Quần Long Chi Thủ


Chu Nguyệt Minh gặp phải nguy hiểm.
Hắn gặp nguy hiểm không phải bởi vì đấu với Quan Thất, mà là vì mối họa ngầm Mễ Thương Khung.
Công kích của Mễ Thương Khung đối với Quan Thất là cuồng bạo, mãnh liệt, hung ác, tàn nhẫn nhất.
Lúc so chiêu, có câu là “một tấc ngắn, một tấc hiểm”. Hiện giờ hắn dùng ngón tay làm côn, nguy hiểm vô cùng, cho nên nơi nơi tấn công, chiêu chiêu liều mạng. Nhưng trong lòng hắn vẫn giư nguyên bình tĩnh, nhạy bén, thậm chí là đấu trí không đấu sức.
Hắn nóng lòng muốn đánh bại Quan Thất, nhưng càng muốn giết chết Chu Nguyệt Minh.
Là Chu Nguyệt Minh cố ý dồn hắn vào đường cùng, khiến cho hắn mất đi đường lui, đành phải đối diện với Quan Thất.
Đánh bại Quan Thất chỉ là một loại yêu cầu, còn giết chết Chu Nguyệt Minh lại là một sự cần thiết.
Bởi vì Chu Nguyệt Minh là “kẻ thù chính trị” của hắn. Nếu như hắn còn nắm quyền tại thế, Chu Nguyệt Minh nhất định sẽ làm gió làm mưa, lôi hắn xuống đài. Còn nếu hắn muốn thoái ẩn giang hồ, loại người này cũng nhất định sẽ không để cho hắn bình an sống qua tuổi già.
Cho nên hắn muốn giết kẻ này, không chỉ hạ thủ vì mình, cũng phải ra tay vì Phương Ứng Khán.
Phương tiểu hầu gia thiên chất hơn người, khôn ngoan sắc sảo, nhạy bén vô song, nhưng đối đấu với nhân vật gian xảo như Chu Nguyệt Minh vẫn sẽ gặp khó khăn.
Hắn từng mấy lần mua chuộc người này, Chu Nguyệt Minh cũng để Phương Ứng Khán “mua chuộc”.
Nếu như Chu Nguyệt Minh dứt khoát từ chối, vậy thì lại tốt, ít nhất cũng địch ta rõ ràng.
Chu Nguyệt Minh vui vẻ tiếp nhận, nhưng rất nhiều chuyện lại biểu hiện bất nhất, nói một đàng làm một nẻo, còn về lợi ích thì hắn lại gom hết không chừa.
Phương Ứng Khán có ý tiêu diệt người này, nhưng lại không tiện hạ thủ.
Thứ nhất, tên mập này xem ra hoàn toàn không có lực sát thương, nhưng e rằng lực sát thương rất lớn, ngay cả Thiên Hạ Đệ Thất cũng chưa chắc có thể giải quyết được hắn.
Thứ hai, quan hàm của người này khá cao, cũng không tiện trắng trợn giết chết. Còn nếu tiến hành ám sát, tên này vừa khéo lại là một kẻ giỏi về tranh đấu ngầm nhất.
Thứ ba, Phương Ứng Khán cũng đã thật sự tìm người xuống tay, nhưng đều thất thủ.
Người “thất thủ” không phải lập tức tự sát ngay đương trường, cũng bị người của Chu Nguyệt Minh giết chết ngay tại chỗ, nếu không cũng tuyệt đối không “phản bội” nói ra người đứng sau màn người là tập đoàn Hữu Kiều, thậm chí chính bọn hắn cũng không biết người xúi giục bọn hắn làm chuyện này là Phương Ứng Khán hoặc Mễ Hữu Kiều.
Cho dù không vì chuyện hôm nay, Mễ Thương Khung cũng có ý trừ khử Chu Nguyệt Minh “cái đinh trong mắt” này.
Có điều bởi vì thân phận tế nhị của hắn và Chu Nguyệt Minh trong quan trường, quan đình, cho nên cả hai đều tránh đối chọi ngoài sáng.
Hiện nay thời cơ đã tới.
Mễ Thương Khung cảm thấy hôm nay mình rất kỳ quái. Hắn vốn mặc bệnh suyễn, nhưng hôm nay chiến đấu lại không hề thở dốc.
Trên người hắn thường tràn ngập một mùi hôi khác thường, hiện giờ giao đấu lại có một mùi vị khiến người ta tinh thần phấn chấn.
Trên mặt hắn thường bị bao phủ bởi thần sắc chán nản uể oải, hiện nay râu tóc càng vàng vọt, nhưng mặt mày lại rạng rỡ, giống như đang đánh ra tam muội chân hỏa trong sinh mệnh.
Hắn cảm thấy mình rất phấn khởi, rất phấn chấn, nhưng cũng cảm thấy hôm nay mình rất kỳ lạ.
Hắn muốn nắm giữ hiện tại, đánh bại kình địch, giết chết kình địch.
Hiện giờ cơ hội đã đến.
Ngươi có từng nghe tiếng cơ hội gõ cửa không?
Nhất định là nhẹ hơn nhiều so với tiếng sinh mệnh gõ cửa.
Nếu như ngươi không cẩn thận lắng nghe, không kịp thời mở cửa, lúc mở cửa không hề chuẩn bị nghênh đón, rất dễ dàng bỏ qua cơ hội.
Thời cơ đi mất sẽ vĩnh viễn không trở lại, ngươi đã không phải là ngươi khi đó, cơ hội tốt tùy thời sẽ biến thành nguy cơ.
Cơ hội vốn đến từ nhân duyên gặp gỡ.
Do đó có một số người cả đời chờ đợi cơ hội, cả đời oán hận cơ hội. Thực ra rất có thể cơ hội là thứ hẹp hòi, nó đến rồi lại đi, không phất tay áo, không mang áng mây, không kinh động người, không hỏi nguyên nhân đã bỏ đi, không còn thấy nữa, bóng dáng tan biến.
Không nên chờ cơ hội.
Nếu như trẻ tuổi, có đủ thực lực, nên đi sáng tạo cơ hội, nắm lấy cơ hội đưa vào trong nhà, trong chiếu, trên giường, thậm chí là trong túi, không cần phiền phức nó lại đến gõ cửa nhà ngươi.
Quan Thất cũng đang bận tạo ra cơ hội.
Y đang tạo ra cơ hội đánh người khác và người khác đánh y.
Có lẽ đối với y, đây chính là hưởng thụ tốt nhất, thời cơ rèn luyện tốt nhất.
Trong tám tên địch thủ này, hai người gây cho y áp lực lớn nhất, đứng mũi chịu sào, có thể coi là Mễ Thương Khung và Chu Nguyệt Minh.
Nếu như nói võ công của y có thể chia đều làm năm phần, y đã dùng một phần trong đó để đối phó với Chu Nguyệt Minh, một phần khác dùng để đối phó với Mễ Hữu Kiều, ba phần còn lại đủ để ứng phó với năm tên địch thủ khác.
Nhưng hiện giờ y còn ứng phó được, vẫn còn dư sức.
Cho đến khi biến hóa đột ngột này xảy ra.
Khi Tôn Thanh Hà một kiếm đâm đến gần Quan Thất, Quan Thất đột nhiên làm một chuyện.
Y không né, không tránh, ngược lại còn uốn người trượt tới.
Kiếm của Tôn Thanh Hà chỉ thiếu chút nữa đã đâm trúng Quan Thất. Sai một ly, chỉ một chút như vậy, đến nỗi ngay cả bản thân Tôn Thanh Hà cũng có cảm giác “đâm trúng rồi”.
Nhưng rốt cuộc vẫn không đâm trúng.
Quan Thất lại mượn dịp này vọt người áp sát, hai ngón tay nhẹ nhàng búng vào trên thân kiếm.
“Xẹt!”
Một vệt kiếm màu xanh bắn thẳng ra ngoài, bắn về phía Mễ Thương Khung.
Mễ Hữu Kiều không ngờ Quan Thất lại đột nhiên mượn kiếm hữu hình để đánh ra kiếm khí vô hình, trong lúc cấp bách, ngón giữa tay phải vội vàng búng ra, dùng “côn quyết” đón đỡ kiếm khí.
Một tiếng “bùng” vang lên, kiếm khí và côn kình va chạm vào nhau. Kiếm trong tay Tôn Thanh Hà rung lên, thân hình hắn cũng bắn ra hơn năm thước, nhưng vẫn còn ở trong “cơn bão chiến tranh”, không nhờ vậy mà thoát thân.
Ngược lại, sau khi Mễ Hữu Kiều đón đỡ luồng kiếm khí kia, khớp ngón tay phát ra một tiếng “cách”, đột nhiên kẹp tay phải vào bụng, khom người xuống, tỏ ra rất đau đớn.
Hóa ra xương ngón tay của hắn đã bị cường hành đánh gãy.
Trong nháy mắt này, Quan Thất có thể áp sát truy kích, dùng kiếm khí của y giết chết Mễ công công. Nhưng cũng trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh lập tức phát động công kích, không phải với Mễ Hữu Kiều mà là Quan Thất.
Hắn làm như vậy, đương nhiên là có lý do.
Môi hở răng lạnh.
Đối diện với kẻ địch mạnh mẽ như Quan Thất, lỡ may mất đi một “chiến hữu” rất có năng lực, chẳng phải “chiến cuộc” tiếp theo sẽ càng thêm nguy ngập?
Lúc này biến hóa xảy ra nhanh như chớp, Chu Nguyệt Minh đã không có thời gian suy nghĩ.
Hắn xuất thủ một chiêu.
Vừa vung tay liền chụp một cái, “chụp” về phía Quan Thất.
Không hề ngại ngần, hắn xuất chiêu “chụp” lấy Quan Thất, dùng áo bào của hắn.
Áo quần trên người đều là vũ khí của hắn, có thể dùng để công kích, cũng có thể dùng để bỏ chạy, đương nhiên ngày thường vẫn dùng để trang trí, chống lạnh, mặc lên người. Hắn ở trên giang hồ luôn luôn rất “chụp” được, ở trong quan trường cũng rất “ăn” được, ít nhiều đều có liên quan đến “Thoát Bào Nhượng Vị đại pháp, Bá Vương Tá Giáp thần công, Kim Thiền Thoát Xác tuyệt học” này.
Hiện giờ hắn vung một chiếc áo bào chụp về phía Quan Thất, chụp thẳng xuống đầu.
Nếu lần này Quan Thất bị hắn chụp được, vậy thì có dũng mãnh thiện chiến cũng giống như bị phế.
Chỉ nghe những tiếng “bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp” liên tục vang lên, áo bào trên tay Chu Nguyệt Minh giống như hoa vụn bươm bướm bay tứ tán.
Y phục trên tay hắn đã bị vỡ nát.
Thứ phá vỡ áo bào của hắn đương nhiên là kiếm khí, kiếm khí của Quan Thất. Nhưng tiếng “bụp bụp“ liên tục vang lên lại không phải do kiếm khí phát ra, mà là âm thanh từ miệng Quan Thất.
Lúc y phát ra tiếng “bụp” thứ nhất cũng giống như xuất kiếm, lúc phát ra tiếng thứ năm cũng giống như đã xuất ra năm kiếm.
Y lại dùng tiếng phát kiếm, kiếm thanh của y đã phá hủy áo bào của Chu Nguyệt Minh chụp xuống đầu.
Đến lúc này, Chu Nguyệt Minh đương nhiên đã không “chụp” được Quan Thất. Hắn một kích thất bại, đành phải rút lui.
Ngay lúc này hắn lại gặp nguy hiểm.
Mễ Thương Khung vốn đang khom người, đột nhiên trở nên thẳng tắp.
Hắn dùng một ngón tay đâm về phía Chu Nguyệt Minh.
Ngón tay của con người dài bao nhiêu?
Ngón tay có dài, nhiều nhất cũng chỉ có một đoạn, không tới nửa thước.
Thế nhưng ngón tay của Mễ Thương Khung xuất thủ, lại giống như dài ra, giống như một khúc côn giết người màu da.
Bất kể ngón tay phải của hắn có gãy hay không, lần này hắn lại dùng ngón giữa tay trái.
Hắn dùng ngón tay làm côn, một côn tấn công vào chỗ hiểm của Chu Nguyệt Minh.
Trong nháy mắt này, Chu Nguyệt Minh bị tập kích, chợt giật mình sinh ra một sự giác ngộ.
Đạo trời không công bình?
Hắn giải nguy cho Mễ Hữu Kiều, nhưng Mễ công công lại muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Hắn quản lý hình phòng, nhìn thấy rất nhiều phạm nhân vô tội hoặc có tội gào khóc vùng vẫy, không nơi cầu cứu, hắn cũng thầm mắng một câu “đạo trời không công bình”.
Nhưng hắn cũng bất lực.
Hắn cũng không muốn làm anh hùng, làm đại hiệp, làm Địa Tạng Vương Bồ Tát, địa ngục không dung, tù ngục không trống, hắn sẽ không ra.
Hắn thậm chí sẽ không vì vậy mà không làm nữa.
Nhưng hiện giờ, hắn không ngờ mấy chữ “đạo trời không công bình” này lại nhanh như vậy, đột nhiên như vậy, không công bằng như vậy xảy ra với hắn.
Vào lúc này cảnh này, tình này nơi này, Mễ Thương Khung lại tập kích hắn.
Lần này xem như hắn xong rồi.
Hắn thật sự không tránh khỏi một kích này.
Hắn cũng biết câu “chó săn cuối cùng cũng phải chết trên núi, tướng quân khó tránh khỏi chết trong chiến trận”, nhưng hắn không ngờ được lúc mình hành thiện cứu người lại gặp phải gặp ương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui