vậy là đủ rồi! Còn về những cái khác, ví dụ sắc mặt của Phó giám đốc sở Lưu thì hắn vốn không đáng phải suy xét.Trương Hiểu Lâm uất ức kể lại chuyện đã xảy ra, tất cả những gì cô kể đương nhiên là giống y Lưu Văn Hạo đã nói. Cô vùi nửa người vào lòng Lưu Văn Hạo, có vẻ như đã chịu phải uất ức và sự kinh hãi vô cùng lớn. Nhưng trên thực tế, cô chẳng qua là mượn cớ để che giấu sự hoang mang và bất an trong lòng. Cô cũng biết rằng, sự việc đi đến bước này, Đỗ Trọng Tiêu về coơ bản coi như xong rồi! Xét cho cùng, trong lòng cô vẫn còn cảm giác áy náy, Đỗ Trọng Tiêu là người đàn ông rất hấp dẫn và vô cùng thu hút cô, nếu không cô cũng không bắt cá hai tay đến ngày hôm nay, chẳng qua so sánh với nhau, Đỗ Trọng Tiêu cũng được, mà Lưu Văn Hạo cũng tốt, cô yêu nhất vẫn là bản thân mình, vì vậy, cô chỉ có thể nói với Đỗ Trọng Tiêu lời "xin lỗi"!- Thì ra là như vậy!Phó giám đốc sở Lưu gật gật đầu, vẻ nghiêm túc quay sang nhìn Lương Thần nói:- Tiểu Thần, việc xảy ra tối này có ảnh hưởng rất không tốt. Tôi thấy để cậu ta xin lỗi Lâm Lâm, làm cam đoan, nhanh chóng kết thúc sự việc đi, thế nào?Phó giám đốc Lưu xem ra nói như vậy là rất nể mặt Lương Thần rồi. Nếu không, mỗi lời y nói ra đều khinh thường Đỗ Trọng Tiêu.Mấy người Lưu Văn Hạo, Trương Lai Vũ, Lôi Bân vẻ mặt đều vô cùng kinh ngạc. Bọn họ đều không ngờ Phó giám đốc sở Lưu lại xử lý chuyện này như vậy, có thể nhẹ nhàng buông tha. Nói cách khác, bọn họ không ngờ Phó giám đốc sở Lưu lại có thể nể mặt Lương Thần như vậy.Trương Hiểu Lâm lén nhìn hắn, trong lòng không khỏi có những suy nghĩ phức tạp. Người với người thật sự không thể so sánh! Lưu Văn Hạo là con nhà quan, bản thân cũng ngang hắn, nhưng trước mặt Cục trưởng cục công an thành phố chỉ có 27 tuổi lại ảm đạm không có chút ánh sáng, căn bản không có ưu thế gì đáng nói.Nghe Phó giám đốc sở Lưu nói, Thôi Á Đông, Cao Đức Tân trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Tạ trời tạ đất, Phó giám đốc Lưu không cố ý truy cứu, nghĩ rằng Cục trưởng Lương cũng sẽ mượn cớ xuống nước. Xét cho cùng chỉ là một thuộc hạ lái xe, coi như Cục trưởng Lương có quyền lực lớn cũng không dại mà trở mặt với Phó giám đốc sở Lưu.Dương Lệ Hoa, Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí đóng vai trò quan sát cũng cảm thấy chuyện này có thể kết thúc như vậy là vô cùng tốt rồi. Phó giám đốc sở Lưu nhượng một bước, chỉ chờ Cục trưởng Lương cũng nhượng một bước, việc tối nay coi như được giải quyết ổn thỏa. Dẫu sao cũng cùng là trong một hệ thống, Phó giám đốc sở Lưu là cấp trên, thật sự muốn làm cho không thể dàn xếp được thì đối với bất kì ai cũng không có lợi gì.- Phó giám đốc sở Lưu, có nên để Trọng Tiêu nói vài câu không?Ánh mắt Lương Thần liếc sang đám người Lưu Văn Hạo và Trương Hiểu Lâm, trong nụ cười nhạt không giấu nổi sự sắc cạnh lãnh đạm:- Xét cho cùng, vừa rồi chỉ là lời nói từ một phía!Sắc mặt của Phó giám đốc sở Lưu lập tức trở nên vô cùng khó coi, y không ngờ rằng Lương Thần lại không nể mặt như vậy. Bọn người Dương Lệ Hoa, Kinh Đại Chí, Trương Thuật Chí cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc và bất ngờ, câu trả lời này của Lương Thần rất rõ ràng đã đánh vào mặt Phó giám đốc sở Lưu một chưởng.- Cục trưởng Lương, tôi thấy đêm nay cậu uống nhiều rồi phải không?Phó Giám đốc sở Lưu kiềm chế cơn lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói với Lương Thần. Nếu hắn đã không coi y ra gì thì y cũng bất cần. Tượng đất còn có ba tấc đất, huống hồ y đường đường là Phó giám đốc sở.- Có thể vậy! Hơn nửa cân rượu, uống nhiều cũng là chuyện bình thường!Lương Thần quay sang, đón nhận ánh mắt sắc bén của Phó giám đốc sở Lưu, mỉm cười nói:- Nhưng có một số người không uống mà lại say, vậy mới là kì lạ đó!- Được, được!Bụng của Phó giám đốc sở Lưu phập phồng lên xuống không ngừng, rõ ràng là bị làm cho vô cùng tức giận, y cố gắng hết sức khống chế tinh thần của mình, cười lạnh với Trọng Tiêu nói:- Nếu Cục trưởng của cậu đã bảo cậu nói vài câu thì cậu nói đi. Tôi cũng đang muốn nghe, xem cậu có thể giở trò gì!Đỗ Trọng Tiêu nhìn Lương Thần, sau khi được hắn gật đầu ra hiệu mới bình tĩnh nói:- Trương Hiểu Lâm là đối tượng xem mặt mà ở nhà giới thiệu cho tôi, đêm nay tôi đưa Cục trưởng Lương đến Giang Nam, nhìn thấy Trương Hiểu Lâm và vị công tử này ở bên nhau, vì vậy mới lên hỏi cho rõ!- Sau đó cậu liền ra tay!Phó giám đốc sở Lưu thái độ không tốt đẹp gì nói.- Là bọn họ ra tay trước!Đỗ Trọng Tiêu nhìn về phía bọn người Trương Lai Vũ và Lôi Bân, thản nhiên đáp:- Tôi chỉ là tự vệ thôi!- Vậy đánh bị thương cảnh sát đến thi hành công vụ cũng là tự vệ sao?Phó giám đốc sở Lưu vỗ mạnh xuống bàn, quát lạnh:- Cậu quả thật coi trời bằng vung!- Phó cục trưởng Thôi, anh có thể cho tôi lời giải thích, Trọng Tiêu phạm tội gì mà cần các đồng chí cảnh sát nhân nhân của quý Cục hùng hổ đi bắt người?Lương Thần cũng lên tiếng, hắn lại đem đầu nhằm hướng về Phó cục trưởng cục cảnh sát thành phố Giang Nam Thôi Á Đông.- Cái này…!Phó cục trưởng Thôi không biết nói thế nào, đành trả lời mập mờ:- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm!Sau đó, bộ mặt nghiêm túc quay đầu nói:- Cao Đức Tân, tình hình lúc đó là thế nào, mau báo cáo với sếp Lương đi!Cao Đức Tân bị thúc giục. Rõ ràng biết mình bị làm vật hi sinh nhưng không thể không bất chấp khó khăn, khẽ giọng nói:- Cục trưởng Lương, chúng tôi nhận được điện thoại báo có người hành hung làm người khác bị thương ở Tú Giang Nam, vì vậy...vì vậy mới xảy ra hiểu lầm với đồng chí của quý Cục!- Ai gọi điện thoại?Lương Thần rõ ràng biết rồi nhưng cố tình hỏi, tiếp cục truy cứu.- Tôi gọi điện thoại đó!Lương Thần vừa dứt lời thì Lưu Văn Hạo xem vào. Y nói với giọng điệu mỉa mai:- Bạn gái tôi bị quấy rầy, bạn tôi bị đánh, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát có gì không đúng sao?- Cục trưởng Lương, tôi hỏi một câu, Đỗ Trọng Tiêu ở cửa nhà hàng trước mặt dân chúng đánh mười mấy cảnh sát của sở công an thành phố, có phải là thật không?Thật sự đối đầu nhau, Phó giám đốc sở Lưu cũng lên tiếng chất vấn Lương Thần.- Cậu ấy cũng chỉ là tự vệ!Lương Thần sắc mặt không thay đổi nói:- Cho dù là cảnh sát cũng không thể vô duyên vô cớ, nói bắt ai là bắt được!- Đỗ Trọng Tiêu bị nghi ngờ hành hung đánh người, sao có thể không bắt? Chẳng lẽ vì cậu ta là lái xe của cục trưởng Lương nên có thể hưởng đãi ngộ đặc biệt sao?Phó giám đốc sở Lưu cười lạnh nói, y cảm thấy cho dù là về pháp luật hay lý lẽ thì y đều chiếm ưu thế tuyệt đối.- Ngài nói hành hung đánh người là hành hung đánh người sao? Phó giám đốc sở Lưu, cho dù ngài là Phó giám đốc sở nhưng tôi cho rằng, lời ngài nói chưa phải là đại diện cho pháp luật!Vẻ mặt của Lương Thần vẫn lãnh đạm như trước, hắn khoát khoát tay, kịp thời khống chế hành động của Phó giám đốc sở Lưu, nói tiếp:- Muốn làm rõ chân tướng sự việc không hề khó, lấy video quay lại mọi việc ra, đương nhiên sẽ tìm ra manh mối. Nhưng đến lúc đó, e rằng có người gánh không nổi hậu quả!Nghe câu nói cuối cùng của Lương Thần, đám người Lưu Văn Hạo và Trương Hiểu Lâm liền thay đổi sắc mặt. Những khách sạn xa hoa như thế này ở Giang Nam, đại sảnh tầng một đương nhiên sẽ lắp hệ thống thiết bị theo dõi, nếu thật sự lấy video theo dõi ra thì những lời nói dối của bọn họ đương nhiên sẽ bị vạch trần!